Triều Lưu mỉm cười, ngước mắt nhìn tôi, dịu dàng nói: “Dung
nhan đang mị hoặc là thế, sao lại trở thành như vậy rồi”.
“Chớ nhiều lời, đừng có cho rằng ta không biết ngươi còn muốn
diễn trò gì.”
Đoản kiếm ghì sát trên cổ Triều Lưu, tôi khống chế hắn như
thế rồi nói với Giang Tả câu cuối cùng.
Có lẽ đời này đây là những lời cuối cùng tôi nói với huynh ấy.
“Vương gia, mau chạy đi.”
Lướt qua phía sau Giang Tả, tôi trông thấy đám lá trúc rơi
xuống rợp trời. Còn nhớ rất rõ lần đâu tiên, khi huynh ấy buông tay để tôi rời
khỏi kinh thành, hoa cũng bay ngập trời như thế, chỉ là khoảnh khắc nhu tình
lãng mạn đó, mắt huynh ấy ngấn lệ nói với tôi, “Vương phi của ta, nàng đi đi,
đi tìm tất cả những gì nàng muốn. Nếu một ngày nào đó nàng thấy mệt, thì hãy trở
về. Nàng mãi mãi là vương phi của ta”.
Lần thứ hai, huynh ấy cũng buông tay lại nói rằng, “Vương
phi của ta, nàng phải hạnh phúc đấy”.
Tôi thực không muốn gọi huynh là Vương gia, có điều tôi phát
hiện mình chỉ có thể gọi huynh như vậy mà thôi. Như vậy mới có thể chứng minh
huynh và kẻ tội nhân này không có bất kỳ quan hệ nào.
Nếu có thể, tôi thực sự muốn hét lên một câu cuối cùng
“Vương tử sơn tặc”.
Tựa hồ bốn chữ này, có thể bao hàm tất thảy mọi tình cảm giữa
tôi và huynh ấy.
Vương tử sơn tặc của tôi, lần này, đến lượt tôi phải buông
tay rồi.
Tiếng bước chân cứ mỗi lúc một gần, có người đang thần tốc
di chuyển đến chỗ này.
“Hoàng Phổ Hiểu Minh, đưa Vương gia chạy đi, sát thủ đến rồi.”
Hoàng Phổ Hiểu Minh kể từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc đều
im lặng không nói một lời. Hắn còn chưa thoát ra khỏi sự kích động đầu tiên vì
phát hiện tôi là “hung thủ”, lại lập tức rơi vào một nỗi kích động khác khi biết
tôi chính là Thượng Quan Tình, nhất định là đang phải chịu những đả kích quá lớn.
Nhưng hiện tại, thủ hạ của Triều Lưu đã đến, chúng rõ ràng là muốn lấy mạng
Giang Tả.
Mắt Giang Tả ầng ậng nước, vùng vẫy nói: “Tiểu Tình! Ta có
thể bảo vệ nàng”.
“Tôi và ngài không còn quan hệ gì nữa. Mau chạy đi!”, tay
tôi nắm chặt đoản kiếm, hét lớn về phía đám người vừa đuổi đến: “Tất cả lui xuống
cho ta, nếu tiến thêm một bước, ta sẽ giết chủ nhân của các ngươi”.
Đoản kiếm mỗi lúc một ghì chặt, tôi uy hiếp Triều Lưu nói:
“Bảo chúng lui xuống mau”.
Triều Lưu mỉm cười: “Nàng quả nhiên là biết ta muốn giết
Giang Tả”.
“Chớ nhiều lời, món nợ của chúng ta, hiện tại ta có thể tính
toán với ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn giết Giang Tả, trừ phi giết ta đi.”
Hoàng Phổ Hiểu Minh tựa như vừa tỉnh lại sau một mớ hỗn độn
liền rút đao bảo vệ Giang Tả.
Sát thủ hắc y đã nhanh chóng bao vây bốn phía, chỉ còn đợi lệnh
của Triều Lưu.
“Tất cả lui xuống”, Triều Lưu khoát tay, nói.
Hoàng Phổ Hiểu Minh nhìn tôi một cái, quay lại nói với Giang
Tả: “Vương gia, chúng ta mau đi thôi”.
Giang Tả nhìn tôi, rút kiếm ra khỏi bao.
“Muốn chạy thì ngươi tự chạy đi, ta phải đưa vương phi của
ta đi cùng.”
Tôi cười với Giang Tả, nói: “Nơi này không có vương phi của
ngài, chỉ có một phạm nhân Thượng Quan Tình. Hôm nay ngài ở đây, chính là phải
dùng cả giang sơn để trao đổi. Một tên tội nhân Thượng Quan Tình tôi không gánh
vác nổi, và chắc cũng chẳng sống sót qua được kiếp này. Nếu ngài có thể giữ
thiên hạ không loạn lạc tôi nhất định sẽ dùng tâm sức cả đời để vượt qua kiếp nạn
này. Đến khi thái bình, thiên hạ rộng lớn, tự khắc có ngày chúng ta được trùng
phùng”.
