Thi thể của Nhị Nguyệt nằm sõng soài giữa vũng máu. Lần này,
so với lần trước còn thảm hơn rất nhiều. Tôi cơ hồ bị dọa cho đứng không vững nữa.
Quả nhiên, một người chỉ quan sát hiện trường vụ án trên ti
vi, tuyệt đối không thể có cảm nhận sâu sắc như thế.
Thiện Thủy à Thiện Thủy, cô nương ta chỉ là nhờ ngươi làm một
chuyện giống như thế thôi, đâu phải muốn ngươi ra tay tàn độc vậy chứ.
Thấy sắc mặt của tôi tái nhợt, Hoàng Phổ Hiểu Minh lập tức bịt
mắt tôi lại.
Tôi đứng ngoài cửa, không dám bước vào.
“Nhất Nguyệt, đi, đi xem thế nào, có phải Nhị Nguyệt không?”
Âu Dương Thiếu Nhân lặng lẽ bước về phía trước.
Lát sau huynh ấy gỡ mặt nạ ra.
“Chưởng môn…”
Tôi nhìn về phía chiếc mặt nạ trong tay huynh ấy, run rẩy
giơ tay ra.
“Không cần nói gì nữa, ta hiểu rồi.”
Tôi cho rằng lần này hiện trường không như lần trước, là vì
Thiện Thủy không muốn tôi lại thấy thế thân mà hắn tìm được. Nhất định cũng là
vô cùng xấu xí.
“Tất cả tản ra, để Nhị Nguyệt nằm lên giường cỏ, các huynh đệ
hãy cẩn thận.”
Có lẽ đây chính là biểu hiện của tôi, vô cùng nghiêm túc, cực
kỳ chán chường, rất không có cốt khí?
Hoàng Phổ Hiểu Minh đột nhiên kéo tôi lại.
“Cô đi theo ta.”
Gió thổi bay những lọn tóc, tôi cùng hắn chạy ra ngoài.
Quay đầu lại, nhìn thấy vẻ đau khổ của đám nam nhân kia.
Họ không còn tâm trạng nào mà nhìn mình bị kéo đi nữa. Sàn
diễn này, bản chưởng môn không hề sắp xếp. Tôi rất không tự tin khi phải đối diện
với một thần bổ, tuy là một thần bổ không có não.
Mấy tên nam nhân kia nhìn tôi, nhất loạt đều gật đầu.
Ý tứ rất rõ ràng: Chưởng môn, phía trước hiểm nguy, vai diễn
cực nhọc, người nên tự cầu phúc cho mình đi.
Đám nam nhân thối tha.
Bị Hoàng Phổ Hiểu Minh kéo chạy điên cuồng, điều tôi cảm nhận
được lớn nhất, câu muốn nói với hắn nhất chính là: Đại ca, cánh tay của ta sắp
bị ngươi giật đứt rồi đấy.
Tại sao tên nam nhân này lại kích động như thế còn đám thủ hạ
của tôi thì không?
Tại sao mấy tên nam nhân mỗi khi kích động, đều chỉ nói một
câu: Hãy theo ta.
Hiện tại, lúc này, rốt cuộc tôi cũng hiểu tại sao nữ nhân
trên ti vi rất hay hét lên rằng: Ngươi làm đau ta.
Hoàng Phổ Hiểu Minh, tên tiểu tử nhà ngươi làm ta đau chết mất.
Đến hoa viên, Hoàng Phổ Hiểu Minh cuối cùng cũng dừng lại,
tôi tức giận, hung hăng giằng khỏi tay hắn, hét lớn: “Ngươi làm cái gì thế hả?”.
“Ta muốn làm cái gì ư? Ta còn muốn hỏi cô đang làm cái gì đấy
hả, cô nhìn lại bản thân mình đi, mấy thuộc hạ chết rồi, cô lúc này biến thành
bộ dạng người hay quỷ vậy hả. Có phải không có họ nên cô không cần sống tiếp nữa
phải không”, Hoàng Phổ Hiểu Minh nhất thời tức giận hét thẳng vào mặt tôi.
Tôi thật chỉ muốn trợn mắt lên, hét to với hắn rằng: “Tỷ tỷ
đây đang trát đầy phấn lên mặt, cố tình sắm vai Lâm muội muội[1] đấy”.
[1] Lâm muội muội: ý chỉ Lâm Đại Ngọc, một nhân vật nữ đa sầu
đa cảm trong truyện ‘Hồng Lâu Mộng’.
Có điều, hiện tại tôi vẫn phải tiếp tục diễn trò.
