Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt

Chương 10: Họa khởi x xem kịch x tế tử

Đối với việc trừng phạt Tỏa Vân, rất nhanh liền có mệnh lệnh. Ngoài dự đoán của mọi người là Thiên giới nhân lại không xen nhiều vào việc này, những người này chủ yếu chỉ quan sát Yên Phù Sênh. Bọn họ không thể xác định trong bụng Yến Phù Sênh có phải tế tử bọn họ cần không, vậy nên bây giờ mọi việc của Yến Phù Sênh đều do một thiên giới nhân mặc bạch y phụ trách.

Mọi chuyện đều sóng êm biển lặng trôi qua, Tỏa Vân bị nhốt ở trong tiểu viện không được đi ra, Yến Phù Sênh cũng bị quản chế trong nhã các, mở mắt nhắm mắt đều thấy thiên giới nhân kia. Nhìn bụng ngày càng lớn, Yến Phù Sênh vẫn cảm thấy không chân thật.

Quý Bội Tuyệt gần đây cũng hay đến nhã các, không biết để ngăn chặn miệng lưỡi người khác hay đơn thuần chỉ là đến thăm hài tử. Yến Phù Sênh càng muốn tin tưởng điều sau hơn, bởi vì khi Quý Bội Tuyệt đến ánh mắt luôn mang theo ôn nhu, khi hắn đụng vào bụng nàng còn mang theo sự cẩn thận, mang theo do dự, mê mang, mang theo sự chờ mong. Huyết thống ràng buộc thật sự là làm người khác khó hiểu. Yến Phù Sênh vẫn chỉ mỉm cười, ánh mặt trời chiếu xuống hai người, trông hòa thuận như người một nhà.

Yến Phù Sênh luôn không thể kiềm chế được mà tưởng tượng, nếu Tỏa Vân nhìn thấy cảnh này, gương mặt sẽ như thế nào.

Ngày đó rốt cuộc cũng đến.

Trong nhã các một mảnh thì lộn xộn, một mảnh lại yên tĩnh gần như tĩnh mịch, thiên giới nhân bận rộn mà vẫn bình tĩnh, mặt nạ che đi khuôn mặt họ, tựa như không gì có thể kích động bọn họ dù tế tử mà bọn họ vẫn luôn chờ mong, tử vong.

Đan Yếu Ly sắc mặt khó coi đứng ở bên giường, trên giường là một vũng máu lớn, cùng với Yến Phù Sênh sắc mặt tái nhợt. Y nhìn chằm chằm Yến Phù Sênh đang hôn mê, như có thể chọc thủng người nàng.

Quý Bội thanh âm lạnh lẽo, hắn nhìn mọi người xung quanh, rồi nhìn cái bát bị lật dưới đất, nước thuốc màu nâu đậm chảy đầy thảm dày.

“Ai có thể nói cho ta biết, đây là chuyện gì xảy ra, ân?”

Thiên giới nhân một mảnh trầm mặc, Quý Bội Tuyệt giận dữ nói: “Được, ta không thể khống chế các ngươi, thế nhưng đây là tế tử Thần Mộc muốn, nếu ta nói không sai, người vi phạm Thần Mộc ý nguyện không phải ta mà là các ngươi.”

“Ta không có vi phạm ý nguyện của Thần Mộc.”

Dung Dương kinh ngạc, nhìn Quý Bội Tuyệt, Quý Bội Tuyệt vẫn là bộ dáng phẫn nộ: “Ý nguyện của Thần Mộc là làm cho các ngươi đột nhiên ly khai, sau đó dẫn đến tế tử tử vong sao?”

Thì ra thiên giới nhân vốn phụ trách an toàn cho Yến Phù Sênh cùng tế tử bỗng nhiên ly khai một ngày một đêm, sau đó xảy ra chuyện mới gấp rút trở về.

Người áo bào trắng vẫn là bộ dạng như trước, quần áo cũng không chút rung động, thanh âm không có tình cảm trả lời một câu không rõ ràng:

“Ta không vi phạm ý nguyện Thần Mộc, “Hồng quả” sắp hoàn thiện, ta phải trở về.”

Cho dù lãnh tĩnh như Dung Dương, cũng không khỏi động dung. Thần Mộc năm mươi năm ra một hoa, năm mươi năm kết trái. “Hồng quả” là kết quả một trăm năm mới được tạo thành của Thần Mộc, lại chỉ có duy nhất một trái, người ăn quả này có thể trăm độc bất xâm. Đây cũng không phải trọng điểm, mà là “Hồng quả” mang ý nghĩa tượng trưng, có được “Hồng quả” tức là nắm trong tay thiên giới đạo. Đối với thiên giới đạo, người ăn vào “Hồng quả” chính là hiện thân thứ hai của Thần Mộc, thiên giới đạo sẽ không bao giờ làm trái ý người đó.

