Sự thực hiển nhiên là, tuy tôi rất có tiếng tăm trong giang
hồ, nhưng chưa đến mức không cần nói tên mà người ta cũng có thể nhận ra. Sở dĩ
hắn nhận ra tôi là vì trước khi hắn đến đây chắc chắn đã thám thính dò la cẩn
thận rồi.
Một cung điện dưới lòng đất, ba tên trộm châu báu.
Sẽ xảy ra chuyện gì?
Đương nhiên là…tranh chấp.
Thực ra, đây cũng không phải là điều tôi mong muốn. Tôi vốn
cảm thấy mình vẫn nên khoan dung độ lượng. Nếu hắn không phải đến chốn này để
trộm đàn, vậy thì tôi cũng nên để cho hắn đi. Dù sao đây cũng là trạch viện của
Giang Hoài Liễu, không phải là nhà của Thượng Quan Tình tôi.
Sau khi rời khỏi chỗ này, tôi phải giữ sức tỉ thí với Giang
Hoài Liễu một trận, cho nên tôi cảm thấy đúng là nên như vậy. Nếu người ta muốn
đào, vậy cứ để người ta đào đi. Đào thủng nhà hắn luôn cũng được.
Nhưng ai ngờ tên đó lại lôi ra cái tục danh của mình: “Tại hạ
là thánh trộm Bạch Tiếu Thiên”.
Vừa nghe thấy cái tên đó, tôi suýt nữa thì sùi bọt mép.
Cái tên thánh trộm này, lẽ nào Bạch Triển Đường[1] là tổ
tiên của hắn?
[1] Bạch Triển Đường: Một nhân vật trong phim Võ lâm ngoại
truyện, là người có võ công cao cường, tính cách cởi mở, biết lý lẽ, có tinh thần
trách nhiệm nhưng hơi nhát gan, lại thích hưởng thụ, hay nói dối.
Lộ ra vẻ kiêng nể, cuối cùng tôi cũng không cười nổi nữa,
lúc này lại có chút dở khóc dở cười. Tên tiểu tử đó nói xong, còn bồi thêm mấy
câu: “Tại hạ đến để tìm đàn. Nghe nói nơi này đang cất giấu cây Ngọc Thần cầm
vô cùng quý giá. Nhị vị cũng đến tìm nó phải không?”.
Tôi sau khi nghe xong, khóe miệng lập tức nhướng cao rồi giật
giật.
Chúng tôi đương nhiên là đến tìm đàn rồi.
Tần Ngữ kéo kéo tôi nói: “Tình tỷ, làm thế nào bây giờ? Tên
tiểu tử này không dễ đối phó đâu”.
Tôi thì thầm vào tai Tần Ngữ: “Nói nhỏ chút đi! Lúc này cần
phải bình tĩnh”.
Tần Ngữ lau mồ hôi nói: “Tình tỷ, tỷ muốn ta giữ yên lặng,
nhưng giọng của tỷ to như thế, đối phương đều đã nghe thấy rồi”.
Truyền thuyết liên quan đến thánh trộm, tôi thực sự chưa từng
nghe tới, nhưng những chuyện nói về sự biến thái của mấy tên trộm mộ, dù sao
tôi cũng nghe không ít, họ thật chẳng khác nào Giang Hoài Liễu, thích dùng bảo
vật đổi lấy tấm lòng mỹ nhân.
Đối phương mỉm cười, nhún vai nói: “Chỉ cần là người đẹp,
nam nữ ta đều yêu”.
Tôi chau mày, xem ra vụ đàm phán này không thành công rồi.
Khẽ mỉm cười, tôi rút thanh kiếm đeo bên người ra.
Tần Ngữ bên cạnh tỏ vẻ sùng bái nhìn tôi, hỏi: “Tình tỷ, tỷ
đổi vũ khí từ khi nào vậy?”.
Tôi ngẩng đầu, mỉm cười đắc ý: “Nhân sĩ phiêu bạt giang hồ,
đâu thể không mang theo vũ khí, trên mình mà không có vũ khí phòng thân thì có
thể đi đâu được chứ. Vả lại ta nhận thấy đao không phù hợp với ta lắm, cái này
dùng thoải mái hơn nhiều”.
“Nhìn kỹ tòa điện này, vẻ như đã từng có người ở, từ những
hoa văn điêu khắc còn sót lại có thể thấy, người từng ở đây ắt là nữ nhân”, tôi
quan sát một hồi rồi nói.
Tần Ngữ cau mày: “Vậy tại sao Giang gia không phát hiện ra
tòa điện này?”.
“Bởi cung điện này luôn được ẩn sâu dưới lòng đất. Người ở
nơi này chính là Ly Cơ lần đầu chuyển thế. Ly Cơ cũng vì kiếp trước quá hổ thẹn
với Phượng Tiên nên sau khi chuyển thế vẫn không thể quên được. Sau này, nàng
ta dựa vào ký ức tìm được cây đàn, trao đàn cho Phượng Tiên lúc này cũng đã
chuyển thế chứ không hề giữ lại bên mình.
