“Giang Thần, cậu nói xem đêm nay sao lại đẹp thế chứ?”, tôi
hỏi ngốc nghếch.
Giang Thần vẫn nốc rượu, chắc cậu ta đang hậm hực nghĩ tại
sao mình uống thế rồi mà còn chưa say.
“Không uống nữa, không uống nữa. Tiểu Tình, cô vừa nói gì thế?”,
cuối cùng Giang Thần cũng giành thời gian đoái hoài đến tôi.
“À, tôi nói trời đêm nay rất đẹp”, tôi buồn rầu nói. Tên tiểu
tử này không nghe thấy mình nói thật hả?
“Ừm… là vì đêm nay có mưa sao băng đấy”, Giang Thần nói vẻ
đương nhiên.
Đang lúc nhàn rỗi, bên cạnh lại có một thiếu niên thiên tài,
đúng là còn gì bằng. Lại còn thảnh thơi ngắm sao trời nữa chứ!
“Vậy chúng ta đi ngắm mưa sao băng thôi!”, nghĩ như thế, tôi
liền hào hứng nói. Tuyệt thật! Thời cổ đại mà ngắm mưa sao băng, thì còn thú
vui nào hơn thế nữa?
A, ha ha! Ngồi đây mà rung động vì trời sao kia thì chẳng bằng
hành động luôn cho rồi, nói xong tôi liền kéo tay Giang Thần chạy đi tìm một
nơi rộng rãi thoáng đãng để ngồi ngắm sao.
“Tiểu Tình, quanh đây có sơn tặc không vậy, chúng ta đi ra
ngoài thế này có vấn đề gì không?”, Giang Thần lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, chúng ta không có tiền. Sơn tặc bắt chúng ta
làm gì chứ”.
Ui da, có phải do gió to quá không, tại sao lại đau đầu thế
này, lẽ nào do tác dụng của rượu?
Tôi cố mở to mắt, luồng sáng cách đó không xa, rất đẹp.
“Giang Thần! Ha ha! Tôi nhìn thấy sao băng rồi!”, tôi reo
lên ngốc nghếch.
“Híc! Đó là lửa mà.”
Đầu đau như búa bổ, mắt lại như nở hoa, trời đất quay cuồng.
Chuyện xảy ra sau đó tôi hoàn toàn chẳng biết gì nữa.
Câu chuyện tiếp theo được chắp nối lại từ những lời kể của
Giang Thần:
Khi ngọn lửa phía xa bừng sáng, tôi biết sắp có chuyện xảy
ra. Nhưng rượu đã ngấm khiến người Thượng Quan Tình cứ nhũn ra, chẳng hề động đậy.
Tiếng ngựa chạy tới càng lúc càng gần, tôi sợ quá liền hét
to gọi Thượng Quan Tình: “Tiểu Tình, sơn tặc đến! Sơn tặc đến rồi!”.
“Hả? Sơn tặc? Hừm… tiểu gia tôi đây đang… đang tìm họ”, nói
xong, Thượng Quan Tình đột nhiên nhảy dựng lên, muốn chặn ngựa của sơn tặc đang
chạy đến. Còn Giang Thần tôi lập tức trốn sau tảng đá. Thượng đế ơi, làm ơn đừng
để xảy ra chuyện gì!
“Đường này, là đường ta mở, cây… cây… cây này là ta trồng!”,
Thượng Quan Tình chắn đường, say bí tỉ nói.
Thượng Quan Tình à, Thượng Quan Tình, ngay đến một chút ý thức
về nguy hiểm cô cũng không có hả?
“Đại ca, tính sao giờ?”
“Còn tính gì nữa, mau kéo ả ta đi cùng luôn, phía sau đuổi đến
rồi kia kìa”.
Sơn tặc nói xong liền kéo Thượng Quan Tình lên ngựa rồi tiếp
tục lao đi.
***
Nắng ban mai đã trải khắp trên cơ thể tôi, sau cảm giác ngọt
ngào, tại sao lại cảm thấy…
Eo mỏi lưng đau thế này? Lẽ nào đêm qua mình nằm mơ rồi vận
động gì đó quá sức? Thôi đúng rồi, nằm mơ thấy bị sơn tặc tóm. Ha ha!
