Tuy miệng nói phải đi cứu người, nhưng hình như tôi vẫn chưa
nhớ ra chuyện gì đó cực kỳ hệ trọng.
“Thượng Quan Tình, rốt cuộc Mạch Thiếu Nam ở đâu?”
Chúng tôi đang đứng ở “Khu đèn đỏ[1]” thời cổ đại.
[1] Khu vực có nhiều lầu xanh và thanh phong quán.
Vây quanh bốn phía, đèn lồng xanh đỏ hắt ánh sáng lập lòe,
khóe miệng tôi khẽ giật giật, sau lại im lặng không nói.
Hít thở sâu, lại hít thở sâu, tôi quay người, cười áy náy với
Âu Dương Thiếu Nhân và Mặc Nguyệt.
“Rất xin lỗi, hình như tôi không nhớ tên của tửu điếm đó.
Tên là cái gì ấy nhỉ? Tình Thiên các, oạch, có vẻ không phải, lẽ nào là Tuyết
Nguyệt các? Dù sao vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.”
Gió lạnh phía sau cứ thổi ào ào, tôi dè dặt nhìn về phía Âu
Dương Thiếu Nhân và Mặc Nguyệt, thật không ngoài dự tính, hai khuôn mặt kia giờ
trông như hai tảng băng vậy.
Ông Trời ơi, con thực sự không cố ý mà.
Âu Dương Thiếu Nhân hoàn toàn bị đánh bại bởi biểu cảm của
tôi, liền bước đến, xách cổ tôi lên nói: “Hết cách rồi, mỗi người một đường đi
tìm đi.”
Tôi tủi thân gật gật đầu.
Hu hu, vẫn chỉ có Thiếu Nhân là xót thương tôi thôi.
Thế là tại khu đèn đỏ, xuất hiện một cảnh tượng như thế này.
Ba vị mỹ nam cứ từ thanh phong quán này bước ra, rồi lại vào
một thanh phong quán khác.
Nghe nói họ đang tìm một người, là một quan quán công tử tuyệt
sắc.
Oạch! Về điểm này tôi luôn hy vọng nếu Mạch Thiếu Nam có
nghe được thì cũng đừng tan nát cõi lòng. Thực sự lúc này chúng tôi chẳng biết
phải lấy lý do nào khác.
Vì thế, đám quan quán công tử náo nhiệt hẳn lên, mấy người đẹp
chủ chốt đều chú ý chăm chút dung nhan, hy vọng người mà mấy đại mỹ nam vào tìm
chính là mình.
Nhìn đám tiểu thụ tuyệt thế muôn hình muôn vẻ kia, mà nước
miếng của tôi cứ chảy tong tong.
Tôi thật sự hối hận, tại sao cả người tôi đều được xuyên
không đến chỗ này, sao không thể tách hồn ra rồi xuyên vào cơ thể của một tiểu
công cơ chứ.
Mặc Nguyệt thấy tôi dán mắt vào đám quan quán công tử thì
khinh bỉ nói: “Không phải nàng có hứng thú với đám nam nhân này đấy chứ. Ta cảm
thấy họ không cách nào làm cho nàng… bình thường được đâu.”
“Huynh ngậm miệng lại cho tôi! Không thể suy nghĩ trong sáng
hơn được hả? Chính vì các huynh lúc nào cũng không trong sáng như thế, cho nên
khiến tôi cũng mờ ám như vậy đấy”, tôi trợn mắt nhìn, lập tức cắt đứt vọng tưởng
của mấy tên này.
Thôi đi, tất cả đều chỉ dừng lại ở giai đoạn tưởng tượng mà
thôi.
Tôi còn chưa quyết định lấy quan quán công tử mà.
Khóe miệng giật giật giây lát, Mặc Nguyệt đuối lý không nói
được gì.
Âu Dương Thiếu Nhân chạy hết tửu điếm này đến thanh phong quán
khác, rồi lại hồng hộc chạy về, lắc đầu, uể oải nói với tôi: “Đến thanh phong
quán tiếp theo đi.”
Thở hắt một hơi, tôi lại lần nữa thể hiện bộ dạng xin lỗi vô
cùng thành khẩn về chuyện quên mất tên thanh phong quán nọ.
Đi tiếp được một lát, đột nhiên trước mặt xuất hiện một tửu
lâu dát vàng lung linh lộng lẫy.
Tôi ngẩng đầu nhìn tấm biển của thanh phong quán này, bất
giác tim đập thình thịch, người run lẩy bẩy.
Phong Nguyệt các…
Phong Nguyệt các…
“A a! Tôi nhớ rồi! Nhớ ra rồi, chỗ bọn bắt cóc nói chính là
đây, để tôi vào trong chuộc người!”, tôi kích động hét lớn.
Cuối cùng cũng nhớ ra rồi.
Âu Dương Thiếu Nhân mặt không cảm xúc, quay đầu lại nhìn
tôi, thờ ơ nói như mây bay gió thoảng: “À, vậy sao. Trùng hợp thật, chỗ này lại
chính là thanh phong quán cuối cùng của con đường này đấy”.
“Xin lỗi.”
