“Giang công tử, ta nghe nói Giang công tử rất thích chơi cờ.
Thường đấu cờ với người cùng uống rượu, cực kỳ vui vẻ. Thượng Quan Tình tuy
không giỏi chơi cờ, nhưng cũng muốn cùng Giang công tử chơi một canh bạc này. Vậy
không biết Giang công tử có bằng lòng cùng tại hạ chơi một ván không?”, tôi ngồi
ngay ngắn, ánh mắt nghiêm túc nhìn Giang Hoài Liễu.
Giang Hoài Liễu khẽ cười, hỏi tôi: “Thượng Quan cô nương sớm
đã có tính toán rồi mới mời ta thế này phải không? Muốn để ta cảm thấy lòng dạ
bất an đây mà”.
Tôi cười cười lắc đầu: “Không, ta sao có thể sớm dự liệu chu
toàn như vậy. Chẳng qua ta cũng là nhân sĩ giang hồ. Nam nhân đã vào trạch viện
của Giang Hoài Liễu thì khó mà thoát ra. Còn nữ nhân bước vào trạch viện này,
muốn đi có lẽ lại càng khó khăn hơn. Ta chỉ đang nghĩ, Giang công tử phải chăng
đang muốn nói chuyện gì với ta nên mới gọi ta đến như vậy. Nhìn bộ dạng của
công tử, cũng không giống như đang muốn giết người. Nếu đã là vậy, chúng ta hãy
thử đọ trí một lần xem sao”.
“Thượng Quan cô nương thực là dám làm dám chịu. Đúng vậy, tại
hạ gọi cô nương đến là có chuyện muốn nói. Tần Ngữ khi đến đây đã nhờ cậy ta,
nói là muốn có được một thứ trong trạch viện của ta. Đã dùng các vị đổi lấy thời
gian ba ngày, nếu hắn tìm được, ta sẽ để hắn mang đi. Nếu không tìm được, hắn
cũng sẽ lập tức rời khỏi nơi này, không cần để tâm tới chuyện của các vị”,
Giang Hoài Liễu đứng lên, nói.
Tên Tần Ngữ chết tiệt này, muốn chết hả. Lấy chúng tôi ra đổi
mà chỉ đổi lấy có ba ngày! Chí ít cũng phải một người ba ngày chứ.
“Theo ta biết, trạch viện của Giang công tử được xây dựng
trên thủy mạch, dưới nền đất có nhiều mạch nước ngầm. Đương nhiên điểm mấu chốt
không phải ở đó. Điểm mấu chốt chính là thủy mạch này trước khi xây dựng nên trạch
viện, vẫn là một dòng suối ngầm, thuận theo thượng du chạy thẳng đến địa mạch tạo
thành cửa song long. Nơi này lại chính là nơi có nguồn gốc sơ khai nhất, sau
này địa chất có sự thay đổi, dòng chảy ngầm bên dưới đã hiện lên phía trên, trạch
viện của họ Giang khi đó mới được xây đè lên. Thứ mà hắn tìm, có thể chính là bảo
vật đã biến mất nhiều năm của cửa song long”, tôi mỉm cười, gật đầu nói.
Bí mật này có rất ít người biết, ngoài người nhà Giang Hoài
Liễu và người của Song Long môn ra, người khác không ai có thể biết được.
Tại sao tôi lại biết?
Haizzz, chính vì trước đây tôi đã từng làm “phi thiên hiệp đạo”,
hành nghề trộm cắp đấy mà.
Nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy bản thân mình đúng là đã biết
quá nhiều. Ông Trời ơi, ông sẽ không “diệt khẩu” con chứ.
“Cô nương thật là bậc kỳ danh ẩn trong giang hồ, không ngờ
ngay đến chuyện đó cô cũng biết”, ánh mắt Giang Hoài Liễu chợt lóe sáng, nhất
thời như dấy lên ý định giết người.
Trái tim tôi thực ra đang run rẩy không ngừng. Nhưng trà trộn
trong giang hồ nhiều năm nay, dù sao tôi cũng được tính vào hạng bậc thầy.
Sở dĩ nói như vậy, bởi vì, muốn qua được ải này trước tiên
nhất định phải giả bộ điềm tĩnh như không có chuyện gì.
Uống một hớp rượu, tôi ngước lên nhìn hắn: “Yên tâm, ta
không có âm mưu gì cả. Chỉ là một thân phiêu bạt giang hồ, nên cũng biết chút
ít chuyện thâm cung. Nói không chừng ngày nào đó cũng có thể sử dụng được. Ta
dù sao cũng được tính là người trải qua nhiều sóng gió. Cho nên, nếu lúc này
ngươi muốn giết ta, cũng có thể lập tức hạ thủ, ta không chắc mình có thể chống
đỡ được ngươi. Nhưng nếu ta chết, nhất định cũng sẽ kéo ngươi đi cùng”.