“Đã nói thì phải giữ lời”, kiếm trong tay Giang Tả vung lên,
cuối cùng buông một câu như thế rồi xoay người chạy đi.
Chắc hẳn huynh ấy hiểu sự quật cường của tôi.
Dõi theo bóng hình đang xa dần, trái tim tôi cơ hồ chùng xuống.
Trong thời gian huynh ấy trở về, Mạch Thiếu Nam sẽ tìm cách loan tin tới kinh
thành về mọi thứ liên quan đến Triều Lưu và Trương Vân Thiên. Vương tử của tôi
nhất định sẽ cứu được thiên hạ này, tôi tin tưởng điều đó.
Phía xa xa, Hoàng Phổ Hiểu Minh vẫn đang do dự.
“Đi bảo vệ Vương gia mau, mạng ta, tự sẽ có chính đạo đứng ra
phán quyết.”
Tôi không phải muốn nói những lời dễ nghe, từ khi bắt đầu,
tôi đã lựa chọn con đường như vậy.
Tôi hy vọng mình được chết trong tay một người thanh sạch
như Hoàng Phổ Hiểu Minh. Thế gian khó cầu sự hoàn mỹ, tôi cũng biết chuyện này
là không thể.
Hoàng Phổ Hiểu Minh chắp tay bái biệt, sau đó chẳng nói chẳng
rằng, xoay người rời đi.
Tôi lắc đầu, tri kỷ thật khó đoán.
Hắn khác chúng tôi, cho rằng tất cả chính nghĩa đều sạch sẽ.
Là chúng tôi quá phức tạp, trong khi hắn lại quá đơn thuần, khiến chúng tôi
không cách nào nói rõ được.
“Thượng Quan Tình, nàng mắc nợ ta”, người đang bị đoản kiếm
kề cổ đột nhiên lại nói với tôi như thế.
Đoản kiếm trên tay chợt rung lên, suýt chút nữa thì rơi xuống
đất. Giống như đêm đó, hắn cũng nói câu này.
Hắn cười nhẹ: “Nàng biết ta có thừa khả năng để thoát khỏi sự
khống chế của nàng”.
Đúng vậy, tôi biết chắc điều đó. Chỉ vì tôi cố chấp, nên mới
hy vọng mình có thể thắng hắn, trên thực tế là hắn nhường tôi mà thôi. Chỉ vậy
mà thôi.
Bước chân phía sau đang vọng lại, tôi nói với hắn: “Ngày hôm
nay, chuyện giữa chúng ta đã hoàn toàn kết thúc. Trên đỉnh Thanh Mông, ta đợi
ngươi, ngươi có dám đến không?”.
“Ta đã từng nói rồi”, Triều Lưu trong chớp mắt thi triển quyền
cước thoát khỏi đoản kiếm của tôi, quay lại mỉm cười, đưa tay tháo mặt nạ xuống
rồi nói: “Ta đợi nàng đến tìm ta. Nàng vì ta mà đến, vì ta mà đạo diễn toàn bộ
kế hoạch này, há ta lại không tới để mở rộng tầm mắt hay sao?”.
Tôi lại được trông thấy hắn cười.
Một con người lạnh lẽo cô độc, sao có thể cười rạng rỡ như
thế.
Đẹp khuynh quốc khuynh thành như hắn, bất kỳ ai cũng không
được phép mê đắm.
Ngắm nhìn dung nhan đó, tôi cũng mỉm cười, đưa tay lên lau
máu trên khóe miệng, tôi nói: “Ta đợi ngươi”.
Tôi rất đỗi vui mừng, trong lòng dấy lên cảm giác được giải
thoát.
Tất cả cuối cùng cũng sẽ kết thúc tại đây, chúng tôi sẽ đều
có thể đường đường chính chính đối diện với thế giới này.
Xoay người lại, tôi lao vào lòng Âu Dương Thiếu Nhân, để
huynh ấy đưa mình rời đi.
Khi thân hình vọt lên không trung, tôi cúi đầu nhìn Triều
Lưu, hắn cũng ngẩng lên nhìn tôi.
Đó là khoảng cách giữa hai chúng tôi, một lần đưa mắt nhìn
nhau vô cùng ấm áp.
Không buồn không vui, không yêu không hận, chỉ đơn giản trao
nhau ánh nhìn thuần khiết.
Thoải mái, thấu hiểu, giải thoát.
Một ánh nhìn tựa ngàn thu.