Một người đến nói nhỏ với Dung Dương, Dung Dương quay đầu nhìn Quý Bội Tuyệt: “Thị vệ trông coi đã tìm được, có dẫn tới không?”

“Dẫn tới.”

Trong chốc lát, có vài hạ nhân được mang tới.

Quý Bội Tuyệt nhìn những người đang quỳ dưới đất, kêu một tỳ nữ, thanh âm lạnh băng: “Nói cho ta biết chuyện đã xảy ra tối nay.”

Tỳ nữ cố sức nuốt một ngụm nước bọt, thanh âm run rẩy: “Bẩm, bẩm giáo chủ, hôm nay công chúa vẫn như thường lệ, uống thuốc do thiên giới nhân đưa lên rồi ngủ, nô tỳ ra ngoài canh phòng khoảng nửa canh giờ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng công chúa rên rỉ cùng thở dốc, nô tỳ đi vào thì thấy trên giường, có, có rất nhiều máu…”

Lúc này, Đan Yếu Ly từ trong nội phòng đi ra, cầm lấy chén thuốc rớt trên mặt đất, ngửi một cái rồi âm trầm nói: “Là xạ hương cùng hoa hồng, thuốc cộng thêm hai cái này sẽ trở thành thuốc sẩy thai.”

Nghe vậy, sắc mặt Quý Bội Tuyệt càng trở nên khó coi, hắn nhìn nước thuốc trên đất, không kiềm chế được cơn giận, nội lực tràn ra có dấu hiệu cuồng bạo.

“Giáo chủ!”

Dung Dương quát lên một tiếng, Quý Bội Tuyệt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại. Dung Dương thấy tỳ nữ ngước mặt lên muốn nói lại thôi, nhẹ nhàng kêu: “Có gì muốn nói, cứ nói đi.”

Tỳ nữ chần chờ, sau đó lắp bắp mở miệng lần nữa: “Bẩm giáo chủ, nô tỳ thấy người đưa thuốc tới hôm nay có vẻ kỳ lạ…” Nói xong nàng hoảng sợ nhìn ba người đeo mặt nạ.

“Kỳ lạ?” Quý Bội Tuyệt mở mắt nhìn về phía tỳ nữ: “Nói tiếp.”

“Bẩm giáo chủ, người nọ tuy mặc đồ thiên giới, nhưng động tác có chút kỳ lạ…”

“Nói rõ hơn chút.”

“Nô tỳ, nô tỳ không biết hình dung thế nào…chỉ là cảm thấy cùng các vị đại nhân đây khác biệt…”

Nghe đến đó, Dung Dương quay đầu lại nhìn ba người. Thiên giới nhân luôn mặc đồ kín mít, đeo mặt nạ, rất khó để phân biệt. Động tác thì cứng ngắc, nói là con người, lại càng giống những con rối được điều khiển một cách thống nhất.

Nói như vậy, rõ ràng có người ngụy trang thành thiên giới nhân.

“Lúc đó vì sao để hắn đi vào?”

“Bẩm, bẩm giáo chủ, người nọ đúng là mặc y phục thiên giới nhân, cho, cho nên…”

Mặt nạ quỷ dị, trang phục kỳ lạ, đây hoàn toàn biểu tượng cho Thiên giới đạo. Trang phục cùng mặt nạ không cách nào phục chế và bắt chước theo, hơn nữa trong Luân Hồi giáo, cho dù là ai cũng không nghĩ bắt chước theo, ai muốn bắt chước một đám người quỷ dị như vậy. Cứ như vậy, mọi chuyện lại quay về điểm ban đầu. Quý Bội Tuyệt nhìn ba người: “Y phục kia là của các ngươi?”

“…”

Cả ba người không trả lời, Quý Bội Tuyệt nheo mắt lại. Thiên giới nhân như là tiên nhân bên ngoài Luân Hồi giáo, họ chỉ một lòng bảo vệ Thần Mộc, không ai ép buộc được họ. Trên thực tế, võ công cao nhất của Luân Hồi giáo, không phải là Tu La Đạo mọi người hay nhắc tới, mà chính là thiên giới nhân thần bí khó lường. Thế nhưng Luân Hồi giáo không thể sai khiến thiên giới nhân, thiên giới nhân chỉ giúp đỡ khi Luân Hồi giáo gặp nguy hiểm, còn bình thường họ như những tiên nhân ẩn cư nơi cấm địa. Chỉ có sau khi ăn được “Hồng quả”, Quý Bội Tuyệt mới có thể nắm trong tay lực lượng này.

