Tôi muốn làm nhân sĩ xuyên không thành công nhất từ trước đến
nay. Vì thế để trở thành một người được coi là thành công như thế, tôi đã tốn
không ít tâm sức cho cuộc thi hoa khôi này.
Tôi cảm thấy, khi lên bục biểu diễn, quan trọng nhất phải tạo
được bản sắc, dấu ấn của riêng mình.
Cho nên, tôi quyết tâm phát huy toàn bộ ưu điểm độc đáo của
bản thân.
Tôi quyết định hát kinh kịch. Ai cũng biết đêm khuya thanh vắng,
người người tĩnh lặng là thời điểm thích hợp nhất để luyện thanh, vì thế một
mình tôi đến sân viện, cất vang giọng hát trong trẻo.
“Tô Tam rời khỏi huyện Hồng Động…”[1]
[1] Đây là một trích đoạn trong vở kinh kịch “Tô Tam khởi giải
(Tô Tam bị áp giải), hay còn có tên khác là “Nữ khởi giải”, “Hồng Động huyện”.
Chớ có nghi ngờ, không nên nghi ngờ.
Tiểu gia tôi là con nhà nòi về kinh kịch đấy. Bà của bà của
bà tôi là người hát kịch rất nổi danh.
Trong lúc tôi đang khí thế ngút trời thể hiện nhạc khúc bất
hủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng “rầm”, cánh cửa căn phòng nọ bị đẩy bật ra, một
người ôm ngực đứng trước cửa nhìn tôi ai oán.
“Nàng thể hiện đủ chưa? Nửa đêm nửa hôm còn làm cái gì thế hả?”
Tôi quét mắt nhìn: “Chưa đủ, tôi còn phải tiếp tục luyện tập”.
Âu Dương Thiếu Nhân chết tiệt, to tiếng cái gì chứ, người
gây ồn ào chính là huynh đấy. Hừ!
Thấy tôi điềm tĩnh như thế, đối phương lại càng thêm bốc hỏa.
“Thượng Quan Tình, từ giờ ta thấy không nên gọi nàng là Thượng
Quan Tình nữa mà nên gọi là Thượng Quan Phong[2] thì đúng hơn”.
[2] Phong chữ Hán là 疯,
nghĩa là điên rồ, thần kinh nặng.
“Cảm
ơn huynh đã thay tôi chọn tên, nhưng, đó là tên của tiểu đệ tôi rồi”.
Thấy đêm khuya thanh vắng nhường này lại bị giọng ca mỹ miều
của tôi tàn phá, Âu Dương Thiếu Nhân vô cùng phẫn nộ, gào thét ầm ĩ. Nhưng bị
tôi đốp chát không khoan nhượng, huynh ấy đành hậm hực quay về phòng.
Vung ống tay áo, tôi chẳng thèm để ý đến vẻ mặt tiều tụy của
Âu Dương Thiếu Nhân, lại tiếp tục ngân nga giọng ca lảnh lót.
Hừ! Vì cuộc thi của tôi, dù là canh ba nửa đêm tôi cũng phải
chăm chỉ luyện tập, quyết không từ bỏ.
Được, trước mặt ba tên tiểu tử này tôi nói lời dễ nghe,
nhưng thực ra trong lòng vẫn muốn đày đọa chết bọn họ.
Cả ngày chỉ biết chê cười, lúc nào cũng kiếm cớ bắt nạt tiểu
gia tôi.
Có điều, rõ ràng tôi đã đánh giá không đúng về Mặc Nguyệt và
Mạch Thiếu Nam, hai tên tiểu tử này cực kỳ lanh lợi, lại vô cùng tinh quái.
Ngay từ lúc tôi bắt đầu hát, bọn họ đã nhét bông gòn vào tai cả rồi.
Chỉ có một tên đại ngốc, vì không ngủ được nên mới xông ra
cãi nhau ỏm tỏi với tôi mà thôi.
Âu Dương Thiếu Nhân đau khổ nhìn tôi, rồi quay người về
phòng, không lâu sau lại trở ra với quầng mắt đen xì, ôm chăn tới ngồi dựa vào
lan can.
Tôi liếc nhìn huynh ấy, khó hiểu hỏi: “Tiểu gia tôi ở đây
luyện hát, huynh đến ngồi ngẩn ra làm gì. Canh ba nửa đêm rồi đấy”.
