Phiến Tội

Quyển 2 - Chương 2: Dọn dẹp

Quận Quan, đơn vị thứ hai của HL tại phương Bắc.

Jim Malone đang ngồi trong phòng làm việc và hút xì gà một cách thoải mái. Nhưng trên thế gian, những vị khách không mời lại thích đến vào những lúc như thế này.

Điện thoại trên bàn bỗng vang lên, thế là Malone đành phải nhấn nút trò chuyện.

"Thưa sếp, ngài Neith đã đến và nói muốn gặp sếp ngay lập tức."

"Cho hắn vào." Malone nói xong liền cúp máy.

Vài phút sau, Paperman không cần gõ cửa đã đẩy cửa bước vào, sau đó hắn cũng không chào hỏi mà bước thẳng đến trước bàn làm việc của Malone rồi nói: “Ta cần ngươi mở niêm phong của một hồ sơ bí mật."

“Phù...” Malone thổi ra một vòng khói: “Ừ, sao ta không ngạc nhiên tí nào thể nhỉ? Ngươi cần gì? Ảnh người tình của vợ thống đốc sao?”

“Nghe này, Jim. Ta nghĩ mình tìm ra rồi.” Paperman nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Hung thủ của vụ án 'Đêm đẫm máu' tại San Marco vào mười năm trước."

Malone lấy điếu xì gà ra khỏi miệng, vẻ mặt vẫn dửng dưng: “Ngươi có biết ta trực đêm quanh năm là vì muốn tránh ngươi không?”

Paperman vẫn không để ý đến lời trêu chọc của đối phương mà nói tiếp: “Ta không đùa đâu.”

“Được, ta hiểu ý ngươi.” Malone đứng dậy: “Nói thử xem bây giờ ngươi tìm được manh mối gì rồi?”

Paperman: “Chiều nay có một vụ án mạng xảy ra tại quán rượu Bronze Parrot, ngươi cứ xem băng ghi hình thì biết.”

Malone nói: “Được, ngươi chờ chút.”

Hắn quay người lại rồi nhấn điện thoại trên bàn...

Hiệu suất làm việc của HL cao đến mức có thể tùy ý sử dụng toàn bộ tư liệu băng ghi hình trong khắp khu vực mình quản lý. Một lát sau, hai người đã xem lại vụ án thêm một lần nữa bằng màn hình khổng lồ trên tường tại phòng làm việc của Malone.

Bấy giờ, Malone lập tức cử một tổ điều tra tiến hành phân tích và nghiên cứu toàn bộ băng ghi hình trong vòng một tuần của quán rượu để xem thử có thể phát hiện ra gì mới hay không.

Paperman tỏ ra khá hưng phấn, hắn đứng tại chỗ tự nhủ rằng: “Chiều cao và thể hình giống hệt nhau, thủ đoạn tàn nhẫn, phong cách làm việc hoàn toàn không thèm để ý đến mạng người... Những đặc điểm này hoàn toàn giống với những manh mối vụn vặt thu được vào mười năm trước. Chắc chắn là hắn! Nếu xét nghiệm DNA trùng khớp, vậy thì...”

“Vậy thì sao?” Malone dội cho hắn một gáo nước lạnh: “Nên nhớ DNA mà chúng ta thu được vào mười năm trước không trùng với bất cứ người nào, mặc dù đã tra hết kho dữ liệu trên toàn thế giới. Cho dù kết quả so sánh DNA lần này trùng khớp thì chúng ta cũng chỉ biết tên ma vương giết người mười năm về trước đã trở lại, ngoài ra vẫn không biết chút gì khác.”

“Loại người như hắn vốn không xem trọng việc có thân phận hợp pháp hay không. Điều quan trọng bây giờ là chúng ta đã nắm được tướng mạo và đặc điểm của hắn, từ đó có thể bắt đầu điều tra dần từ ghi chép của bên cơ quan xuất nhập cảnh...” Paperman còn chưa nói xong, Malone đã cắt ngang lời hắn: “Ngươi không cần nhúng tay vào vụ này, cứ giao cho HL là được rồi.”

“Ngươi nói gì?”

Malone nói: “Nếu ngươi nhất định muốn điều tra thì cũng được thôi.” Hắn chỉ cánh cửa sau lưng Paperman: “Ra khỏi cửa, rẽ trái rồi đi đến cuối hành lang tìm thư ký của ta. Sau khi gặp nàng, ngươi cứ ký tên vào một tờ hợp đồng cỏn con là xong.”

Paperman nói: “Jim, ngươi biết ta sẽ không gia nhập HL mà.”

“Vậy ngươi cũng nên biết mỗi năm có biết bao người phải chịu đựng đau đớn cực lớn để trở thành người cải tạo chỉ vì muốn được trở thành một tên sai vặt trong HL, huống chi bọn họ còn phải điền vào hơn nửa ký giấy tờ nữa. Mấy năm trước, ta đã giúp người làm xong mọi chuyện, còn ngươi đến tận bây giờ vẫn không chịu ký tên.”

