Tầng ba lầu Phong Vân, so với bầu không khí của hai tầng dưới
hoàn toàn khác xa.
Ở đây, là nơi các cao thủ chân chính nghỉ chân. Cái gọi là
cao thủ không chỉ là thân thủ phi phàm, mà hơn thế là địa vị, thân phận cao
quý.
Cùng ngồi với Triều Lưu bên cửa sổ.
Tôi điềm nhiên như không nhìn quanh một lượt.
Hoa Bất Khuyết tới từ Bách Hoa lâu.
Bảo Chủ Thượng Vân Thiên của phái Vô Nhai cũng tới.
Đại diện Nam Triều điện đã có Lâm Thanh.
Đại diện Nhược Thủy các lại là Thiện Thủy.
…
Con tim chợt chấn động. Nơi đây, thật chẳng thiếu gì cao thủ
võ lâm, tốt nhất không nên gây chuyện.
Từ khi ngồi xuống, tôi luôn hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Thực
ra, không phải tôi muốn ngắm nhìn cảnh trí bên ngoài, mà là vì vai tôi đau quá,
tôi đang cố gắng trì hoãn độc tố phát tác.
Trong phòng không quá ồn ào cũng chẳng mấy yên tĩnh, ai nấy
đều tập trung vào câu chuyện của mình.
Tôi đến đây không phải để giao lưu bằng hữu, cũng không phải
đến để đắc tội với ai, cho nên tôi nghĩ cũng chẳng cần thiết phải nói đãi bôi với
hắn.
Dường như Triều Lưu cũng không định trao đổi gì nhiều,
không, hắn ta không phải không muốn nói chuyện với tôi, hắn chỉ đang quan sát,
quan sát tất cả mọi thứ của tôi.
Xoay đầu nhẹ nhàng tựa bên cửa sổ, tôi cố ý nhắm mắt lại
nói: “Ta thấy hơi mệt”.
Khép mắt lại, cơn đau tựa như cũng giảm bớt khá nhiều. Làm
như thế, ít ra Triều Lưu cũng biết đường đợi đến lúc tôi mở mắt ra rồi mới trò
chuyện tiếp. Hắn rất có phong thái của một người quyền thế, điều này tôi không
thể không thừa nhận.
“Xin hỏi, nàng tên Lê Sa phải không?”, có một giọng nam non
nớt vọng lại.
Nếu không phải vì tôi đang nhắm mắt, chắc chắn khi nghe được
lời này sẽ trợn trắng mắt lên nhìn chòng chọc cho mà xem.
Tại sao lão nương phải chịu đựng những thứ này chứ, lão
nương ta đối với mấy tên nhóc con, rất không có hứng thú.
Ngước mắt về phía tên tiểu tử vừa nói kia… Thiện Thủy của
Nhược Thủy các.
Lấy lại tinh thần, treo nụ cười trên môi, tôi cố gắng giữ giọng
dịu dàng ấm áp đáp lời: “Là ta, ngươi là Thiện Thủy hả?”.
Ngửa mặt lên trời, Thiện Thủy phá lên cười sảng khoái.
“Ừm, ta là Thiện Thủy, ta rất thích cô nương, muốn làm bạn với
cô nương.”
Nụ cười này, tựa như nhuốm màu cầu vồng bảy sắc đáng yêu đến
thế, sao người ta nỡ lòng từ chối cơ chứ.
Cơ hồ tôi đã thấy được cảnh tượng tươi đẹp trước mắt.
Tiểu đệ hồn nhiên đáng yêu, cùng với thiếu nữ dịu dàng ấm áp
trở thành đôi bạn thuần khiết. Viễn cảnh như thế, thật không tồi chút nào.
Nhưng, Trời xanh chứng giám. Trên thế giới này, ở đâu mà
chui ra một tiểu đệ đáng yêu thế này cơ chứ, ở đâu mà xuất hiện thứ quan hệ tự
nhiên như thế được hả?
Với kinh nghiệm bao năm nay của tôi mà nói, thằng nhóc chết
tiệt này, căn bản không đơn giản như vẻ bề ngoài của hắn.
Đến ngay bản thân, tôi cũng phải vô cùng thành thật thú nhận
rằng, tôi đang giả bộ. Tiểu tử à, lão nương vốn không có cái thứ quan hệ tự
nhiên đó đâu. Mà cái sự ấm áp dịu dàng là lúc nào cũng có trong ta chứ chẳng phải
đến lượt ngươi ta mới cố tình đối xử như vậy.
Con ngươi chuyển động, tôi quyết định phải thám thính hắn một
chút, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nheo mắt lại liếc nhìn hắn.
“Thiện Thủy có thích con báo không?”
