Khi chúng tôi thúc ngựa về tới, Âu Dương sơn trang đang lặng
lẽ đắm mình trong sắc chiều mờ tối.
Đình viện được quét tước sạch sẽ, tinh tươm như mới thực khiến
tôi vô cùng nghi ngờ, từ khi chúng tôi rời đi, chẳng lẽ nơi này chưa hề bị tấn
công.
Không hợp lý cho lắm, sau khi xảy ra chuyện, đám nhân sĩ võ
lâm không rõ nguồn cơn, nhất định phải chạy đến đây giở thói ngang ngược mới
đúng.
“Âu Dương Thiếu Nhân, tôi muốn véo cho huynh một cái, xem
huynh có đau không nhé?”, tôi nhảy xuống ngựa, chạy đến nói với huynh ấy.
“Không cần đâu, ta nghĩ, có lẽ mấy vị nhân sĩ võ lâm đó sợ
khi chúng ta trở về sẽ mang đến phiền phức cho họ, cho nên mới nhanh chóng sắp
xếp mọi thứ trở lại như cũ”, Âu Dương Thiếu Nhân cười nói.
Âu Dương Thiếu Nhân tiến lên trước mấy bước, dùng đoản kiếm
rạch một đường trên tường, sau đó lại quay trở lại, nói: “Không phải phục
nguyên như cũ, mà là làm mới hoàn toàn. Trên đây vẫn còn dính đầy ve vàng này”.
Tôi vừa nghe thấy mắt lập tức sáng quắc lên, nắm chặt lấy
tay Âu Dương Thiếu Nhiên nói: “Thiếu Nhiên, Thiếu Nhiên, như thế tức là chúng
ta không cần phải âu sầu lo lắng nữa, chẳng cần phải tiêu tốn tiền bạc nữa đúng
không! Tuyệt quá!”.
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta có thể đi mua kẹo hồ lô rồi.”
Âu Dương Thiếu Nhân tiến tới, cốc đầu tôi và Âu Dương Thiếu
Nhiên một cái, nói: “Không cần giả bộ giống những đứa trẻ con nhà nghèo khổ như
thế, từ lúc nào mà hai người lại không tiêu tốn tiền bạc thế hả?”.
Tôi nhếch mép, ngay đến sở thích của tôi cũng không được
sao.
Khi chúng tôi đang mải nói chuyện, bất giác một con hổ cực lớn
từ trong cửa lao ra.
Trong nháy mắt Mặc Nguyệt rút kiếm xông lên.
Tim tôi suýt chút nữa nhảy vọt ra ngoài.
Khốn nạn thân tôi! Mặc Nguyệt, đó là thú cưng của tôi! Làm tổn
thương nó, tôi sẽ bắt huynh chết theo.
“Dừng lại! Đó là thú cưng của tôi! A, Vượng Tài của ta, lâu
lắm rồi không gặp! Oa, không đúng, hình như không nên gọi là Vượng Tài”, tôi
ngăn Mặc Nguyệt rồi chạy tới.
Vằn đen đầy đầu, Mặc Nguyệt run rẩy nói: “Sở thích nuôi vật
cưng của nàng thật đặc biệt đấy”.
Tôi xoa xoa đầu hổ, suy nghĩ kỹ càng về cái tên của nó.
Hay là đặt tên Tiểu Bạch, gọi là Tiểu Bạch đi. Được rồi, tạm
thời tên của nó sẽ là Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch nhà chúng ta khác với hổ thường, vô cùng đặc biệt.”
Tiểu Bạch chạy đến bên tôi, bộ dạng vô cùng vui mừng.
Tôi vỗ vỗ vào đầu nó, cười nói: “Ngoan nào… mấy ngày không gặp,
đã lớn thật rồi”.
Còn nhớ trước đây đâu có to thế này.
Chẳng biết Mạch Thiếu Nam đã chạy đến đứng bên cạnh tôi từ
lúc nào, đút tay vào ngực lấy ra một con chuột rồi nhử trước mặt Tiểu Bạch, hai
mắt đào hoa chớp chớp không ngừng.
“Đây là Tiểu Hắc nhà ta, làm bạn nhé.”
Vằn đen bắt đầu bám đầy trên trán.
