Tôi nhìn thấy Mặc Nguyệt đột nhiên phát cuồng rút kiếm, vung
tay khua tới, một tên quan binh bên cạnh liền ngã xuống đất.
Trước mắt tôi, máu tươi bắt đầu túa ra, chầm chậm, chầm chậm,
vũng máu tươi cứ thế lan rộng ra như một bông hoa.
Mặc Nguyệt… giết người rồi…
Ngước mắt lên, tôi đau đớn nhìn nam nhân mặt cứ luôn giả bộ
tươi cười kia, lúc này lại đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng ấm áp, dịu dàng.
“Mặc Nguyệt…”, tôi run rẩy, đau thương gọi huynh ấy.
Ánh trăng của lòng tôi, huynh đang làm gì thế này?
Hắn là Hầu gia, chúng ta đều đã bị bao vây rồi, đừng mạo hiểm
nữa, tôi xin huynh đấy, chúng ta đấu không lại hắn đâu. Hắn sớm đã gài bẫy
chúng ta rồi, là do tôi không tốt, là tôi ngu ngốc, tự mình chui đầu vào rọ.
Tôi không muốn làm liên lụy đến các huynh, mau chạy đi.
“Ha ha, giết người hả? Mặc Nguyệt ta không biết đã giết bao
nhiêu người. Muốn bắt thì bắt luôn cả ta đi”, Mặc Nguyệt nói xong liền buông
thanh kiếm trong tay xuống.
Lưu Niên lạnh mặt quay người, nói với Mặc Nguyệt: “Ngươi cho
rằng bản hầu ta sợ ngươi?”.
Âu Dương Thiếu Nhân tiến tới trước một bước, nói: “Hầu gia,
đương nhiên là không sợ rồi”.
Nói xong liền rút kiếm ra.
Lắc đầu, tôi chỉ có thể hét lên: “Thiếu Nhân!!! Không! Mau
chạy đi! Chạy đi!”.
Không cần đâu, tôi xin các huynh, hãy mau chạy đi…
“Tiểu Tình, nàng chờ một chút, giờ ta sẽ đưa nàng đi”, Âu
Dương Thiếu Nhân nói xong, kiếm liền chĩa thẳng về phía Lưu Niên.
Lưu Niên mỉm cười, xoay người di chuyển.
Tôi không biết gì về võ công, nhưng trong khoảnh khắc đó,
tôi thực sự đã cảm nhận được luồng sát khí kinh hồn bạt vía, luồng sát khí đó
phát ra từ Lưu Niên.
Khoảnh khắc đó, tôi cơ hồ nhận ra, Thiếu Nhân không phải là
đối thủ của hắn.
Thiếu Nhân của tôi, huynh là của tôi, sao huynh có thể không
nghe lời tôi như vậy. Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ bản thân mình có
thể chạy nhanh được như thế.
Tôi rất sợ chết, từ nhỏ đã vậy rồi. Ở trường, mặc dù rất muốn
tham gia câu lạc bộ kịch nhưng tôi chưa từng có dũng khí đến để ghi danh. Sau
khi trở về cổ đại, cũng là vì sợ trước sợ sau nên mới khoa trương thanh thế giả
làm đại hiệp. Nhưng lúc này, tôi hoàn toàn không còn nghĩ đến chuyện sống chết.
Toi nghĩ đến lúc này, chỉ là Thiếu Nhân của tôi. Thiếu Nhân
của tôi, tôi không thể để huynh chết được. Vì huynh là của tôi, tôi đã nói rồi
mà. Tôi chạy tới trước mặt Âu Dương Thiếu Nhân, dang tay ôm lấy huynh ấy. Phía
sau, một chưởng đánh tới, tôi mỉm cười yên lòng, vẫn cứ lao đến vòng tay ấm áp
an lành đó. May mà chạy tới rồi…
Khi phía sau bị một chưởng đánh tới, tôi cảm thấy rất khó chịu.
Lục phủ ngũ tạng cơ hồ đều lộn tung hết cả. Cảm giác toàn thân nóng như lửa đốt,
dòng dịch thể ngòn ngọt tanh tanh trào lên, tôi muốn kiềm chế nhưng không cách
nào nén lại được.
Đầy một miệng máu tươi phun ra, nhuốm đỏ một mảng y phục màu
trắng, tôi làm bẩn bạch y của Âu Dương Thiếu Nhân rồi.
Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường, tôi có thể nhận ra
Âu Dương Thiếu Nhân đang run rẩy. Huynh ấy run bần bật ôm chặt lấy tôi, nhưng
hai tay lại không dám chạm vào cơ thể tôi.
Tôi không kìm được lại cười trêu huynh ấy.
“Thiếu Nhân, tôi làm bẩn y phục của huynh rồi…”
Đúng vậy đấy, không cần phải lo lắng, tôi không sao đâu.
Tôi rất muốn cười lớn, muốn vỗ vỗ lên vai mà nói với huynh ấy
một câu: “Tôi không sao”. Nhưng không hiểu sao cơ thể tôi lại yếu ớt thế này,
hoàn toàn không còn chút khí lực nào nữa…
Cơ thể không còn nghe theo sự điều khiển của tôi nữa rồi.
“Tiểu Tình!”, Âu Dương Thiếu Nhân giọng nói run rẩy cứ thế
ôm chặt lấy tôi.
Hai tay nắm chặt y sam của tôi.
Dịch thể ấm nóng lại bắt đầu trào ra, tôi ngẩng đầu, dưới
ánh mặt trời rực rỡ chói lọi, bất giác nhìn thấy Âu Dương Thiếu Nhân rơi lệ.