Nàng sợ bản thân sẽ lại ngộ sát người yêu lần nữa, cho nên
nhất quyết không rời khỏi nơi này. Đáng tiếc, Phượng Tiên sau khi chuyển thế lại
không còn lưu giữ bất kỳ ký ức nào, cho nên tuy vẫn còn nợ duyên tình với Lý
Cơ, nhưng lại không sống cô độc cả đời, vẫn lấy vợ, sinh con, đón nhận cuộc sống
hạnh phúc hoàn toàn mới. Còn ở dưới lòng đất này, Ly Cơ chấp nhận vứt bỏ những
năm tháng tuổi xuân, lại lần nữa quay lưng với ước nguyện ban đầu.
Nàng không cách nào đối diện được với cảnh người đàn ông
mình yêu thương nhất ở bên cạnh người khác, lại không muốn tiếp tục phạm lầm lỗi
của kiếp trước, cho nên đã tự sát. Hồn phách của nàng luôn bị nhốt trong cung
điện này. Năm trăm năm sau, nhân duyên tái hợp, cây đàn lại rơi vào chốn này,
linh hồn của Ly Cơ vì vẫn còn nhớ nhung người yêu nên mới vấn vít cây đàn này
không rời, mãi mãi ẩn mình dưới lòng đất. Đây là toàn bộ câu chuyện của Ngọc Thần
cầm”, Bạch Tiếu Thiên nói.
Tôi cau mày: “Ngươi cũng biết không ít nhỉ”.
Bạch Tiếu Thiên cười nói: “Thượng Quan nữ hiệp cũng là người
biết rộng. Tại hạ chỉ là nghe lén được trong những lúc nghỉ ngơi cơm nước, cho
nên mới biết được một vài phần, không biết còn Thượng Quan nữ hiệp thì sao?”.
Tôi mỉm cười: “Thật trùng hợp, ta cũng là nhờ trà trộn giang
hồ nên mới biết chút ít mà thôi. Nếu sống mà chẳng biết thứ gì không phải cũng
rất dễ chết hay sao?”.
Trong cung điện dưới lòng đất này, không ánh mặt trời, không
tiếng gió thổi, chỉ có ánh sáng tỏa ra lấp lánh từ những giọt nước trên dòng suối
nhỏ. Tôi nghiêng đầu nói với Tần Ngữ: “Đi tìm đàn thôi, nhất định là ở trong
cung điện này”.
Tần Ngữ được lệnh, xoay người đi tìm.
Trước mắt tôi, Bạch Tiếu Thiên mỉm cười, nói: “Xem ra cô
nương không định giao đàn cho tại hạ rồi”.
“Đương nhiên, thứ này hiện tại đang liên quan đến mạng người.
So với chuyện của ngươi còn quan trọng hơn rất nhiều.”
“Vậy mạn phép, tại hạ không khách khí.”
Tôi cười: “Không cần khách khí”.
Vung tay rút kiếm, tôi như chú chuồn chuồn nhỏ đập nước lao
tới. Đối phương khoát tay, khua kiếm vài đường, bất giác bốn phía quanh điện
lóe ra tia sáng của những sợi chỉ bạc.
Từng sợi chỉ bạc dài lấp lánh trên tay Bạch Tiếu Thiên.
Tôi chợt kinh hãi.
Loại chỉ này, tôi biết, nếu bị nó cuốn quanh, nhất định da
thịt sẽ tứa máu.
Hừ, thực là thứ binh khí lợi hại, loại chỉ bạc hắn dùng, ở
chỗ tối tăm này, thực không cách nào nhìn rõ được.
Bật người lui lại, tôi trừng mắt về phía hắn: “Ngươi thật
thông minh”.
Bạch Tiếu Thiên mỉm cười khiêm tốn, hồi đáp: “Thượng Quan nữ
hiệp, hiện tại nhường đàn cho ta vẫn còn kịp đấy”.
Nhường đàn? Tính mạng Thiếu Nhân nhà tôi, Mặc Nguyệt, còn cả
Triều Lưu nữa đều phụ thuộc cây đàn này, đâu có thể nói nhường là nhường được.
Dù sao hôm nay tôi cũng thông suốt rồi.
“Tần Ngữ, cho ngươi thêm chút thời gian, mau mau tìm đàn, nếu
không tỷ tỷ ngươi sẽ chết rất thảm đấy”, tôi hét lên, xông thẳng về phía Bạch
Tiếu Thiên.
Thằng nhóc Tần Ngữ chết tiệt này lại hét lên phía sau: “Yên
tâm, ta sẽ mua cho tỷ một cỗ quan tài thật đẹp”.
Ngươi đi chết đi! Tiểu tử khốn kiếp!
Cây kiếm trong tay, tôi tiến lên ba bước sau đó dừng lại,
hai tay chắp lại trước ngực, kẹp chặt đuôi kiếm.
Bạch Tiếu Thiên thấy tôi không tiếp tục tiến lên phía trước
liền tỏ vẻ ngờ vực.
Hừ, đợi chính là lúc này.