Tôi đẩy Hoàng Phổ Hiểu Minh ra, vừa đi vừa gào thét: “Ta
không cần ngươi quan tâm, đúng vậy, ngươi nói rất đúng, ta không có họ thì
không thể sống tiếp, không có họ ta chẳng làm được việc gì”.
“Nhu nhược”, Hoàng Phổ Hiểu Minh nắm chặt vai tôi, phẫn nộ
hét lên.
Tôi bị giọng nói của hắn làm cho chấn động, sững sờ không thốt
nên lời.
Giọng nói quá lớn, lần đầu tiên tôi thấy Hoàng Phủ Hiểu Minh
lớn giọng như thế để nói với mình.
Hoàng Phổ Hiểu Minh hít thở nặng nề, tựa như đã bình tâm trở
lại.
Nhìn trong mắt tôi, chất chứa bao nỗi niềm đan xen phức tạp.
“Lê Sa mà ta từng gặp, là người dám nghĩ dám làm. Mỗi đêm
dài ngàn vàng, hai lời chống Triều Lưu, ba chưởng vì hộ tướng. Cô ấy chỉ làm những
việc mà mình muốn, dù bản thân phải đối mặt với bất cứ kẻ nào. Giữa lời đàm tiếu,
tự tin trước mặt bàn dân thiên hạ nói ra những điều mình muốn. Là nữ nhân cố chấp
nhất mà ta từng gặp, là nữ nhân không giống nữ nhân nhất mà ta từng gặp. Là đồ
ngốc giảng nghĩa khí, là đồ ngốc trọng ân tình, nhưng cô ấy tuyệt đối không phải
cái xác không hồn, không phải sau khi thuộc hạ chết rồi, lập tức trở thành kẻ yếu
hèn nhu nhược như thế. Nếu cô có nước mắt, ta có thể cho cô mượn vai. Nhưng sau
khi khóc rồi, cô phải trở về làm một Lê Sa, một Lê Sa tràn đầy bản sắc trước
đó.”
Tôi thấy khuôn mặt Hoàng Phổ Hiểu Minh ửng đỏ.
Tôi không biết bản thân mình ở trong trái tim hắn đã lưu lại
những dấu ấn sâu đậm như thế.
Tôi chỉ là một kẻ lừa đảo.
Mọi thứ của Lê Sa đều là giả, Hoàng Phổ Hiểu Minh ngươi rốt
cuộc tại sao lại tín nhiệm ta như thế.
Tôi nắm chặt tay hắn, nghiêm túc nói: “Hoàng Phổ Hiểu Minh,
trong mắt ngươi, ta là người tốt hay người xấu?”.
“Đương nhiên là người tốt”, Hoàng Phổ Hiểu Minh cũng nắm chặt
tay tôi, kiên định nói.
“Cho dù biển lớn đổi thay trong chớp mắt, cho dù trời là đất,
đất là trời, tất cả đảo điên, ngươi cũng tin ta là người tốt sao?”, tôi chăm
chú nhìn vào mắt Hoàng Phổ Hiểu Minh, lớn tiếng hỏi.
“Đúng vậy, cho dù trời là đất, đất là trời, tất cả đảo điên,
ta Hoàng Phổ Hiểu Minh vẫn tin tưởng cô là người tốt”, Hoàng Phổ Hiểu Minh mỉm
cười, hào sảng nói lớn.
Giống như lời thề thốt thấu tận mây xanh, khiến trái tim tôi
chấn động sâu sắc.
Đó là một loại hạnh phúc đau khổ.
“Hoàng Phổ Hiểu Minh, nếu có ngày, ta trở thành một kẻ tội
nhân với tội ác tày trời, vậy thì, hãy dùng kiếm của ngươi giết chết ta.”
“Ta tin, ngày đó sẽ không bao giờ đến.”
Tôi buông tay hắn, mở chiếc quạt ra, khoảnh khắc đó nụ cười
tựa như hoa nở.
“Hoàng Phổ Hiểu Minh, đời này được làm bằng hữu với ngươi,
Lê Sa ta thấy cũng đáng lắm.”
Có thể chết dưới tay Hoàng Phổ Hiểu Minh, cũng là cái chết sạch
sẽ nhất của Thượng Quan Tình tôi.
Ngày hứa hẹn đó sẽ đến.
Sau này bất luận tôi bị người của thế giới này đối xử như thế
nào, bất luận tôi bị bao nhiêu người mắng chửi là nữ ma đầu, bất luận có bao
nhiêu người không hiểu tôi, tôi cũng sẽ không hối hận khi đã làm như thế.