Mơ mơ hồ hồ giây lát, đôi mắt lim dim bỗng mở to.
…
“Ôi mẹ ơi!”, tôi mở mắt thô lố ra và thấy một đôi mắt cũng
đang nhìn như đóng đinh vào mình. Tôi bị dọa đến nỗi phải hét lên.
Sợ chết mất thôi! Sợ chết mất thôi!
Tôi liền nghĩ đến việc bỏ chạy. Động đậy, cựa quậy, ơ… kỳ lạ,
sao không cử động được? Ánh mắt di chuyển, rồi tôi nhìn thấy… dây trói.
Giờ thì tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, dáo dác ngó khắp xung
quanh, cúi đầu nhìn bản thân, sau đó lại ngước lên quan sát cái kẻ vừa mới chằm
chằm nhìn mình.
Bất giác tôi há miệng, thốt ra một câu: “OH! MY GOD!”.
Thượng đế ơi! Trong lúc con say xỉn bị bắt đi rồi sao?
“Tại sao các người lại bắt tôi? Các người đã dùng cách gì?
Cho tôi uống thuốc mê phải không? Các người bắt tôi làm gì? Vì tiền tài hay vì
sắc đẹp? Tuy biết mình có vẻ đẹp chim sa cá lặn, hoa thẹn trăng hờn. Vượt qua
Điêu Thuyền, thắng cả Tây Thi. Nhưng nói cho các người biết, tôi không phải là
Lâm Đại Ngọc[1]. Nếu các người cố tình ăn hiếp, tôi sẽ ném tất cả các người vào
rừng Amazon cho cá ăn thịt đấy. Tôi… tôi nói cho các người biết, Bush là bạn của
phụ thân tôi, Laden là bằng hữu của tôi, Altman là bằng hữu của tiểu đệ tôi. Nếu
các người ức hiếp tôi…”
[1] Một nhân vật trong “Hồng lâu mộng”, là một cô gái đẹp,
đa sầu đa cảm.
Có lẽ giọng tôi quá to, nên mấy người trong phòng đã không
chịu nổi phải chen nhau chạy ra ngoài, có kẻ lớn tiếng hét về phía cửa: “Lão đại,
nha đầu điên tỉnh rồi. Đang nổi khùng nói linh tinh đây này”.
“Tôi không điên! Tiểu gia tôi là…”, đang định nói mình là
Thượng Quan Tình, trong lòng lại nghĩ, những người này nhất định rất ghét hiệp
khách giang hồ, tốt nhất không nên tự chuốc họa vào thân, tôi đành gượng gạo nuốt
ba chữ còn lại xuống.
Đợi bổn nữ hiệp thoát ra, nhất định sẽ cho mặt các ngươi nếm
đủ các loại thâm tím bầm giập.
Thôi bỏ đi, không nên nói với họ, đợi lão đại đến thì thương
lượng tiếp.
Dù sao mấy tên tiểu tử này vẫn còn chút nhân tính, đã không
giam tôi trong ngục tối. May mà tôi vẫn được nằm trên giường. Nhưng… trên giường
lại rất dễ xảy ra sự cố.
Hu hu, Âu Dương Thiếu Nhân, mau đến cứu tôi!
Tôi đang suy nghĩ mông lung thì lão đại trong truyền thuyết
xuất hiện!
Cái đó, sơn tặc có dáng vẻ thế này sao?
Người vừa đến mặc một chiếc áo ngắn trông rất “chuyên nghiệp”.
Chỉ là không có cặp mắt một mất một còn, không có bàn tay sáu ngón như trong tưởng
tượng của tôi. Mọi thứ to nhỏ trên người hắn cũng chẳng khắc tôi là mấy. Hơn nữa
dáng vẻ của hắn còn rất cao lớn và đẹp một cách tự nhiên. Tuy không “mỹ miều” bằng
bốn huynh đệ Âu Dương. Nhưng đối với tôi mà nói, cũng thật là ấn tượng. Đẹp
trai thế này sao lại đi làm sơn tặc chứ, vả lại còn trói một tiểu thư yêu kiều
xinh đẹp như tôi. Nếu thích tôi thì trực tiếp đuổi theo là được rồi. À mà không
được, tốt nhất là nên cống hiến một chút cho sự nghiệp đam mỹ, như vậy chắc
cũng khá khẩm đấy!