“Nàng
cũng biết bây giờ là canh ba nửa đêm sao? Nàng gào thét như thế, làm sao ta ngủ
được”, Âu Dương Thiếu Nhân tủi thân nói.
“Hả,
thế sao người ta vẫn ngủ được kia kìa”, tôi nhếch mép, cười chế giễu huynh ấy.
“Là
vì họ đã nhét bông vào tai rồi. Ta thì không thể”.
“Tại
sao lại không thể?”, tôi thực sự hoài nghi.
Đại ca à, lẽ nào tai huynh mắc bệnh gì đó, nhét bông vào rồi
không lôi ra được hả, phải không?
Âu Dương Thiếu Nhân tròn mắt, nhìn tôi.
“Vì
nàng ở bên ngoài, nếu ta không nghe thấy giọng của nàng ta sẽ rất lo lắng.
Nhưng khi nghe rồi thì chẳng thể ngủ được. Hai người bọn họ có thể an tâm ngủ
như thế là vì họ biết có một tên ngốc là ta sẽ trông chừng nàng, không để nàng
xảy ra chuyện gì”, ngáp một cái, Âu Dương Thiếu Nhân mệt mỏi, uể oải mỉm cười với
tôi.
Cặp mắt tôi giương lên như hai con ốc nhồi. Cái này… đồ ngốc!
Bước về phía tôi, Âu Dương Thiếu Nhân tự nhiên dang cánh
tay, ôm tôi vào lòng. Tôi nằm gọn trong lòng huynh ấy, rồi lại được huynh ấy
quàng thêm chiếc khăn ấm lên người.
Thoáng chốc sau đó, cảm giác ấm áp khoan khoái chạy khắp cơ
thể.
Đúng là có người để dựa dẫm mới tốt làm sao.
Dưới ánh trăng đêm, bầu trời ngập đầy các vì tinh tú.
Tôi tựa đầu vào bờ vai vững chắc của Thiếu Nhân, đột nhiên
mong ước khoảnh khắc tươi đẹp này có thể dừng lại mãi mãi.
“Tiểu
Tình, nàng có nhớ nhà không?”, Âu Dương Thiếu Nhân hỏi.
Tôi chợt sững người, đầu cúi gằm xuống.
Tôi nhớ nhà, rất nhớ nhà.
“Thiếu
Nhân, tại sao lại hỏi vậy?”
Thiếu Nhân càng ôm chặt hơn, ép đầu tôi vào vầng ngực rắn chắc,
cứ như sợ tôi trông thấy biểu hiện của huynh ấy lúc này vậy.
“Ta
rất sợ, rất lo lắng. Ta nhận ra mỗi ngày trôi qua Tiểu Tình đều cực kỳ cố gắng.
Dường như nàng muốn làm qua tất cả những việc ở thời cổ đại một lần, đi qua mọi
nơi nàng muốn đi, làm qua mọi việc nàng muốn làm. Phải chăng sau đó nàng sẽ
quay về? Nàng trở về một thế giới khác mà chúng ta vốn chẳng thể tìm được”, mặc
dù huynh ấy cố sức che giấu nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận nỗi ưu sầu trong từng
câu nói đó.
Sống mũi tôi chợt cay cay.
Âu Dương Thiếu Nhân nói đúng.
Sở dĩ từng ngày trôi qua tôi đều cố gắng hết mình, sở dĩ tôi
luôn nỗ lực như thế để làm từng việc, tất cả đều vì, sau khi kết thúc những
chuyện này, tôi sẽ trở về thế giới của mình.
Trở về thế kỷ Hai mươi mốt khoa học kỹ thuật phát triển, trở
về trường học của tôi, trở về bên cạnh cha mẹ và em trai tôi.
Tôi có một quê hương không thể chia cắt, nơi đó tuy không
khiến tôi cực kỳ hứng thú, vui vẻ như ở đây, nhưng lại là nơi khiến tôi cảm thấy
yên bình nhất.
Nơi đây, tôi thấy sợ.
Bởi tôi không thuộc về nơi này. Tôi cũng chẳng biết nữa, lỡ
một ngày nào đó, bất chợt tôi bị một hiện tượng siêu nhiên hay một cảnh tượng
thần bí nào đó cuốn lấy và vì thế lại phải rời khỏi nơi đây thì sẽ như thế nào?
Tôi không biết, khi con người nơi đây đã khắc sâu vào trái
tim khiến tôi chẳng thể nào quên, thì liệu rằng đến khi ly biệt, tôi có cảm thấy
sống chẳng bằng chết hay không?