“Lê Hoa tung kiếm”, hai bàn tay tách ra, kiếm vọt bay lên
không, lao về phía Bạch Tiếu Thiên.
Bạch Tiếu Thiên kinh ngạc, đưa tay chặn lại.
Tôi vung ngón tay, điều khiển cây kiếm đang bay giữa không
trung.
“Nội lực của cô thật là thâm hậu, không ngờ cô nương tuổi đời
còn trẻ, lại có thể điều khiển được kiếm như vậy?”, Bạch Tiếu Thiên vô cùng
kinh ngạc, trong tay không ngừng phóng ra những sợi chỉ bạc để chặn đường kiếm.
Tôi cười ha hả, cực kỳ nghiêm túc nói: “Nội lực không phải dựa
vào tuổi tác là có thể đoán được”.
Ha ha, đúng vậy, đúng là không phải dựa vào tuổi tác mà có
thể đoán được. Nhưng tỷ tỷ đây thực sự không có thứ nội lực cao siêu như thế.
Thực ra chuyện rất đơn giản, tôi chẳng quan chỉ vơ lấy một sợi
chỉ bạc buộc vào tay sau đó một đầu buộc vào chuôi kiếm.
Lúc này, thứ cần vận dụng không phải kỹ thuật mà là cách diễn.
Vậy bạn có hiểu bây giờ phải diễn như thế nào không?
Nếu bạn muốn diễn một bộ dạng nghiêm túc như thế này, nhất định
bạn phải trừng mắt lên, sau đó khóe miệng co lại, lời nói phát ra phải vừa to vừa
trầm.
Nếu được như thế thì hoàn toàn OK…
Tôi đang mải nhìn cái vẻ kiêng nể của Bạch Tiếu Thiên, đột
nhiên lòng đất lại bắt đầu chấn động.
Rung! Rung! Rung! Các bạn tưởng là thiên nhiên đang làm vài
động tác mát-xa, nắn bóp hay sao?
“Nè, rốt cuộc ngươi đào bao nhiêu cái hầm, sao lại có rung
chấn mạnh như vậy?”, tôi tức tối nhìn Bạch Tiếu Thiên.
Bạch Tiếu Thiên lắc đầu, vô cùng oan ức nói: “Làm gì có, ta
chỉ là muốn thông tới cái hang động này thôi, vốn là muốn làm cho chắc chắn cái
cửa phía trên chỗ này rồi lại bắt đầu đào tiếp. Vì ta sợ khi đào sẽ chạm phải
cơ quan nào đó rồi chẳng thể thoát thân. Ai ngờ lại gặp phải hai ngươi”.
Hắn vừa nói như thế, phía sau đột nhiên có tiếng gọi: “Tình
tỷ tỷ! Ta tìm được đàn rồi, a a a!!!”.
Tiếng hét thảm thiết vang lên, tôi vô cùng hoảng loạn: “Tần
Ngữ!”.
Xoay người lại, tôi chạy về hướng thanh âm kia phát ra.
Bên cạnh, đột nhiên xuất hiện một hàng đèn lồng màu đỏ,
trong đèn lồng màu đỏ đó đang thắp thứ ánh sáng màu xanh lam.
Chân tôi bỗng khựng lại, Bạch Tiếu Thiên đang chạy phía sau
cũng đột nhiên dừng bước.
Cơ thể run rẩy không ngừng, mồ hôi túa ra khắp trán.
“Bạch… Bạch Tiếu Thiên, chuyện gì thế này?”
Bạch Tiếu Thiên xông lên phía trước, nắm chặt cổ tay tôi rồi
tóm lấy sợi dây thừng cuộn chặt vào tay mình, nói: “Hồn phách Ly Cơ thoát ra rồi,
nàng ta vốn là người hấp thụ tiên khí, cho nên sau khi biến thành ma sẽ có sức
mạnh lớn hơn rất nhiều so với những loại yêu ma khác, rất khó đối phó. Thượng
Quan nữ hiệp, nhất định không được buông tay”.
Tôi mím chặt môi gật gật đầu.
“Cung điện của ta là nơi người như các ngươi có thể vào hay
sao?”, một giọng nói mơ hồ xa xăm truyền đến, giọng nữ nhân mềm mại, mang chút
lạnh lùng.
Bốn phía quanh điện phút chốc trở lại dáng vẻ hoa lệ, nguy
nga.
Bạch Tiếu Thiên nắm chặt tay tôi kéo chạy về phía trước.
Tôi nhận ra chuyện thực sự gặp ma rõ ràng còn đáng sợ hơn cả
nghe truyện Ma thổi đèn[2].
[2] Ma thổi đèn: là một bộ truyện tám tập của Trung Quốc do
tác giả Thiên Hạ Bá Xướng viết. Truyện ban đầu được đăng trên mạng Internet từ
2006, gây nên cơn sốt trên mạng, là tác phẩm đứng đầu trong số mười tiểu thuyết
mạng được tìm kiếm nhiều nhất năm 2006, sau đó được xuất bản thành sách in.