Tôi cảm thấy, con người phải trải qua một vài phong ba bão
táp mới có thể giác ngộ hết cuộc đời.
Giang hồ gì chứ, nhiệt huyết gì chứ, làm đại hiệp gì chứ, tất
cả đều là phù vân.
Chỉ trong quãng thời gian ngắn Mặc Nguyệt đi về phía tôi, đột
nhiên tôi đã hiểu.
Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, ngay từ đầu, tôi không nên
xuyên không! Nếu không xuyên không, tôi cũng sẽ không gặp phải hắn.
Đáng tiếc, quá muộn rồi.
Trong tiếng hoan ca của toàn bộ cư dân thành Lạc Dương, đám
nữ nhân kia vừa phóng ánh mắt chết người về phía tôi, khóe mắt vừa lấp loáng lệ
nhòa giữa khung cảnh ngập đầy hoa tím. Mặc Nguyệt giẫm trên từng cánh hoa bước
đến bên tôi.
Lọt vào cặp mắt cực kỳ nghiêm túc kia, tôi bất giác thấy vô
cùng hoảng hốt, cảm thấy bản thân mình bị trúng ma pháp rồi.
Ma pháp của số mệnh.
Kể từ lần đầu gặp gỡ cho đến nay, mọi chuyện giữa tôi và Mặc
Nguyệt đều là cảnh buồn nối tiếp cảnh bi thương. Mỗi lần như thế, tôi đều cố
tình lẩn trốn, tôi sợ hãi mỗi khi bên cạnh hắn, chưa từng dám chủ động kiếm tìm
ánh mắt của hắn.
Dù là hòa trong đám người hay lạc giữa chốn lầu xanh tôi đều
ngóng theo bóng hình hắn.
Sự xuất hiện của hắn khiến tôi lo sợ, nhưng cũng làm tôi yên
lòng
Còn nhớ chuyện hắn đã dùng mười vạn lượng để mua một đêm với
tôi.
Rồi cảnh tượng cách một tờ giấy viết đầy ca từ, tôi đã nhẹ
nhàng hôn lên môi hắn.
Thực ra, khoảnh khắc ấy vô cùng lãng mạn.
Dù tôi cự tuyệt hay đồng ý, giữa tôi và hắn chỉ có thể có một
trong hai khả năng: hoặc là câu chuyện tình yêu hoàn mỹ, hoặc là mối tình đau đớn
thê lương.
Nhưng, hiện tại, khóe miệng tôi đang giật giật không ngừng.
Mặc Nguyệt, hắn biết Mạch Vân đang ở đây, là hắn đang cố ý
phải không?
Tôi loạng choạng lùi ra sau một bước, hai tay bịt chặt tai.
Quả nhiên, tiếng sư tử gầm thấu tận trời cao, một cô gái lao
tới, trên tay cầm thứ gì đó sáng loáng.
“Thượng Quan Tình, nộp mạng đi.”
Huhu, cô gái chua ngoa đanh đá này nhất định đã hoàn toàn mất
nhân tính rồi.
Thế nào! Thế nào! Đến giết tôi đi!
Mạch Vân rõ ràng vô cùng tức giận. Tay cầm đao lao thẳng về
phía tôi.
Mạch Thiếu Nam lặng lẽ đứng bên cạnh tôi thẫn thờ nãy giờ đột
nhiên xoay người chạy đến chắn trước Mạch Vân rồi điểm huyệt đạo.
Mạch Vân tức giận trừng mắt nhìn: “Đại ca! Tại sao huynh lại
giúp người ngoài”.
Mạch Thiếu Nam mỉm cười: “Mạch Vân! Những thứ không phải của
muội, dù có cưỡng ép chiếm lấy cũng không phải của muội. Hơn nữa, muội sao có
thể chắc rằng Tiểu Tình sẽ đồng ý Mặc Nguyệt?”.
Sắc mặt tôi khi bắt gặp ánh mắt đào hoa đang phóng tia lửa
điện của hắn thì đột nhiên xanh lét.
Trời, Trời! Ông Trời ơi! Tên hồ ly có cặp mắt đào hoa chết
tiệt này lại ném tất cả phiền phức lên người tôi là sao?
Hơn nữa, lại còn nói một câu không nên nói như vậy là thế
nào.
Tôi quét mắt nhìn Mặc Nguyệt, bất ngờ thấy trên mặt hắn, một
bóng đen lại dần xuất hiện.
Mặc Nguyệt ngẩng đầu, nụ cười khác lạ, nét mặt như tỏa hào
quang.
“Tiểu Tình, ta sẽ cho nàng tất cả những gì nàng muốn, sẽ đối
xử tốt với nàng, chắc chắn sẽ một lòng một dạ với nàng. Làm thành chủ phu nhân
của ta nhé.”