“Này, nha đầu điên, cô tên gì?”, lão đại hào hứng hỏi tôi.
“Huynh với tôi không quen biết, tại sao lại trói tôi?”, tôi
hỏi lại.
Không phải cướp tiền bạc, lẽ nào là trấn sắc đẹp? Thật đáng
sợ! Thật sợ quá đi mất!
“Hả? Nha đầu có nhầm không đấy, là cô nương chặn đường của
chúng ta, chúng ta không có cách nào khác nên mới lượm cô về đấy”, tên lão đại
điển trai thầm suy tính rồi bất chợt bắn mấy viên đạn loại nhỏ về phía tôi.
…
“Không phải chứ? Tại sao lại thế? Tôi không phải con ngốc
đâu nhé”, tôi nói vẻ khinh thường. Xì! Định lừa tiểu gia đây hả?
“Còn không phải sao? Cô nương chẳng phải vì say quá mà quên
hết đấy chứ? Vậy để ta nhắc cho cô nương nhớ lại. Cây này là ta trồng, đường
này là…”
“Dừng ngay! Tôi tin, tôi tin mà”, nghe hắn nói như thế, tôi
đành thừa nhận trong đau thương.
Trong lúc tôi say rượu, nếu có xảy ra chuyện gì thì đó cũng
là việc hết sức bình thường. Thế nhưng, những lời này là của cổ nhân, làm thế
nào tôi nói ra được nhỉ.
MY GOD!!!
Nói như thế… con ngốc là tôi đây đã chặn đường sơn tặc? Đúng
là mỡ dâng miệng mèo mà!
Đức chúa vạn năng ơi! Hãy cho con xin một tia sét để con chết
đi cho rồi.
“Giờ mau nói, cô nương tên gì?”, hắn thấy tôi đã hiểu ra mọi
chuyện, liền hỏi lại câu đó.
“Ừm… Âu Dương Tình? Trông cũng khá xinh đẹp. Ở lại đây làm
trại chủ phu nhân của ta”, tên điển trai đó chẳng có ý tốt gì, đưa tay vuốt ve
mặt tôi rồi nói.
Hu hu, sao tình tiết vở kịch này cũng phát triển nhanh thế
cơ chứ!
Tôi hét lên the thé: “Không muốn! Không muốn! Không muốn!
Tôi không muốn! Không muốn! Không muốn! Không muốn! Không muốn!”.
“Còn hét nữa ta sẽ hôn cô nương đấy”, tên điển trai đó trừng
mắt nhìn tôi, lạnh lùng buông một câu.
Tôi nghe thấy vậy lập tức im bặt, thật kinh khủng, tiểu gia
đây không muốn hôn hắn đâu.
Đáng chết! Ta nguyền rủa ngươi ăn mì ăn liền mà không có gia
vị.
Oạch! Người cổ đại đâu có ăn mì ăn liền! Tôi hận!
“Cô nương yên tâm, ta không định làm gì cô nương đâu, vả lại
người như ta cũng rất có nguyên tắc. Phải thấy cô nương bằng lòng ta mới để ý đến.
Đợi tới khi cô nương bằng lòng chấp nhận, lúc đó tổ chức tiệc rượu cũng được”,
tên điển trai biểu lộ vẻ mặt ‘cô nương yên tâm’ với tôi. Sau đó, hắn vội vã bước
đi, trước khi đi còn cởi dây trói, hạ lệnh để tôi có thể tự do đi lại.
Tôi không biết mình lúc này nên khóc hay nên cười.
Ý của tên tiểu tử này có phải là: Từ giây phút này trở đi
tôi đã bắt đầu dấn thân vào con đường làm trại chủ phu nhân?
Không muốn đâu!!! Âu Dương Thiếu Nhân, mau đến cứu tôi đi.