Xin đừng trách tôi vì những lời nói kỳ quái như thế.
Vì lúc đó, đúng là huynh ấy thật sự đã rơi xuống.
Bóng người tạo một tư thế đẹp mắt trong không trung, bỗng
nhiên hụt chân một cái, tôi liền mất dấu huynh ấy luôn.
Kết quả, đừng nói là trông thấy dáng vẻ anh hùng, ngay cả
bóng hình cũng chẳng thấy đâu nữa.
Tôi cẩn thận bước về phía trước.
Chẳng lẽ đã xuất hiện một con Godzilla[1] lôi huynh ấy đi mất?
Hay là huynh ấy gặp phải quái thú?
[1] Godzilla: quái vật khủng long trên lưng có đầy gai nhọn,
là nhân vật nổi tiếng trong bộ phim Quái vật Godzilla sản xuất năm 1998.
“Mạch Thiếu Nam, huynh ở đâu?”, tôi dè dặt gọi.
Nhưng bốn phía vẫn yên lặng, chẳng có ai đáp lời.
Lúc này, không biết Mặc Nguyệt đã đuổi hai tên kia chạy đến
đâu rồi.
Tôi thấy hơi sợ.
Sờ tay lên mặt, bỗng tim tôi đập thình thịch.
Mẹ ơi! Mặt con sao lại lồi lõm thế này! Kinh quá đi mất!
Lo lắng một hồi, tôi mới phát hiện, chết tiệt, thì ra là chiếc
mặt nạ xấu xa.
Tôi run rẩy gỡ cái mặt nạ xuống, vứt nó sang một bên, ngay đến
liếc nhìn cũng chẳng dám.
Đây chắc chắn trở thành cơn ác mộng của tiểu gia tôi! Chắc
chắn!
Nhờ ánh trăng sáng, tôi tiếp tục dò dẫm đi tới, cuối cùng bất
ngờ phát hiện, Mạch Thiếu Nam đã biến đâu mất rồi.
Giếng cạn! Lại là giếng cạn! Huynh ấy quả nhiên chẳng làm nổi
cao thủ, đáng xấu hổ hơn, còn tự mình rơi xuống cái giếng cạn này.
Trời sấm đùng đùng, tôi chỉ muốn nhảy xuống rồi túm cổ áo
huynh ấy mà ọe vào đó.
Thế là, tôi dán mắt xuống dưới, dùng khẩu khí lạnh lùng nói
với huynh ấy: “Dù lúc này huynh đã rơi xuống giếng, lại không lên tiếng để giả
bộ là mình không ở đây, tôi cũng biết huynh rất mất mặt khi bị rơi xuống đó”.
Mạch Thiếu Nam, tôi thật thất vọng về huynh.
“Chuyện đó, chỉ là một chút sai sót thôi, nàng có thể làm
như không thấy chuyện gì mà kéo ta lên được không?”, dưới giếng người nào đó cuối
cùng cũng lên tiếng.
Đột nhiên quá kích động, tôi chỉ muốn ném tảng đá xuống giếng
cho rồi.
Tôi khinh bỉ nhìn vào cái giếng tối đen thăm thẳm: “Xin lỗi,
làm ơn đối diện với hiện thực đi được không?”.
Trên đời cũng có loại cao thủ bị ngã xuống giếng thế này ư?
Thật là…quá cao!
Tóm lại, bổn cô nương thẫn thờ đứng bên giếng cạn chính là
vì tên bỏ đi này.
Tôi đang suy tính.
Thầm nghĩ: Phải làm sao để cứu huynh ấy đây, hay là làm cách
nào để giết được huynh ấy?
Oạch, cắt cắt! Đêm khuya trăng đen gió cao đúng là dễ khiến
nhân tâm người ta cong vậy mà.
Khuya quá rồi, làm sao để cứu huynh ấy đây.
Tôi quỳ bên miệng giếng, đề nghị Mạch Thiếu Nam: “Mạch Thiếu
Nam, chi bằng huynh nhảy lên đây đi”.
“Ta mà nhảy lên được còn cần nàng nghĩ cách làm gì?”, Mạch
Thiếu Nam tức giận nói.
“Nếu không được thì thế này đi, huynh đợi ở đây, sớm mai trời
sáng, tôi có thể trông thấy rõ ràng, tự nhiên sẽ nghĩ ra cách kéo huynh lên”,
tôi lại cho huynh ấy thêm một kiến nghị.
Bên ngoài lạnh lắm, cô nương đây muốn đi ngủ.
“Có quỷ mới tin nàng”, huynh ấy cự tuyệt.
Tôi nhếch mép: “Huynh không tin à, huynh không tin thì cứ đợi
mà xem”.
Mạch Thiếu Nam vẫn kiên trì: “Nàng mau nghĩ cách đi, nếu
không cứ coi như ta thuê nàng, ta sẽ trả nàng tiền công”.
Tôi chớp chớp mắt.
“Hay là tìm một tảng đá tiễn huynh lên đường nhé”.
“Đại tỷ, đại tỷ, tỷ bình tĩnh, tỷ bình tĩnh. Thế này đi, ta
cho nàng năm vạn lượng, nàng cứu ta lên”, người dưới giếng cuối cùng cũng nói
ra câu tiểu gia tôi thích nghe nhất.
Tiền tài quân tử chẳng khinh, chỉ là ham muốn hợp tình mà
thôi.
Ha ha! Mạch Thiếu Nam, tôi không bức huynh đâu nhé.
“Nhất trí!”, tôi vui vẻ nhận lời.
Tiểu gia tôi á, nếu không có tiền thì vĩnh viễn không làm.