Giang Hoài Liễu buông thõng hai tay, uể oải cười khổ nói:
“Cô không thể có chút hành vi của một nữ nhân bình thường được sao? Ví dụ như cầu
xin ta chẳng hạn? Hay là dứt khoát làm bộ không hiểu chuyện gì đang xảy ra,
không chừng cũng có thể nhận được sự đồng tình của ta cũng nên”.
“Nam nhân đều thích nữ nhân ngốc nghếch sao? Nam nhân thích
nam nhân cũng cảm thấy nữ nhân ngốc nghếch rất đáng yêu sao?”, tôi nhếch mép,
có chút không vui, hỏi.
Trước đây tôi thấy mình luôn ngốc nghếch, không phải khổ vì
chuyện này thì cũng vướng vào chuyện khác.
Sự thực đã chứng minh một chân lý bất hủ: Dù nam nhân có
thích nữ nhân ngốc nghếch một chút, bạn cũng phải làm một nữ nhân thông minh.
Nhớ là, nam nhân chỉ thích những người con gái giả bộ ngốc nghếch, vĩnh viễn
không thích những cô gái ngu ngốc thực sự.
Giang Hoài Liễu cười cười, chén rượu trong tay đã lại rót đầy:
“Nữ nhân ngốc nghếch là hớp rượu trong miệng, chỉ ấm áp giữa môi và răng. Còn nữ
nhân thông minh chính như rượu ngấm vào phủ tạng, dù có độc, cũng không cách
nào lấy ra được”.
Tôi cười ha hả trong làn gió thu mát lành.
Nói chuyện cùng Giang Hoài Liễu, chính là những giây phút vô
cùng thoải mái. Hắn biết mọi suy nghĩ của bạn, biết tất cả tâm tư trong lòng bạn,
cũng luôn biết cách nói ra những điều mà bạn thích nghe.
Chỉ có điều những lời ngọt ngào đó sẽ chỉ khiến bạn say mê,
chứ không thể khiến trái tim bạn cảm động.
“Giang công tử, công tử kêu tại hạ tới, rốt cuộc là có chuyện
gì?”, cuối cùng tôi và hắn cũng đi vào vấn đề chính.
Giang Hoài Liễu cười cười, nói: “Rất đơn giản. Ta muốn có được
thứ Tần Ngữ đang tìm. Sau khi tìm được, các người có thể rời khỏi nơi này”.
“Nếu ta từ chối thì sao?”
“Nam nhân bên cạnh cô, tất cả đều rất vừa ý ta, chắc cô cũng
biết ta thích nam nhân cho nên cô nên cố gắng chuẩn bị cho tốt đi.”
Tôi sững người, tiếp đó mỉm cười: “Tại sao ngươi biết ba nam
nhân đó đều là người của ta? Tại sao ngươi biết sự uy hiếp này sẽ có tác dụng?
Không phải Tần Ngữ nhiều chuyện, đã nói với ngươi chuyện này đấy chứ”.
Giang Hoài Liễu nhún vai nói: “Lúc đầu ta cũng không biết,
nhưng giờ thì biết rồi”.
Tôi cứng người, suýt chút nữa thì nghiến gãy răng!
Thật sự muốn cho mình hai cái bạt tai! Khốn khiếp!
Chuyện gì thì không nói, lại đi nói ra chuyện này.
“Cứ cho là thế đi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta, khi nào
chúng ta tìm được món đồ đó, ngươi phải thả chúng ta đi. Còn nữa, lúc này hãy để
ta gặp Tần Ngữ.”
“Không vấn đề, dù cô nói ta bắt cô làm tất cả chuyện này
cũng được. Còn nữa, ta từng đồng ý với Tần Ngữ, tìm một người trong số đám người
của cô để giúp hắn một tay. Nghĩ đi nghĩ lại, người không có khả năng gây hại
nhất chính là cô”, Giang Hoài Lễ cười nói.
Tôi nhếch mép, cau mày hỏi: “Ngươi không sợ ta sẽ phản bội
sao? Phản bội mấy tên nam nhân kia, một mình bỏ chạy?”.
Giang Hoài Liễu nghe xong lại càng cười lớn hơn, nói: “Trạch
viện này của họ Giang vô cùng kiên cố, trừ phi cô có cánh, nếu không tuyệt đối
không thể chạy thoát khỏi nơi này”.
Tức giận quay đi, tôi không thèm đếm xỉa đến hắn nữa.
Chết tiệt! Tôi ghét nhất là những kẻ coi thường mình.
Bay? Chẳng qua tôi không muốn thôi, nếu thực sự tôi muốn bỏ
trốn, việc bay khỏi đây cũng chẳng khó khăn gì.
Giang Hoài Liễu vỗ vỗ tay, một tên hạ nhân vội vàng chạy đến,
khẽ hỏi: “Chủ nhân, có gì dặn dò?”.
“Đưa Thượng Quan cô nương đến chỗ công tử Tần Ngữ”, Giang
Hoài Liễu nói xong, đứng lên vén rèm vải cho tôi.
Tôi khẽ cười, đứng lên bước ra bên ngoài.