* * *
“Tại sao lại là gương mặt này?”, Âu Dương Thiếu Nhân hỏi,
“Nàng bị vạch trần rồi sao?”.
Tôi gật đầu.
“Ngay từ khi bắt đầu Triều Lưu đã nhận ra thân phận của
tôi.”
“Vậy tại sao hắn vẫn giả bộ ở cùng nàng cho đến tận lúc
này.”
“Ai biết được… Có lẽ hắn không muốn tôi rời khỏi tầm kiểm
soát của hắn, hoặc cũng có thể có nguyên nhân khác.”
Trong mơ hồ, tôi dường như đoán được lý do Triều Lưu luôn ở
sát bên mình. Chỉ là tôi không dám nghĩ, tôi sợ mình sẽ trở thành một nữ nhân
vô dụng. Sẽ trở thành nữ nhân vì cái gọi là ái tình mà phản bội cả thế giới
này.
Tôi nghĩ, đó chính là chuyện tôi tuyệt đối không được làm.
Nữ nhân yêu đến điên cuồng, tôi đã làm hai lần rồi.
Trước rừng cây kia, tôi cũng đã đủ dũng khí để điên lần cuối
cùng với hắn, hiện tại, tôi phải loại bỏ phần nữ nhân yếu đuối trong mình, phải
đánh một trận thật hay.
“Thiếu Nhân, đừng nói về tôi nữa, các huynh chuẩn bị thế nào
rồi?”
Âu Dương Thiếu Nhân đáp: “Đã sắp xếp ổn thỏa”.
“Vậy thì tốt, đợi khi Triều Lưu chết, huynh hãy để Mạch Thiệu
Nam giả trang làm hắn, nhanh chóng trở về kinh thành loan tin, để tất cả biết
rõ mối quan hệ giữa Triều Lưu và Trương Vân Thiên. Có hắn ở đó, cổng thành sẽ lập
tức được mở. Huynh và Mặc Nguyệt đi vận động thêm một vài nhân sĩ võ lâm cùng cải
trang làm thủ hạ của Triều Lưu rồi trà trộn vào thành ngầm điều tra những người
dân Nam Quốc đang náu mình trong đó. Kinh đô sẽ đón nhận một cơn đại biến, Âu
Dương Y và Thiếu Nhân, còn Âu Dương Huyền nữa, cả ba người cùng đến chi viện
cho Giang Tả, lộ tuyến thế nào Thiếu Nam sẽ giao cho các huynh.”
Âu Dương Thiếu Nhân cau mày, oán trách: “Nói những thứ đó
lúc này làm gì, nàng bị thương đến mức này, trước tiên phải điều trị cẩn thận,
những chuyện khác để sau sắp xếp cũng chưa muộn”.
Tôi lắc đầu, nói: “Phải nói cho xong, tôi mới yên lòng được”.
Xin lỗi, Thiếu Nhân, những kỵ sĩ mà tôi chân quý. Đại khái
tôi chỉ có thể cùng các huynh đến chỗ này mà thôi.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, tôi cũng không thể
ở mãi bên các huynh được.
Tôi không thấy hối hận khi đã hành trình đến thế giới này,
tôi đã không tới đây vô ích.
Vì chỉ mới ở đây một thời gian ngắn ngủi, nhưng tôi đã được
trải nghiệm rất nhiều điều, những điều mà mười bảy năm qua tôi chưa từng biết tới.
Âu Dương Thiếu Nhân ôm tôi vào lòng, ngồi xuống nền đất khẽ
giọng hỏi: “Vui gì vậy?”.
“Thời gian. Chớp mắt, tôi đến đây cũng đã một năm rồi, quen
biết các huynh cũng từng đó thời gian, có lẽ thời gian vui vẻ quá nhiều, nhưng
khi đó lại hoàn toàn không cảm thấy được.”
“Vậy sao? Thế cũng vui sao, không phải sau này năm nào nàng
cũng cảm thán như thế chứ.”
“Hằng năm…”
“Khó lắm mới thấy nàng đa sầu đa cảm một lần, sau này hằng
năm, đều cảm thán một lần đi, hằng năm đều nói ra câu đó, đều bảo thời gian vui
vẻ quá nhiều, nhưng không cảm thấy được”, cúi thấp đầu, ánh mắt yêu tinh của Âu
Dương Thiếu Nhân phát ra tia sáng cực kỳ ấm áp.
Tôi cuộn mình trong vòng tay huynh ấy, đau lòng nói: “Thiếu
Nhân, sau này hằng năm, tôi đều sẽ nói”.
Xin lỗi, sau này hằng năm tôi đều sẽ nói. Nếu tôi còn sống
năm nào tôi cũng sẽ nói. Nếu tôi trở về, năm nào tôi cũng sẽ nói. Nếu có kiếp
sau, năm nào tôi cũng sẽ nói…