Tôi rùng mình ớn lạnh, cái gọi là “miệng thơn thớt, dạ ớt
ngâm” chính là biểu hiện lúc này của hắn.
Tiểu gia đây thực sự bái phục, từ trước tới nay tiểu gia
chưa từng thấy ai có vẻ ngoài rạng rỡ nhất và cũng lạnh lùng nhất, mà lại kết hợp
được hoàn mỹ đến thế đâu.
Mặc Nguyệt quả là nhân tài!
Cánh hoa bay lượn trên trời không ngừng lướt xuống, tôi đưa
tay hứng lấy. Cánh hoa sắc tím thoáng lạnh, nhưng rất mềm mại.
Tôi mỉm cười, biết rằng lần này dù thế nào cũng không thể trốn
tránh.
Tung những cánh hoa lên cao, tôi nắm lấy tay Mặc Nguyệt, khẽ
nói: “Mặc Nguyệt, tôi không thể đồng ý”.
Tôi cười, dù thoáng buồn.
Tôi sợ, sợ Mặc Nguyệt bị tổn thương.
Thực ra tên ma quân thối tha này, kiêu căng ngạo mạn, phúc hắc
vô cùng, nhưng trên mặt lúc nào cũng lộ vẻ kiên cường và mạnh mẽ như thế.
Tôi muốn hắn luôn vui vẻ, không muốn hắn phải buồn, nhưng
càng không muốn lừa dối hắn.
Nếu tôi vì sĩ diện của hắn mà giả bộ đồng ý, thì sự đồng ý
đó chính là đòn đau nhất đánh vào lòng tự tôn của hắn.
Không thể đồng ý được, tôi không muốn lừa dối Mặc Nguyệt.
Mặc Nguyệt, huynh ngồi tít trên cao nên tôi không xứng đâu,
chẳng thể đuổi kịp được đâu.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, trong tiếng khóc lóc sụt sùi
của con dân thành Lạc Dương, tôi nghiêm túc nói: “Mặc Nguyệt, huynh biết không?
Huynh chính là vầng trăng sáng trên trời cao. Nếu có kẻ nào phản bác chê bai sự
ưu tú của huynh, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn. Mặc Nguyệt, không
phải tôi không thích huynh. Chỉ có điều, suốt đời bên nhau, tôi không làm được
và cũng không thể làm cho huynh được”.
“Tôi vẫn chưa chắc chắn về suy nghĩ của mình, bởi từ trước đến
nay tôi chưa hề yêu ai, tất cả đều chỉ dừng lại ở giai đoạn thích mà thôi, sở
dĩ vì thế mà tôi không cách nào hứa hẹn với bất kỳ ai được. Tôi còn rất nhiều
việc phải làm, còn phải phiêu du, phải đi khắp nam bắc giang hồ. Hơn nữa, tôi
không chỉ cần một người, mà là một vài người cùng đi. Những người đó, thiếu một
cũng không thể được.”
Tôi rất muốn nói với Mặc Nguyệt, trong số những người đó, có
một người là huynh. Nhưng tôi không thể, giống như tôi không thể giữ Giang Tả vậy,
tôi cũng không thể giữ Mặc Nguyệt trên hành trình tươi đẹp của mình nữa. Nếu là
trước đây, tôi có thể chẳng kiêng nể mà nói với hắn rằng: Mặc Nguyệt, có bản
lĩnh thì cứ đi khắp chân trời góc biển mà bắt tôi về.
Nhưng hiện tại, đối mặt với thân phận của hắn, tôi hoàn toàn
không có dũng khí để nói câu đó.
Cảnh tượng này thật giống trước đây, khi tôi từ biệt tiểu
vương tử trong một buổi chiều tà. Tiểu vương tử ấy vừa phải trông coi sơn trại,
vừa phải thường xuyên lui tới hoàng cung. Thế mà lão Hoàng đế lại quá ư hoang
đường, không chịu an bài cho nhi tử của mình được ở yên một chỗ. Cho nên, tuy rất
buồn khi phải chia tay với hắn, nhưng tôi vẫn mỉm cười nói lời từ biệt.
Lúc này, tôi lại phải từ biệt ánh trăng[1] của lòng mình.
[1] Ánh trăng ở đây ám chỉ Mặc Nguyệt.
Tôi không thể ngồi trên thuyền, bình thản gảy tỳ bà khúc nhạc
“Tây sương” vì hắn nữa.
Cũng không thể nắm tay hắn cùng bước đi dưới ánh hoàng hôn.
Có lẽ đến một ngày, hắn sẽ nắm tay cô gái nào đó bước đi
trên sơn lộ nhỏ ngập đầy hoa tím, ngắt một bông hoa cài lên tai cô gái.