Thiện Thủy chợt sững người, trong mắt lấp lóa luồng sáng mơ
hồ nhìn thẳng vào tôi, lát sau, tựa như hiểu ra điều gì đó, liền nói; “À,
thích. Thích nhất là báo tuyết”.
Tay tôi không kìm được mà run lên bần bật.
Báo tuyết.
A, quả nhiên đúng như tôi đoán.
Tên tiểu tử này, cái vẻ đáng yêu hồn nhiên gì gì đó đều là
giả. Đứa trẻ thích báo tuyết mang tính cách tàn nhẫn, sao có thể đơn thuần ngây
thơ như thế. Nói vậy có nghĩa là mục đích tiếp cận của hắn không hề đơn giản.
“Đúng vậy sao, ta không thích báo tuyết lắm. Ta vẫn thích
mèo hơn, một loài động vật cực kỳ đáng yêu. Ta thấy hơi mệt, xin thất lễ, Thiện
Thủy. Đợi lát nữa sẽ cùng ngươi nói chuyện tiếp”, tôi cười cười, xoay người
nhìn về phía Âu Dương Thiếu Nhân.
Nhất định Thiện Thủy biết tôi đang nói gì. Bởi vì tôi thoáng
nhìn thấy nụ cười mờ ám trên môi hắn, đại khái cũng trong khoảng mấy giây gì
đó, sau rồi hắn liền ngẩng đầu chớp chớp mắt, lại biến thành bộ dạng đáng yêu
vô cùng, thốt ra giọng nói ngọt ngào ấm áp: “Lê tỷ tỷ hãy nghỉ ngơi đi, ta đợi
tỷ tỷ tỉnh dậy sẽ nói chuyện tiếp”, rồi liền quay người rời đi.
Báo tuyết được thuần phục sẽ trở thành mèo.
Thần trí uể oải, vốn không muốn cử động chút nào, khẽ
nghiêng đầu, tôi đành cầu cứu Âu Dương Thiếu Nhân.
“Nhất Nguyệt, ôm ta một chút.”
Không phải tôi không biết suy xét hoàn cảnh, thực ra tôi cảm
thấy bản thân mình không thể không tìm ai đó để nương tựa, lúc này tôi sắp ngã
gục rồi.
Cơn đau trên vai đã lan khắp toàn thân, vô cùng đau đớn, đau
đến chết đi sống lại.
Vì không muốn sắc môi trắng nhợt, tôi cố nén không cắn lên
môi mình. Gắng không để cơn đau bùng phát, tôi sợ mình sẽ phải chôn thây ở chốn
này.
Triều Lưu ngước mắt nhìn tôi, khóe môi khẽ nhướng lên, mơ hồ
tạo thành nét cười.
“Lê Sa chưởng môn đối xử với thuộc hạ thật thân thiết.”
Tôi trợn mắt. Ý ngươi muốn nói là ta không biết xấu hổ phải
không?
Xí, lão nương đây bằng lòng!
“À, mấy người này đều lớn lên cùng ta từ nhỏ nên không thể gọi
là thuộc hạ, chỉ có thể là ứng cử viên cho đức lang quân tương lai của ta mà
thôi.”
Triều Lưu nhấp một ngụm trà, mỉm cười ưu nhã.
“Ồ, hóa ra là vậy, tại hạ thật muốn xem xem, đức lang quân
tương lai của chưởng môn có dáng vẻ ra sao?”
Tôi mỉm cười nghênh đón ánh dương buổi chiều tà chiếu rọi
lên đôi vai Âu Dương Thiếu Nhân, dựa vào lòng huynh ấy, dịu dàng hồi đáp: “Được,
ta biết rồi”.
Đến hôm ấy, cũng chính là ngày mà ta đích thân tiễn ngươi
lên đường.
Trong cơn mê, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Đến khi tỉnh lại, đã là hoàng hôn. Tôi đang nằm trong phòng.
Nếu tôi đoán không nhầm, nơi đây vẫn là lầu Phong Vân.
Thấy Âu Dương Thiếu Nhân ngồi bên cạnh, tôi gượng dậy, đang
muốn nói gì đó liền bị ngăn lại, Âu Dương Thiếu Nhân dùng khẩu hình mấp máy nói:
“Chớ nói gì cả”.
Tôi nghiêng đầu, nhìn về cửa sổ phía sau huynh ấy, chợt thấy
bóng dáng của Thiện Thủy.
Thiện Thủy gửi nụ cười ngọt ngào về phía tôi, nói: “Lê Sa tỷ
tỷ, ta đến chơi với tỷ”.
Trái tim bất giác cười khổ, tìm ta chơi? Không phải là đến
đây giày vò ta đến chết đấy chứ.
Tôi có một dự cảm, đại họa phiền phức sắp ập xuống rồi.