Rặng liễu rủ xuống trước mặt, tôi đưa tay vén lên, phía sau
tựa như vẫn có ánh mắt đang dõi theo. Khẽ quay đầu, tôi nhìn về phía nam nhân
kia, hắn vẫn lặng lẽ đứng trong đình, ánh mắt ngập đầy tâm tư phức tạp không
sao nhìn rõ được.
Ánh sáng của buổi hoàng hôn tỏa xuống, hắn như một thân liễu,
cứ đứng lặng thinh, đưa tay ra, khẽ buông tấm rèm vải xuống vị trí ban đầu.
“Liễu cuối mùa thu, dẫu rằng lá non vẫn lên xanh biếc, cũng
chẳng phải lúc nở hoa nữa rồi”, xoay người rời đi, nhìn về phía ánh tà dương
đang dần khuất, tôi không ngừng cảm thán.
Hạ nhân trước mặt nhíu mày cười nói: “Cô nương nói gì cơ,
cây liễu ở chỗ chúng ta, bốn mùa đều tươi tốt xanh mướt như vậy đấy”.
Tôi cúi đầu, hít một hơi thật sâu, cảm thán: “Đúng vậy, mỹ cảnh
xanh ngắt này sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ kết thúc”.
Chỉ có điều người đó, lẽ nào cũng chẳng bao giờ chấm dứt vai
diễn của mình?
* * *
Đến trước cửa phòng Tần Ngữ, tên hạ nhân kia liền rời đi.
Tôi đứng bên ngoài phòng hắn tìm kiếm một lúc, phát hiện ra
một thanh gỗ rất tuyệt, trên thanh gỗ đó còn có một đoạn cực kỳ thô ráp.
Ừm, đúng là rất hài hòa, tinh tế, dùng để đánh vào mông bọn
trẻ con thì thật là chắc chắn.
Tiến đến trước cửa, tôi mỉm cười gõ gõ mấy cái: “Tần Ngữ, có
ở trong đó không?”.
Người bên trong nghe thấy liền đứng lên mở cửa.
Tôi mỉm cười, nắm chặt thanh gỗ trong tay, đợi đến khi cánh
cửa mở ra, tôi nghiến răng nghiến lợi nhảy bổ đến, tức giận quát lớn: “Tần Ngữ,
nhìn thấy ta chưa…”.
Đánh nát mông hắn…Mới nói được một nửa, tôi liền đứng khựng
lại.
Chỉ thấy trước mặt mình là một chàng trai cao lớn, mái tóc
dài, khuôn mặt ưa nhìn…
Đây…là ai! Ban ngày ban mặt mà tôi bị trúng tà gì thế này.
Đối phương quét mắt nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Ta là Tần Ngữ”.
Tôi kinh ngạc hỏi: “Ngươi phát triển nhanh đến thế sao? Đột
nhiên lại lớn phổng lên thế này”.
Khóe miệng Tần Ngữ giật giật liên hồi, hắn liền kéo tôi vào
trong phòng.
Trong lòng tôi vẫn chưa hết kinh ngạc, thằng nhóc này lẽ nào
ngay đến tư duy cũng phát triển vượt bậc thế sao, nhanh vậy đã biết mến mộ bổn
nữ hiệp xinh đẹp như tiên giáng trần này sao?
Tần Ngữ chỉ là không thể nào chịu nổi khi thấy tôi đứng lù
lù trước cửa như một khúc gỗ mà thôi.
Sau khi kéo tôi vào phòng, Tần Ngữ nhìn thấy thanh gỗ trên
tay tôi, mới khinh bỉ nói: “Cô định dùng thứ này để giết ta đấy hả?”.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn nói: “Không, là để đánh vào mông
ngươi”.
Tần Ngữ chợt sững sờ, tiếp đó trừng mắt phẫn nộ nhìn tôi:
“Thượng Quan Tình, cô muốn chết hả?”.
Tôi nhún vai, nói thực lòng, tôi không thích sự biến đổi quá
nhanh của thằng nhóc Tần Ngữ này.
Tuy khi còn là chính thái hắn cũng rất đáng ghét, nhưng như
thế tôi mới có thể đánh vào mông hắn được.
Tần Ngữ dường như đã hiểu rõ suy nghĩ của tôi, lạnh lùng
nói: “Cô chớ có vọng tưởng sẽ đánh được vào mông ta, cho dù ta có nhỏ lại, cũng
không cho cô cơ hội đó đâu. Thôi, giờ không có người, chúng ta nói đến việc
chính đi”.
Tôi nhếch mép: “Ngươi muốn cho ta biết lý do vì sao ngươi phản
bội chúng ta ư? Hay là ngươi định nói rằng ngươi làm như vậy tất cả chỉ vì muốn
tốt cho chúng ta?”.
“Cô im đi có được không? Ta còn chưa nói cơ mà”, Tần Ngữ
không thể kiên nhẫn thêm bèn nhét một miếng bánh đậu xanh vào miệng tôi rồi nói.