Khóc sao…
Thiếu Nhân của tôi, tại sao huynh khóc? Thực ra, trong lòng
tôi, đang có những hai con yêu tinh cơ.
Một người mặc hồng y, yêu tinh tàn nhẫn. Một người mặc bạch
y, yêu tinh thuần khiết. Thực ra tôi không dám nói huynh là yêu tinh, vì lúc
nào tôi cũng nghĩ, huynh phải là thần tiên mới đúng.
Nhưng, trong lòng tôi, người có thể khiến tôi mê đắm, tất cả
đều là yêu tinh.
Thiếu Nhân, không được khóc. Mỗi lần yêu tinh khóc đều sẽ trở
nên trong suốt, cuối cùng sẽ biến thành bọt bong bóng. Giơ tay, tôi cố chạm lên
khuôn mặt huynh ấy, khẽ mỉm cười, nói: “Thiếu Nhân, đừng khóc mà”.
“Ừm, Tiểu Tình, ta không khóc”, âm thầm chịu đựng, Âu Dương
Thiếu Nhân gượng cười và nói.
Ha ha, hay là đừng cười nữa đi, cười trông xấu lắm.
“Thanh Hầu! Ta phải lấy mạng ngươi!”
Tôi nghe thấy thanh âm như cào xé của Mặc Nguyệt.
Mạch Thiếu Nam chạy đến bên tôi, vội nhét thuốc gì đó vào miệng
tôi.
Tôi mím chặt môi rồi cố cười nói: “Bang chủ cái bang à,
huynh biến thành thần y từ khi nào thế?”.
Mạch Thiếu Nam trầm sắc mặt, nói: “Đừng nói gì cả, mau uống
thuốc đi”.
Tôi bướng bỉnh nằm gọn trong lòng Âu Dương Thiếu Nhân, chằm
chằm nhìn Mặc Nguyệt.
“Nếu các người còn không đi, hôm nay tôi sẽ chết ngay tại
đây, không cần uống thuốc nữa. Mặc Nguyệt, huynh muốn lấy cái mạng này của tôi
sao?”
Tôi đang rất đau, đau đến mức muốn ngất đi, thế nhưng không
cố chịu thì sẽ hỏng hết. Bởi vì nếu tôi chịu không nổi mà than lên, ba tên tiểu
tử này nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Mặc Nguyệt cúi đầu nhìn tôi, thoáng chau mày lại.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy huynh ấy thực sự lo lắng như thế.
Mặc Nguyệt của tôi, hóa ra huynh cũng có lúc không thể ngụy trang.
Chuyển ánh nhìn về phía Thanh Hầu, tôi cười nói: “Thanh Hầu,
ngài có thể bắt ta về phục mệnh. Bây giờ hãy thả họ đi đi”.
Sắc mặt Lưu Niên thoáng đổi, quay đầu nhìn đám binh lính,
nói: “Để họ đi”.
Khóe mắt Âu Dương Thiếu Nhân vẫn còn ngấn lệ, tôi lắc đầu,
đưa tay cầm lấy viên thuốc của Mạch Thiếu Nam cho vào miệng, mơ hồ nói: “Còn
chưa nuốt xuống được, mau đi đi, nếu không tôi lại ọe ra bây giờ. Sau khi đi, cố
gắng nghĩ cách cứu tôi nhé”.
Âu Dương Thiếu Nhân nấn ná một hồi, thấy tôi có vẻ không chịu
nuốt viên thuốc xuống thì sắc mặt càng lúc càng tệ, cuối cùng cũng hạ quyết
tâm.
Thấy ba người đã đi xa, tim tôi dần chùng xuống.
Ha ha, đi đi, đừng quay lại nữa.
Tôi sợ rằng, mình chẳng sống nổi qua đêm nay, vì đêm nay nam
nhân này sẽ giết sạch toàn bộ người ở đây.
Tôi chẳng có cách nào thông báo cho bất kỳ ai, họ phải chết.
Tôi có thể cứu được, chỉ là ba người mà tôi quan tâm thôi.
Ngước mắt lên, tôi thấy nam nhân trước mặt đang cúi xuống
nhìn mình.
“Tiểu Tình, tại sao nàng không chống cự?”, nghiêng đầu,
chàng thoáng nghi ngờ hỏi tôi.
Tôi mỉm cười: “Chẳng có tác dụng gì cả, thân thể có thể phản
kháng, lời nói có thể phản kháng, nhưng con tim sao có thể chống cự được đây,
có tác dụng gì chứ?”.
Khép mắt lại, tôi quệt ngang vệt máu trên khóe miệng, tận hưởng
ánh mặt trời tỏa chiếu trên cao.
Đúng là một ngày tuyệt đẹp. Lúc này tôi mới cảm thấy, ngày
ngày được ngắm nhìn ánh mặt trời rực rỡ cũng là một thứ hạnh phúc không gì sánh
được.
Cơ hồ chàng đã ngồi hẳn xuống, hơi thở của chàng đang phủ
lên gương mặt tôi.
“Bất luận chàng muốn làm gì, cũng đừng chạm đến ta”, tôi dịu
giọng nói.
Người đang đứng trước mặt không biết nên tỏ thái độ ra sao,
chỉ là không dám tiến lại gần hơn.
“Tại sao?”
Tôi cười, tại sao?
Vì tôi đã trúng một chưởng của chàng, nhưng vẫn không thể dứt
khoát ghét chàng và cũng chẳng thể thích chàng được nữa.
“Vì ta không còn chút lưu luyến gì với chàng nữa”, tôi bình
thản nói với Lưu Niên.
Nói xong liền nhắm mắt lại, tôi chẳng thể lừa được mình, thì
chí ít cũng có thể lừa được chàng.