“Người đưa thuốc là ai?”

Ngoài dự đoán, cả ba người một trận thầm thì, một lúc sau, người áo bào trắng bước ra, trả lời một câu xác định: “Lạc Dịch.”

Quý Bội Tuyệt nguyên bản không ôm hy vọng gì lúc này lại ngây ngẩn cả người, không chỉ Quý Bội Tuyệt, cả những người khác ngoại trừ thiên giới nhân đều ngây ngẩn cả người. Lạc Dịch? Nam tử tầm thường luôn cẩn trọng và nhu nhược ấy? Quý Bội Tuyệt suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra là có một người như thế, có vài người thậm chí dù nghe tên cũng không thể nhớ ra nổi.

“Lạc…Dịch?” Quý Bội Tuyệt không thể tin lặp lại một lần.

“Ta đại diện cho ý nguyện của Thần Mộc, hy vọng tội nhân bị trừng phạt.”

Không đợi mọi người lên tiếng, người áo bào trắng đối mặt với Quý Bội Tuyệt nói: “Ta cần chính là tội nhân “Chân chính”, thỉnh đem tội nhân “chân chính” giao cho ta, tiếp thu Thần Mộc xét xử và phán quyết.”

Có ý tứ…gì?

Thật là kỳ quái, Quý Bội Tuyệt lần đầu tiên không thể đoán được. Quý Bội Tuyệt nhìn chằm chằm thiên giới nhân, sau đó nói:

“Đem Lạc Dịch đến Địa Ngục Đạo.”Quý Bôi Tuyệt liếc nhìn thiên giới nhân, thấy bọn họ cũng không có phản ứng đặc biệt: “Hình đường thông thường là được rồi, ta tự mình phỏng vấn.”

“Vâng.”

Lạc Dịch theo bản năng nắm chặt cổ tay trái, nơi đó có một vòng sắt màu đen, trên mặt có một vết khắc mờ. Đây là thói quen của Lạc Dịch khi khẩn trương, Lạc Dịch đang ở trong một căn phòng không lớn, xung quanh một mảnh tối đen, như có hàng trăm con quái thú đang giơ móng vuốt đe dọa. Quá yên lặng —- quá yên lặng, dường như sẽ có cái gì đó phá tan bóng tối thoát ra, thế nhưng không có. Lạc Dịch muốn gọi, muốn kêu, thế nhưng không thể phát ra âm thanh, nỗi sợ hãi như một cái dây, cuốn quanh người hắn.

Ai tới cứu hắn, cứu hắn thoát khỏi bóng đêm lạnh lẽo băng giá này.

Quý Bội Tuyệt vừa vào, liền thấy một thân ảnh màu xám ngồi cuộn mình trong góc, Quý Bội Tuyệt mở cửa, khuôn mặt trong góc ngẩng lên, mang theo sợ hãi, cho dù bị ánh sáng làm chói mắt, hắn vẫn cứ khao khát nhìn về phía ánh sáng.

Đây là một cái hình phạt rất đơn giản, nhưng đối với người không kiên cường sẽ vô cùng hiệu quả.

“Ngoan ngoãn nói ta biết, ta dẫn ngươi ra khỏi nơi này, được không?” Thanh âm êm dịu, hướng người bị nhốt đã bảy ngày cười, đáng tiếc bóng đêm đã che hết tất cả.

Lạc Dịch điên cuồng mà gật đầu, muốn đứng dậy nhưng là không đủ khí lực, nam tử cầu xin nhìn về phía Quý Bội Tuyệt, thanh âm khàn khàn trong bóng đêm truyền tới.

“…Ta, ta nói.”

“Thuốc kia là do ngươi hạ, đúng không?”

“…Vâng, là tiểu nhân.”

Quý Bội Tuyệt lặng lẽ nắm tay, tự nhủ: còn không thể, bây giờ còn không thể giết chết đối phương…Đợi mọi chuyện kết thúc, y sẽ khiến kẻ đã giết chết hài tử của y, sống không bằng chết.

“Ngụy trang thành thiên giới nhân, cũng là ngươi?”