Tuy rất áy náy nhưng có thể tìm được Mạch Thiếu Nam thì cũng
tốt lắm rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu nhìn vẻ quyến rũ của quan quán công
tử đang đứng ở cửa, ngay tức khắc bị dọa cho phải lùi vội về sau mấy bước đến
bên Mặc Nguyệt.
“Nè, làm gì đấy hả, hàng của thanh phong quán này thượng hạng
thế sao, ngay cả quan quán công tử đứng ở cửa cũng cực phẩm như thế, hay là những
thứ tốt nhất đều bày hết bên ngoài?”
Mặc Nguyệt khinh khỉnh nói: “Đây là hạng thấp nhất. Thượng đẳng
đều ở trên đỉnh lâu. Đó là nơi rộng nhất của thanh phong quán này. Phía hậu đài
tuyệt đẹp”.
Tôi trừng mắt nhìn, nhếch mép nói: “Có gì đẹp chứ, liệu có
thể đẹp hơn hậu đài của Giang Tả nhà chúng ta không?”.
Cả thiên hạ đều là của Giang Tả, hừ, tôi là vương phi của
huynh ấy thì còn phải sợ ai cơ chứ.
Haizzz, có những lúc tôi thấy mặt mình cũng dày quá đi mất.
Âu Dương Thiếu Nhân đứng bên cạnh, vừa quan sát xung quanh vừa
nói: “Lạ thật, không khí hôm nay có vẻ kỳ lạ”.
“Xí! Binh đến thì huynh ngăn, nước đến thì Mặc Nguyệt chặn,
chúng ta cùng vào trong thôi.”
Tôi nhướn mày, sải những bước lớn tiến thẳng vào trong.
Phía sau truyền lại những tiếng bàn tán nho nhỏ.
“Nói đi nói lại cũng là chúng ta phải ngăn. Còn nàng ấy thì
làm gì chứ?”
“Đến lúc đó huynh cứ kệ xác nàng ấy đi.”
***
Sau khi vào trong, tôi mới biết thế nào là khoảng trời
riêng.
Lúc ở bên ngoài nhìn vào, tôi thầm đoán nhất định bên trong
phải được dát vàng sáng chói. Nhưng bên trong lại hoàn toàn không như thế. Một
không gian vô cùng điển nhã, thật là dáng vẻ của một nơi phong hoa tuyết nguyệt.
Nhưng, hình như công việc làm ăn ở đây không được tốt cho lắm.
Vì khi chúng tôi tới, đám quan quán công tử bên trong đều đang ngồi cắn hạt
dưa.
“Bọn ta tới tìm người, chỗ này của các ngươi có mỹ nhân tuyệt
sắc phải không, mấy ngày trước mới tới”, Mặc Nguyệt đứng chắn trước mặt tôi, vừa
nói vừa lấy bạc ra.
Tôi trông theo túi bạc mà lòng đẫm lệ chẳng muốn rời xa.
Haizzz, mất tiền mà lại không được hưởng thụ, thật là lãng phí.
Tên quan quán công tử đứng phía trước tỏ vẻ thất vọng, ai
oán hờn trách: “Cái gì, lại là đến tìm Tiểu Nam. Y đang ở trên lầu kia kìa, lầu
cao nhất. Hôm nay thật xúi quẩy, tất cả khách đều đến tìm Tiểu Nam.”
Mặc dù không ngừng than phiền như thế nhưng tên quan quán
công tử đó vẫn nhanh tay nhanh mắt vớ ngay lấy túi tiền. Lúc nghe đến cái tên
Tiểu Nam, trước mắt tôi như ngàn hoa bừng nở, hạnh phúc vô cùng.
Ha ha! Mạch Thiếu Nam, huynh đúng là danh kỹ.
Tôi ngước nhìn thang gác, thoăn thoắt bước lên, thật nóng
lòng muốn xem bộ dạng của Mạch Thiếu Nam lúc này ra sao.
A a, hưng phấn quá!
Tưởng tượng đến bộ dạng của tên hồ ly khi biến thành một
quan quán công tử, cơ thể tôi trào dâng cảm xúc, hưng phấn không thôi.
Hào hứng thì hào hứng chứ tôi vẫn thấy hơi lo, nếu ở đây Mạch
Thiếu Nam bị người ta sỉ nhục gì đó, không chừng huynh ấy sẽ phát điên. Cho nên
tôi cảm thấy nhất định phải mau chóng nghĩ cách cứu huynh ấy.
Lên tới lầu cao nhất, trên chiếc giường cực lớn, tôi nhìn thấy
Mạch Thiếu Nam.
Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt của huynh ấy, tôi biết, mình vốn
chẳng phải lo lắng cho huynh ấy làm gì.
Vì những người ở dưới lầu, là vịt cỏ chẳng thể bay được. Còn
huynh ấy, cho dù biến thành quan quán công tử, thì cũng là thiên nga, con thiên
nga ở tít trên cao.
Cho nên mới nói, chớ có nhầm lẫn giữa vịt và thiên nga.
Bởi vì sự đãi ngộ dành cho vịt và thiên nga là hoàn toàn
khác nhau.