Đưa tay choàng lên đôi vai vững chắc, tôi ôm chặt Âu Dương
Thiếu Nhân, khẽ khàng nói: “Huynh không được quên tôi đấy nhé”.
Âu Dương Thiếu Nhân im lặng không nói, vòng tay càng siết chặt
hơn.
Hít sâu một hơi, tôi tiếp tục nói: “Tôi không thuộc về thế
giới này, tôi đến nơi đây chỉ vì một sự nhầm lẫn. Gặp được các huynh chính là
điều bất ngờ mỹ lệ nhất giữa những sai lầm ấy”.
“Sau
khi tôi đi, huynh hãy xem tôi như một lữ khách qua đường. Chỉ hy vọng hình ảnh
tôi được cất giữ ở một nơi nhỏ bé trong sâu thẳm trái tim huynh là được. Chỉ cần
giấu kín trong đó thôi không cần giữ chặt. Tôi chỉ muốn huynh nhớ tôi, nhớ
trong cuộc đời mình từng có một người là tôi”.
Đừng quên tôi nhé, Âu Dương Thiếu Nhân.
Đừng quên tôi nhé, vì… tôi cũng chẳng có cách nào quên được
huynh.
Âu Dương Thiếu Nhân vuốt tóc tôi.
Rõ ràng tôi nghe thấy những lời vô cùng bi thương nhưng rất
đỗi ấm áp dịu dàng từ huynh ấy.
Huynh ấy nói: “Không kịp nữa rồi”.
Tôi như ngây ra trong lòng Thiếu Nhân, nước mắt không kiềm
chế được bất giác trào ra. Tôi đưa tay giữ chặt miệng, nhưng cũng không thể khống
chế được những dòng lệ lăn dài trên má.
Huynh ấy vẫn nói, không hề dừng lại.
“Tiểu
Tình, ta đã không kịp buông tay rồi, nàng bảo ta phải làm thế nào? Xem nàng là
lữ khách qua đường, dễ dàng như vậy sao? Rõ ràng… tình cảm đã sâu đậm như thế…”
Tôi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt mê hoặc kia, chẳng biết từ khi
nào nỗi ưu tư đã ùa về sâu sắc đến thế. Trong lòng đau khổ vô cùng.
Tôi là một con ngốc đáng chết, lúc nào cũng ngốc nghếch như
thế, chẳng thông minh hơn chút nào thế này.
Những người này vì luôn lo lắng tôi có thể rời đi bất cứ lúc
nào nên tâm trạng mới ưu tư nhiều đến vậy. Nhưng tại sao tôi chẳng hay biết gì
cả.
Thiếu Nhân, là tôi đã khiến khuynh buồn phải không? Tôi đúng
là con ngốc.
“Thiếu
Nhân, huynh có thể đồng ý với tôi một điều được không? Trước khi tôi rời đi,
chúng ta hãy cùng nhau sống vui vẻ thoải mái”, tôi yêu cầu huynh ấy.
Tôi biết, huynh ấy nhất định sẽ thuận theo ý mình.
“Tiểu
Tình, nàng thật tàn nhẫn”, Âu Dương Thiếu Nhân mỉm cười, nói với tôi.
Tôi cắn môi im lặng.
Đúng là tôi rất tàn nhẫn.
Không cho họ kỳ hạn, chẳng để họ níu kéo, nhưng tôi biết,
huynh ấy sẽ đồng ý, vì huynh ấy là Thiếu Nhân của tôi.
Huynh ấy vuốt tóc tôi, lại nói những lời mà tôi rất muốn
nghe: “Ta đồng ý với nàng, Tiểu Tình, chỉ cần nàng vui vẻ, ta sẽ đồng ý mọi điều”.
Tôi an tâm mỉm cười, đứng lên nói với huynh ấy: “Thiếu Nhân,
tôi hát cho huynh nghe một bài nhé”.
Âu Dương Thiếu Nhân mỉm cười nói: “Được”.
Tôi đứng lên, dưới trăng đêm vằng vặc, giọng hát du dương dịu
dàng thể hiện nhạc khúc “Tây sương”.
Có đôi bướm bay lượn xung quanh bụi hoa cô đơn lúc nửa đêm,
Ánh trăng tỏa sáng rộng khắp đang treo trên ngọn cây đung
đưa trong bóng nước.