“…Đúng, đúng vậy.”

“Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?” Quý Bội Tuyệt vẫn ung dung nhìn nam tử áo xám trên mặt đất: “Một lần ngụy trang lại lừa được tất cả mọi người?”

“Tiểu nhân không…không biết, tiểu nhân chỉ là theo kế hoạch…”

“Kế hoạch? Ai sai sử ngươi?”

Lạc Dịch trầm mặc, dần dần cúi đầu xuống.

“Nói.”Một chữ mang theo nội lực, Lạc Dịch giật nảy mình, mặt lộ vẻ kinh hoàng.

“Xem ra ngươi vẫn muốn ở chỗ này nhiều hơn, ân?”

“Ta nói, ta nói.” Lạc hoảng sợ kêu lên: “Là Tỏa Vân, Tỏa Vân thiếu gia sai sử tiểu nhân, tiểu, tiểu nhân là bị bắt buộc…”

Mặt Quý Bội Tuyệt trong nháy mắt âm trầm xuống.

“Ngươi nói láo.”Quý Bôi Tuyệt bước lên phía trước, nắm lấy tóc Lạc Dịch, âm lãnh nhìn gương mặt hoảng sợ của nam tử.

“Tiểu, tiểu nhân không có —- bởi vì gần đây giáo chủ hoàn toàn không đi tìm Tỏa Vân thiếu gia, Tỏa Vân thiếu gia rất là đố kị Thập Lục công chúa, cho nên, cho nên mới muốn tiểu nhân kê đơn—-.”

“Thình thịch.”

Đầu Lạc Dịch đụng vào tường, lưu lại một vết máu, hôn mê. Quý Bội Tuyệt nhìn chằm chằm nam tử áo xám, tay nắm chặt, như muốn bóp nát thứ gì.

Khi tiếng khóc nháo bên trong phòng yên tĩnh lại, Đan Yếu Ly mới đem thuốc vào, đuổi hết mọi người ra ngoài, cho đến khi xung quanh không còn tiếng động, Đan Yếu Ly mới trầm mặc gầm nhẹ: “Đứng lên, Yến Phù Sênh.”

Sau đó chống lại một đôi mắt tràn đầy tiếu ý, Yến Phù Sênh cười tủm tỉm đứng lên, dường như tiếng khóc nháo đòi chết vừa rồi chỉ là ảo giác.

“Cơn tức thật lớn a.”

“Quả thật tối độc phụ nhân tâm(). Ngay cả con mình cũng xuống tay được.”

() Tối độc phụ nhân tâm: Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà

“Đều không phải ngươi nói sao?” Yến Phù Sênh hồn nhiên cười: “Đứa bé này vốn là phải “Chết đi”.”

“…Ngươi là sợ sinh tế tử xong mình trở nên vô dụng thôi.” Đan Yếu Ly lạnh lùng trào phúng. “Ngươi thật ra rất rõ giá trị tồn tại của mình.”

“Tại sao lại tức giận?” Yến Phù Sênh sửa sang lại tóc: “Kế hoạch vẫn diễn ra tốt nha, lại là kết quả tốt nhất, Tỏa Vân nhất định sẽ bị vứt bỏ.”

“Đối với ta đây chính là kết quả xấu nhất, hắn sẽ bị mang tới thiên giới nhân, không ai có thể vào thiên giới nhân mà ra được, không ai!”

Yến Phù Sênh cười đắc ý, trong mắt là oán độc không thua gì Đan Yếu Ly.

Nàng đã nói rồi, những gì nàng chịu đựng, nàng sẽ trả lại hết.

Đan Yếu Ly thở sâu, nỗ lực bình tĩnh trở lại.

“Ngươi cũng thật hảo thủ đoạn, tên người hầu kia là người của ngươi.”

“Cái này kỳ thật rất đơn giản. Tiền tài, quyền lực, địa vị, ai lại không bị hấp dẫn…ở bên một tên nam sủng sắp bị vứt bỏ, chi bằng đến bên ta không phải tốt hơn sao?” Nàng cười nói: “Hiện tại chúng ta chỉ cần ngồi xem cuộc vui là được rồi.”

Tỏa Vân trốn không thoát, bởi vì, người bị bắt chính là người hầu “duy nhất” của y. Đáng tiếc, thật muốn xem khi thiếu niên kia biết kẻ phản bội là người mình tin tưởng sẽ có vẻ mặt như thế nào.

Đó nhất định là rất đẹp, ngọt ngào mà tuyệt vọng.