Lại gọi chuột là Tiểu Hắc. Huynh ấy thích chuột đến thế sao?
Không đúng, rốt cuộc huynh ấy đã đem theo con chuột đó ở bên
cạnh tôi từ lúc nào?
Thật là thần bí quá đi mất.
Lão quản gia vội vội vàng vàng từ trong nhà chạy ra nghênh
đón chúng tôi.
Nước mắt lưng tròng, kể lại những chuyện xảy ra từ sau khi
chúng tôi rời đi.
Tôi nghe mà ong hết cả đầu, chỉ muốn đi ngủ, thật không dễ
gì ngắt lời lão quản gia này được.
Tôi cuối cùng cũng có thể thư thái đi tắm rửa, thay đổi y phục.
Trở về phòng, tôi ngồi một mình trong thùng tắm mà nghĩ ngợi,
vẫn là liên quan đến chuyện có nên rời khỏi đây hay không?
Nhắm mắt lại, hình ảnh tôi mặc đồng phục, tung tăng chạy nhảy
trên sân vận động, nhìn đám mỹ nam đang chơi bóng rổ lại hiện lên.
Hai mắt mở to, tay nắm trường kiếm, lại là hình ảnh tôi đang
hiên ngang đứng giữa chúng nhân, cùng với sáu chàng trai dũng mãnh.
Một bên là cha mẹ hàng ngày bưng lên những món ăn ngạt ngào
hương thơm, một bên lại là ngồi bên bàn ăn với sáu tên nam nhân không ngừng cãi
cọ.
Mọi người đều nói, đã là số mệnh có khi chẳng cầu cũng có,
cho nên chẳng cần cưỡng cầu làm chi.
Nhưng hiện tại, tất cả đều có, nhưng lại phải buông bỏ, vậy
rốt cuộc nên làm thế nào đây.
Trăm điều thiện lấy nết hiếu làm đầu.
Trong thùng nước tắm, màn hơi vấn vít xung quanh.
Tôi nhắm mắt, tự cười giễu chính mình.
Còn có thể lựa chọn sao?
Bụi trần dấy lên từ đâu, tất sẽ quay trở về nơi đó.
Cuộc sống ở đây cũng chỉ giống như mình đang du học đâu đó
mà thôi, bất luận phiêu du đến biển trời xa xôi nào, cuối cùng vẫn sẽ phải quay
về, vẫn còn gia đình mình ở cố hương.
Cha mẹ sinh thành dưỡng dục, mảnh đất nơi mình sinh ra và lớn
lên, vẫn nên trở về nơi chôn nhau cắt rốn.
Lịch sử không thể bị thay đổi, nơi này chẳng biết là đời nào
triều nào, tôi và bọn Giang Thần, đều là lữ khách qua đường.
Để tất cả trở lại trạng thái vốn có thôi.
…
Sau khi tắm xong, tôi thay một bộ y phục mới.
Đã lâu rồi tôi không mặc y phục giống như một nữ nhân đúng
nghĩa.
Bước ra tới đại sảnh, truyền tới bên tôi là những tiếng trầm
trồ kinh ngạc.
Tôi không kiềm chế được mà khịt mũi coi thường với đám người
trong phòng.
Xí, cô nương đã sớm nói rồi, bổn cô nương là mỹ nữ mà.
Có cần phải kinh ngạc đến thế không?
Tới trước bàn, tôi chuẩn bị nói rõ tất cả với họ.
“Tôi có chuyện muốn nói với các huynh. Thực ra, chuyện này từ
lâu tôi đã muốn nói ra. Tôi từng nói, tôi không thuộc về thế giới này, đến nơi
đây hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn”, tôi ngồi xuống nói với bọn họ.
Mặc Nguyệt nhìn tôi, hỏi: “Sau đó thì sao?”.
“Hiện tại tôi muốn trở về”, hít thật sâu, khi dùng tất cả
dũng khí nói ra câu này, tôi nghe thấy tiếng trái tim mình hình như đang vỡ vụn.
Tất cả đều sững sờ, lặng im không nói câu nào.
Tôi hiểu được sự im lặng này.
Họ cũng chẳng còn cách nào khác.
