Ngày diễn ra Đại hội võ lâm, tôi trở thành thượng khách, được
mời ngồi ghế trên, bên cạnh là cả một đoàn người.
Không cần nhìn cũng biết đó là một liên minh mới xuất hiện gần
đây.
Họ là ngũ đại họa hại[1] trên giang hồ, có tên là: Tổ hợp
công kích Tiểu Tình. Mở ngoặc: Liên minh hữu nghị tấn công tiểu thư Thượng Quan
Tình.
[1] Ngũ đại họa hại: Cụm từ dùng để chỉ đám người chuyên gây
tai vạ.
Ngay sau vụ ma quỷ lộng hành, bộ dạng đáng thương của tôi được
đánh thức vào một buổi sáng đầy hoa lệ.
Cơn ác mộng khi đó mới thực sự bắt đầu.
Tôi đã trở thành đối tượng bị người người chê cười.
Tôi đã làm gì sai sao? Tôi đâu có giả ma nữa nhưng vẫn bị
người ta hiềm khích như thế.
Ma dọa ma, ma chẳng chết, nhưng người dọa người, sẽ có người
chết đấy!
Đám tiểu tử hèn hạ vô lương tâm, một ngày đủ ba bữa không
thiếu bữa nào là không cười nhạo tôi. So với ăn cơm còn đúng giờ hơn đấy.
Bọn họ tấn công liên hoàn cuối cùng cũng khiến tôi vốn dương
dương đắc ý, bụng đầy tự tin, ngôi sao sáng hoạt bát đáng yêu trong thời đại mới
đang ngụp lặn trong thành công bỗng dưng lại trở thành một tiểu mỹ nữ sầu muộn.
Nhưng, tôi từ đầu đến cuối vẫn kiên định với kế hoạch vĩ đại
“Như Hoa phiên bản hai”.
Tôi sẽ không vì sự chê cười của bọn họ mà buông xuôi quyết
tâm của mình.
Tôi tin, sẽ có một ngày họ bị chìm nghỉm trong ánh hào quang
rực rỡ của tôi mà biến hết thành nấm hương.
Thời khắc này, khi tôi đang đau thương nhìn xuống phía dưới,
đăm đăm phân tích mấy nam nhân… của mình, lão minh chủ võ lâm đột nhiên đứng
lên.
Lão nói một thôi một hồi những thứ liên quan, một loạt các
lý lẽ nào là các vị nể mặt ta, ta cũng nể mặt các vị, đấu võ bắt đầu.
Tuy tôi không thích đánh nhau nhưng lại vô cùng thích xem
người khác ẩu đả.
Ngồi ngay ngắn, mắt dán chặt lên võ đài.
Vừa xem, vừa cổ vũ.
“Tên đầu trọc kia, cố lên, túm tóc hắn!”
Âu Dương Huyền liếc mắt nhìn tôi vẻ coi thường.
“Ấu trĩ!”
“Xí! Có bản lĩnh thì huynh lên đi”, tôi nói vẻ không vui.
Tôi biết Âu Dương Huyền rất giỏi võ công, nhưng huynh ấy
không nên làm phiền người khác đang hứng trí như thế chứ.
Âu Dương Huyền chăm chú nhìn tôi, đột nhiên bật cười, nụ cười
trên mặt giống như băng tuyết dung hòa, vô cùng hiền dịu.
“Được, ta lên, nếu ta thắng, một nụ hôn.”
Âu Dương Huyền liền nhảy xuống, tôi còn chưa kịp giữ lại thì
bóng người tựa gió ấy đã bay lên lôi đài.
Tôi kinh ngạc nhìn theo huynh ấy.
Làm… làm… làm gì thế?
Âu Dương Huyền, tiểu gia, tiểu gia không đồng ý.
Chỉ thấy Âu Dương Huyền giải quyết từng người từng người, rồi
bay lên cầm cờ gấm được gắn trên lôi đài, lớn tiếng nói: “Hôm nay để nhận được
nụ cười của mỹ nhân, Âu Dương Huyền ta nghênh chiến hiệp khách bốn phương.
Không biết có vị nào muốn lên đây ứng chiến?”.
Tên tiểu tử này! Cho rằng đây là hậu viện nhà mình chắc, muốn
làm gì thì làm hả?
Tôi định ngăn tên tiểu tử này nói những lời hoang đường,
nhưng lại thấy tiếng xì xầm bốn phía vang lên.
“Thắng thì được cái gì?”
“Thắng, Âu Dương gia sẽ tặng bốn ngàn lượng vàng”, Âu Dương
Thiếu Nhân đột nhiên đứng dậy, cười ha hả nói.
Âu Dương Thiếu Nhân vừa đứng lên, cả đám người bên dưới đều
nản trông thấy.