Từ trước đến nay tôi luôn cho rằng mình là người tốt, nhưng
tôi lại chưa từng nghĩ, làm người tốt khó đến vậy. Có nhiều khi, con người chỉ
cần không phạm sai lầm, thì đã là người tốt rồi.
Có lẽ đây mới thực sự là cuộc đời.
Khi bạn đang là người tốt, bạn sẽ không cảm thấy được mình lại
may mắn đến thế. Chỉ khi bạn không thể tiếp tục làm người tốt nữa, mới phát hiện
ra rằng, được làm người tốt thật may mắn biết nhường nào.
“Sa Tử, hãy cẩn thận với Triều Lưu, ta nghi ngờ hắn chính là
hung thủ”, Hoàng Phổ Hiểu Minh đứng phía sau tôi nói như vậy.
Tôi nghiêng đầu, đón lấy những tia nắng, nói với hắn:
“Không, người phải cẩn thận chính là ngươi”.
Hoàng Phổ Hiểu Minh sững người, giống như một chàng trai, ngại
ngùng gãi đầu, cười nói: “Ta… ta sẽ không sao… không sao đâu”.
Buổi sớm hôm đó, lòng quyết tâm lấy mạng Triều Lưu lại càng
cháy bỏng trong tôi.
Nếu như hắn không chết, trên mảnh đất này ngày ngày sẽ mất
đi rất nhiều người lương thiện, nghĩ đến đó tôi lại cảm thấy trái tim đau nhói.
Nhưng, điều tôi vĩnh viễn không thể ngờ tới đó là, trong kế
hoạch có vẻ như rất hoàn mỹ này, tôi đã vô tình bỏ rơi một người.
* * *
Những vụ án giết người liên tiếp được tiến hành vô cùng thuận
lợi. Một đêm sau đó, Tam Nguyệt cũng đột ngột qua đời.
Thời gian này, Hoàng Phổ Hiểu Minh cũng khẩn trương tổ chức
truy bắt hung thủ, nhưng đều thất bại trở về.
Kết quả điều tra như thế, đương nhiên bởi vì tôi là nội
gián.
Tôi nhẩm tính, vẫn còn bảy ngày nữa mới đến núi Thanh Mông.
Bên cạnh tôi giờ chỉ còn Âu Dương Thiếu Nhân, Âu Dương Thiếu Nhiên và Mạch Thiếu
Nam.
Tôi không còn bộ dạng đau thương như những lần xảy ra án mạng
trước, vì tôi đã uống hết chén rượu cùng đoàn người.
Hứa rằng: Từ nay về sau, giang hồ hiểm ác, người chết sẽ vui
vẻ đi đầu thai, người sống phải điềm nhiên thoải mái.
Đương nhiên, điều đó là giả, vì không được sự cho phép của
tôi, không ai được chết hết.
Mọi chuyện phát triển đúng như dự tính.
Tất cả manh mối của Hoàng Phổ Hiểu Minh đều chỉ thẳng vào
Triều Lưu, còn Triều Lưu thì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng đêm đó, khi tất cả chúng tôi đều ở trong phòng, Triều
Lưu đột nhiên nói có một người mới tới, sẽ hỗ trợ truy tìm Thượng Quan Tình, hắn
phải ra ngoài nghênh đón.
Tôi thầm phán đoán, không biết là nhân vật nào trong giang hồ.
Nhưng thực chẳng thể nào ngờ được, người đến lại chính là
huynh ấy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Triều Lưu mời người kia bước vào, chén
rượu trong tay tôi suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
Người ấy đã trở nên cao lớn thế này, nhưng lại càng thêm gầy
guộc, râu ria lâu ngày không được chăm sóc, càng lộ rõ vẻ mệt mỏi, tiều tụy.
Y phục đoan trang, khí khái bất phàm, huynh ấy hoàn toàn
không còn giống sơn tặc nữa.
Tôi thấy ánh mắt huynh ấy ngập nỗi bể dâu, lòng đau như trào
nước mắt.
Vương tử của tôi, rõ ràng khi rời xa tôi, huynh ấy vẫn hoạt
bát, vẫn hào sảng như thế.
Nhưng lúc này, là điều gì đã khiến ánh mắt đó ngập nỗi sầu
ai đến vậy?
Là tôi phải không? Là tôi đã khiến huynh biến thành thế này
phải không?
Đây vốn không phải Giang Tả, vốn không phải là huynh ấy.
Triều Lưu dẫn Giang Tả đến trước mặt tôi, sau đó giới thiệu:
“Vị này là Tả Thân vương, người được đương kim Thánh thượng sủng…”.