Cố gắng giữ tôi ở lại? Họ cũng biết rằng tôi phải về nhà.
Không muốn giữ tôi lại? Họ cũng sợ từ nay về sau sẽ mất tôi.
Tất cả bọn họ, không ai nói câu nào.
Tôi cố gắng ngăn dòng nước mắt, vẻ mặt khó coi còn hơn cả
khóc: “Chúng ta đã sớm biết sẽ có ngày này mà, chẳng phải sao. Không cần buồn
phiền, chỉ là trở về thôi mà, tôi cũng rất nhớ các huynh. Chẳng phải đã nói rồi
sao? Muốn ở bên cạnh các huynh cho đến khi không còn cách nào ở bên cạnh nữa.
Nhưng giờ tôi phải đi rồi, giây phút cuối cùng, có thể cứ như thế này ở bên cạnh
tôi được không?”
Âu Dương Thiếu Nhân đã điều hòa được hơi thở, mỉm cười rạng
rỡ nói: “Được, cuối cùng hãy để chúng ta cùng trải qua những tháng ngày vui vẻ
nhất”.
Tôi không biết phải dùng hết bao nhiêu dũng khí, mới có thể
nở được nụ cười như thế.
Tôi biết huynh ấy lúc nào cũng lo lắng vì ngày đó, thời thời
khắc khắc đều lo sợ ngày đó sẽ đến.
Tôi cũng biết, chỉ một câu buông tay cũng khó khăn đến nhường
nào.
Nhưng chúng tôi đều hiểu, có nhiều khi cần phải kiên cường
bước đi theo những gì đã định.
Xuyên không, cái gọi là xuyên không, chính là giấc mộng về cảnh
tượng phồn hoa.
Là giấc mộng nên dù sớm hay muộn cũng sẽ tỉnh lại, cho nên
hãy để tôi và các huynh, ở chính nơi bắt đầu, nói lời tạm biệt.
Đêm đó chúng tôi cùng nhau uống rượu, ca hát, cả đêm không
ngủ.
Rất lâu về sau, mỗi lần nhớ tới đêm ấy, tôi đều nghĩ rằng đó
là một giấc mộng tươi đẹp.
Có lẽ thực sự là giấc mộng cũng không chừng.
Mấy người chúng tôi say xỉn trở về phòng, sáng sớm cùng nhau
tỉnh dậy, chẳng khác nào đám chim sẻ huyên náo cả một góc trời.
Ban ngày rong chơi vui đùa, đêm xuống uống rượu ca hát.
Thời gian thế này, chỉ có mấy ngày.
Ngày hẹn gặp Giang Thần, cuối cùng cũng đến.
Đêm trước ngày rời xa, họ vây quanh tôi, nói là ít nhất cũng
phải tặng cho tôi vật gì đó làm kỷ niệm.
Tôi lắc đầu, vàng bạc châu báu, bất cứ thứ gì, đều không phải
những thứ tôi muốn.
Tôi chỉ cần một bức họa, là một họa sư nổi danh thời này vẽ
bảy người chúng tôi.
Phía bên cạnh bức họa có viết bốn chữ lớn: Tạm biệt giang hồ.
Tôi cảm thấy rất buồn rầu, bức bối.
Vì ở thời hiện đại, bốn chữ này cơ hồ đều có trên tất cả những
mẫu quạt mà các vị cô nương yêu thích.
Bởi vì nó rất đẹp.
Nhưng ở thời cổ đại, khi đang cầm bức họa trên tay, khi lần
lượt sờ lên hàng chữ, tôi cuối cùng cũng không kiềm chế nổi mà nghĩ sau này sẽ
không còn được gặp họ nữa.
Nỗi buồn giống như nước biển, trong chớp mắt nhấn chìm tôi
xuống đáy đại dương.
Tạm biệt giang hồ, rất trần tục nhưng vô cùng chân thực.
Nén nỗi bi thương, tôi nói với sáu nam nhân trước mặt: “Viết
tên của các huynh lên, tôi chỉ cần như thế thôi”.
Chí ít như thế, khi không còn được thấy họ, tôi vẫn có thể
nhìn vào bức họa này, thầm nói với bản thân, mọi thứ không phải là giấc mơ.