Tôi hy vọng cô gái đó có thể khiến hắn cả đời vui vẻ chẳng
bao giờ phiền muộn.
Chẳng còn nhận ra được suy nghĩ thầm kín sau ánh mắt Mặc
Nguyệt, chỉ có điều hắn vẫn luôn nhìn tôi như vậy.
“Nàng chắc chắn không muốn làm thành chủ phu nhân của thành
Lạc Dương?”, Mặc Nguyệt lại hỏi tôi.
Tôi kiên định gật đầu: “Quyết không hối hận”.
Mặc Nguyệt đột nhiên cười lớn, khóe miệng khẽ nhướn lên một
đường cong tuyệt mỹ.
Tôi chợt sững người.
Mặc Nguyệt ôm tôi vào lòng, lớn giọng nói với tất cả con dân
nơi đây: “Kể từ hôm nay, Mặc Nguyệt ta không còn là thành chủ thành Lạc Dương nữa”.
Tôi đờ đẫn trong lòng Mặc Nguyệt.
Huynh… huynh nói cái gì.
Tất cả đều bị câu nói kia làm cho đờ đẫn, giống như sét đánh
ngang tai giữa trời quang mây tạnh, ai nấy đều kịch liệt phản đối.
“Thành chủ hãy suy nghĩ lại.”
“Nữ nhân trong thiên hạ nhiều vô số, thành chủ không cần phải
hạ mình như thế.”
Mặc Nguyệt cúi đầu, mỉm cười rạng rỡ nhìn tôi, trên mặt viết
đầy hai chữ “kiên định”, nói: “Nàng nói không muốn làm thành chủ phu nhân, vậy
ta cũng không làm thành chủ nữa. Nàng nói muốn đi đến chân trời góc biển, vậy
ta sẽ đi cùng nàng. Chuyện Mặc Nguyệt ta đã quyết, không ai có thể thay đổi được”.
Nắm chặt tay tôi, hướng mặt về phía con dân thành Lạc Dương.
Mặc Nguyệt cao giọng tuyên bố: “Con dân của ta, cô gái mà ta yêu thương nhất muốn
đi khắp chân trời góc biển, nên ta cũng quyết đi cùng nàng. Ta hy vọng các người
sẽ ủng hộ quyết định của ta”.
Sau giây phút trầm lặng, bốn phía đột nhiên rộ lên những
tràng pháo tay vang dội cùng tiếng cổ vũ không ngừng vọng lại.
Lạc Dương, một ngày thật ồn ã.
Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ chính miệng Mặc Nguyệt lại
nói ra những lời như thế.
Trái tim tôi bất giác tan chảy.
Tên nam nhân này, thật quá ngốc nghếch.
Chỉ vì một câu nói vu vơ của tôi mà nỡ vứt bỏ cả tiền đồ huy
hoàng.
Nước mắt tôi như muốn trào ra.
Tôi nghĩ, mới qua có mấy ngày mà nơi đây đã trở lại thành Lạc
Dương chỉ quý[2] rồi, vị thành chủ từng làm mưa làm gió, phong hoa vạn đại bỗng
chốc trở thành một tên điên, kiên quyết hành tẩu giang hồ.
[2] Đắt như giấy Lạc Dương (Lạc Dương chỉ quý): Ý nói tác phẩm
lưu truyền rộng rãi, nổi tiếng một thời. Câu thành ngữ trên bắt nguồn từ câu
chuyện sau khi Tả Tư người đời Tây Tấn viết xong Tam đô phú, giới quý tộc tranh
nhau sao chép, người sao chép nhiều đến nỗi giấy ở Lạc Dương tăng giá.
Tôi không dám tin mình lại may mắn quen biết tên điên này.
Chẳng biết từ lúc nào mà huyệt đạo của Mạch Vân đã được giải,
tôi thấy cô nàng đưa tay lên, ánh mắt đẫm lệ, lại mỉm cười nhẹ nhàng nói với
tôi: “Từ trước đến nay ta chưa từng thấy ai cố chấp như huynh ấy, cũng chưa từng
thấy huynh ấy cười như vậy. Tiểu Tình, cảm ơn cô”.
Tôi quay người, phía sau đã không thấy bóng hình Mạch Vân
đâu nữa.
Tôi nghĩ, mình bắt đầu hiểu rõ Mạch Vân rồi.
Có lẽ cô ấy hoàn toàn không giống như vẻ bề ngoài, chắc cũng
vì bị bức hôn nên mới trở nên đanh đá chua ngoa, cuồng bạo như thế.
Nguyện vọng lớn nhất của cô ấy chính là hy vọng người cô ấy
yêu được hạnh phúc.