Các huynh cứ nói đi nói lại câu này khiến tiểu gia tôi muốn
ăn thịt người quá. Tôi chẳng qua là tham gia cuộc thi hoa khôi thôi, các huynh
có cần phải kinh ngạc thế không?
Ngay khi tôi cam đoan rằng sẽ tham gia cuộc thi hoa khôi, mấy
tên tiểu tử này lập tức ném cho tôi một lô một lốc những chuỗi câu hỏi như thế.
Tôi cũng biết khả năng của mình đến đâu mà, văn không biết, nhảy chẳng rành,
nhiều nhất cũng chỉ có thể nhảy phi tiên, hay là bản “Thần bà tử” mà thôi. Sau
khi lên diễn, nhất định trở thành Như Hoa phiên bản hai. Nếu may mắn thì cũng sẽ
nghe được một lời khuyên tử tế: “Mỹ nhân, tóc của cô cần phải kiểu cách độc đáo
hơn một chút”, còn nếu không may mắn, cùng lắm là bị người ta ném cà chua mà
thôi. Tóm lại, chỉ cần vượt qua trận cãi vã này, cái gì tôi cũng nhận hết.
Nhưng, tại sao tôi phải nghe các người lên lớp chứ.
Tôi là một cây nấm hương trưởng thành tuyệt đẹp, khuyết điểm
của tôi để bản thân tôi tự nói là được, liên quan gì đến các người chứ! Đồ tiểu
nhân ném đá giấu tay, ai ai cũng cười cợt không ngừng là sao.
“Thứ nhất: Dung nhan của nàng hoàn toàn không thể gọi là mỹ
nhân tuyệt thế, nếu ra ứng thí thì thật xấu mặt”, Mặc Nguyệt nói.
“Thứ hai: Những thứ trong đầu nàng thực sự chỉ khiến người
khác chê cười, lại còn muốn xuất hiện để người ta được một phen cười cợt hay
sao?”, Âu Dương Thiếu Nhân nói.
“Thứ ba: Lời ca linh tinh, điệu nhảy vớ vẩn của nàng chỉ có
thể gọi là vô cùng quái đản, vậy mà còn muốn tham dự, định dọa khán giả chết ngất
nữa hả?”, Âu Dương Huyền nói.
“Tiểu Tình, con người cần phải đối diện với bản chất của
mình, sau này đừng có mơ tưởng hão huyền nữa”, Âu Dương Y nói.
“Nàng hãy nhớ lại biểu hiện của mình trong buổi tuyển lựa
phi tần đi”, Giang Tả nói.
Cục diện này… một liên minh kiên cố thống nhất thế này là
sao?
Các người trở thành bạn tốt từ khi nào vậy?
Đang làm cái gì thế hả? Tôi mới là nhân vật chính cơ mà.
Vừa giận vừa cáu, tôi ra quyết định chắc chắn nhất từ trước
đến nay:
Trở thành Như Hoa phiên bản hai!
Lẽ nào tiểu gia tôi lại phải sợ?
Tôi hào sảng vung tay áo, một chân giẫm lên băng ghế, khoát
tay hào hùng: “Nói cho các huynh biết, tôi chính là muốn để cho các huynh thấy
Thượng Quan nữ hiệp tôi lợi hại đến mức nào. Tôi muốn cải cách, phải cải cách
cuộc thi hoa khôi, phải mở mang xu thế thần tượng nữ nhi trong thời đại mới cho
các người! A ha ha!!!”.
Cám xúc trào dâng, tương lai tươi đẹp lộng lẫy mà tôi hằng
ao ước đang hiện ra trước mắt.
Tôi đứng giữa đám người, bên cạnh toàn là Như Hoa.
Oạch! Chợt cảm thấy lành lạnh sống lưng.
“…”
“Nàng ấy… đang nói cái gì thế?”
“Có thể là bị kích động quá.”
Không thèm để ý đến mấy người đang “có ý tốt” này nữa, tôi ưỡn
thẳng lưng, quay người bước về phòng.
Tiểu gia tôi cần phải chuẩn bị chu đáo mọi thứ.
“Thiếu Nhân, chớ có quên thông báo với ban tổ chức Đại hội
võ lâm, nói với ông ta một tiếng.”
“Ừm”, Âu Dương Thiếu Nhân đáp lời.
Đêm khuya, tôi lén chuồn khỏi phòng, đầu tóc bù xù đứng giữa
sân, chằm chằm nhìn cây cổ thụ thẳng đứng trước mặt.
Hừ! Cổ nhân nói rất đúng: Tiểu nhân và đàn bà là khó dạy bảo
nhất, và cũng không thể đắc tội nhất.
Đám nam nhân thối tha các người, giúp đỡ gì mà ban ngày ban
mặt lại nói tiểu gia tôi như thế. Tiểu gia tôi nhất định phải để các người thấy
sự lợi hại của tôi.
Đêm nay, các người sẽ biết sức cuốn hút và gây chấn động của
Như Hoa phiên bản thứ hai là thế nào.
Chú ý cho kỹ, tay tôi bôi bôi trát trát đầy phấn son lên mặt
còn quệt cả son đỏ lên y phục trắng toát nữa.
Xong xuôi tôi treo một sợi dây thừng lên cây, trèo lên đó rồi
buộc đầu dây còn lại vào bụng, cũng chuẩn bị sẵn một chiếc đàn tỳ bà. Sau đó
tôi thả mình xuống, để thân hình treo lủng lẳng trên cây.
Khi đã kìm nén mọi tâm tư, tôi hào sảng gảy đàn, bắt đầu
phát ra nhũng âm thanh cao vút động lòng người giống như Vitas[1].
[1] Vitas tên thật là Vitaliy Vladasovich Grachov, sinh ngày
19/2/1981 tại Daugavpils Latvia. Anh sở hữu một khuôn mặt điển trai, một đôi mắt
sâu, một nụ cười thiên thần và tài năng thiên bẩm. Anh đã mang lại cho nền âm
nhạc thế giới một chất giọng mới lạ, thu hút lôi cuốn và đầy ấn tượng.
Ca từ, xin mời tham khảo ca khúc “Tiểu Bạch Thái”.
Tôi thấy ánh đèn các phòng bắt đầu bật sáng, trong lòng xuất
hiện một cảm giác vô cùng kích động.
Dám động chạm đến tiểu gia hả, kết thúc màn biểu diễn kiểu
gì cũng có kẻ… tử nạn!