Là ai đang nhẹ vẫy tay trong giấc mộng nửa đêm,
Một tiếng ho khẽ vang lên, mành rèm như chia cắt ánh trăng
đêm lạnh lẽo.
Phấn sáp đỏ thắm lan tỏa khắp màn sương trong nháy mắt đã
tan biến vi vu theo từng chiếc lá đỏ,
Hoa vàng vương đầy mặt đất chẳng thể giữ chân chàng thư sinh
đang miệt mài đọc sách lên kinh ứng thí.
Là ai duyên dáng hòa mình giữa làn gió tựa dòng nước chảy,
như cảnh mộng dễ phai tàn, như năm tháng dần trôi qua,
Tây sương như rắc đầy bóng hoa hòa cùng ánh trăng lặng lẽ sà
xuống.
Giọng hát du dương ngân vang da diết rồi cùng biến mất giữa
trời đêm vắng lặng,
Tấm màn trên vũ đài chẳng thể đánh thức được giấc mộng ngàn
năm xưa bừng tỉnh.
Oanh Oanh của ngày hôm trước và Trương Sinh của đêm hôm qua,
Phấn sáp đã lau sạch, biết phiêu dạt về chốn nào.
Quan binh đang đứng đông đúc bên ngoài chùa kia sớm đã thành
những khán giả cùng thưởng thức kịch hay,
Những tràng pháo tay vang lên không ngừng cũng chẳng thể giữ
lại nụ cười duyên dáng của đào kép.
Một lần được làm Oanh Oanh, một lần được trở thành Trương
Sinh,
Son phấn đã mờ nhạt, cũng chỉ đắm mình trong màn kịch mà
thôi.
…
Trăng lạnh như nước, lúc này tôi thực ra muốn hát khúc nhạc
“Hồng đậu” nhất nhưng lại không dám, vì tôi sợ Thiếu Nhân nghe thấy sẽ đau
lòng, và tôi cũng sợ chính bản thân mình sẽ khóc.
Tôi nở nụ cười, gắng hát hết mình.
Nếu vì quá đau buồn mà rơi lệ thì tôi không còn là tôi nữa rồi.
Tôi vung ống tay áo, chợt thấy hai bóng đen xuất hiện ở hai
vị trí khác nhau, cơ hồ có hai người đang đứng ở đó.
Tôi mỉm cười, kỳ thực, đó cũng là điều tôi muốn.
Sau khi hát xong, đứng dưới vầng trăng sáng, bên tán hoa ngọc
lan nở rộ, tôi lớn tiếng nói với Âu Dương Thiếu Nhân: “Nếu một ngày nào đó tôi
phải rời khỏi đây, huynh hãy giữ lấy tôi. Khi đó huynh phải làm cho cây khô lại
nở hoa, làm cho cánh diều có thể tung bay trong mưa gió, làm cho cánh hoa bay
ngập cả Giang Nam. Âu Dương Thiếu Nhân, nếu muốn giữ tôi lại, hãy làm như vậy”.
Tôi biết, những điều đó là không thể.
Cây khô đã chết, căn bản không thể nở hoa.
Diều được làm bằng giấy và lụa, căn bản không thể bay lên dưới
trời mưa.
Giang Nam vô cùng rộng lớn, hoa vốn không thể nở ngập mọi
ngóc ngách được.
Chỉ là, tôi muốn cho huynh ấy thêm một chút hy vọng, bởi tôi
không muốn nhìn thấy sự bi thương của huynh ấy như vậy.
Hơn nữa, trong lòng tôi cũng tồn tại một nguyện vọng nho nhỏ.
Trong mắt Âu Dương Thiếu Nhân đột nhiên ngập đầy ánh sao trời,
cười hỏi tôi: “Nàng chắc chắn? Không hối hận?”.
Tôi kiên định nhìn huynh ấy: “Chắc chắn”.
Nụ cười của Âu Dương Thiếu Nhân mỗi lúc thêm nồng ấm, cuối
cùng hóa thành tiếng thì thầm cùng ánh trăng tỏa sáng mê hoặc lòng người: “Tiểu
Tình, đây là ước định, không được nuốt lời”.
Tim tôi đột nhiên rớt nửa nhịp.
Tôi nghĩ, mình đang bị trúng tà rồi.
Thấy nụ cười rạng rỡ của huynh ấy, tôi lại có cảm giác.
Nếu là huynh ấy, nhất định có thể làm được.
Đêm nay, tôi sẽ nhớ mãi. Nhớ lời ước định với nam nhân anh
tuấn này.