Paperman nói: “Chúng ta đã nói về vấn đề này biết bao nhiều lần rồi, ta thích làm cảnh sát bởi nó tự do hơn, đã vậy...”

Malon không để cho hắn nói tiếp : “Ngươi đã thích tự do thì đừng mong sử dụng bất cứ tư liệu và quyền hạn nào của HL. Ta đưa ngươi tin tức là xuất phát từ tình cảm cá nhân và vì ta có đủ quyền lực đủ để gách vác một số chuyện. Nhưng bây giờ chúng ta đang nhắc đến một tội phạm truy nã với mức độ nguy hiểm cấp bốn. Chỉ có người gách vác 'bốn chữ đó' mới có quyền hạn điều tra.”

"Vậy nếu ta cứ điều tra thì sao?" Paperman vẫn hỏi một cách cố chấp.

Malone lại châm thêm một điếu xì gà : “Vậy ngươi cứ việc điều tra, đừng cản đường của HL là được. Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà ta có thể dành cho ngươi trong phạm vi quyền hạn của ta.”

Paperman trả lời với vẻ hờ hững: “Vậy thì cảm ơn.” Lời nói còn chưa dứt, hắn đã bước ra khỏi cửa.

Một phút sau khi hắn bước ra khỏi cửa, Malone nhấc ống nghe điện thoại trên bàn lên. Sau khi bấm số điện thoại bí mật của tổng bộ HL châu Âu, hắn nói: “Ta là thượng tá Malone của đơn vị thứ hai tại phương Bắc. Xin tiếp viện một ít quân... Đúng, ta biết ở đó là sáng sớm, vì vậy tốt nhất ngươi nhanh chóng gọi hắn dậy.”

-----o0o-----
Cùng lúc đó, tại rạp hát Phoenix nằm dưới mặt đất khoảng hai mươi mét.

“Làm khá lắm. Thành phố ngầm dưới mặt nước, ha ha ha..." Blood Owl vừa cười gằn vừa nói: “Khó tưởng tượng nổi muốn xây dựng những lối ngầm thông nhau phức tạp như tổ kiến dưới lòng thành phố Venice phải tốn bao nhiều thời gian, sức người và tiền của. Càng không cần nhắc đến tài trí của người thiết kế.”

Trước mặt Blood Owl là một người đàn ông đang nằm trên mặt đất. Từ đầu gối chân trái của người này trở xuống đã không còn lại gì, trong khi giọng nói của hắn run rẩy vì tuyệt vọng và sợ hãi: “Rốt cuộc ngươi là ai?! Đơn vị thứ hai không thể có nhân vật như ngươi!”

Blood Owl bật cười: "Steel Commandment chỉ cử một đám bỏ đi như các ngươi phòng thủ nơi này sao? Trên đường tản bộ đến đây, ta cũng không gặp tên cấp ‘Cường’ nào. Sao vậy? Theo ý của ngươi, HL ở Venice cũng không có người mạnh hơn ta nhỉ? Như vậy thì hơi buồn chán đó... Hừm, xem ra thành phố này quả thật đã suy tàn rồi.”

Dường như người đàn ông đó đã hiểu ra Blood Owl cũng không phải là người do lãnh đạo cấp cao của đế quốc cử tới. Vì vậy, hắn lập tức hét lên như điên như cuồng: “Vì sao ngươi lại làm vậy?"

“Hả? Làm gì?” Blood Owl ngẩn ngơ rồi lại quay đầu nhìn những đoạn tay chân gãy và vết máu trải dài khắp nơi: “Ngươi nhắc đến việc dọn dẹp sao? Điều này có gì đáng để ngươi kích động đến nỗi gào rú như vậy? Ta chỉ cần một nơi yên tĩnh để nương náu, nhân tiện thực hiện một vài nghiên cứu khoa học. Ngươi phải biết rằng khi dọn đến nhà mới thì trước tiên phải dọn dẹp để tránh rắn giun chuột kiến gì gì đó bò ra gây khó chịu...”

“Ngươi... ngươi...” Kẻ kia không biết phải nói gì vì hắn đã hiểu tên điên trước mặt chắc chắn sẽ không chừa người sống. Thế là hắn liền đặt tay lên ngực mình: “Hôm nay, ngươi tàn sát hai giáo sĩ cấp cao, ba mươi sáu giáo sĩ , chín mươi tín đồ của Steel Commandment... Cấp trên của ta chắc chắn sẽ không làm ngơ trước thương vong trầm trọng như thế.” Tay hắn nắm chặt chiếc đồng hồ bỏ túi rồi vẽ hình thánh giá lên giữa trán và ngực, sau đó hét lớn: “Ý trục ngã chủ, thân dữ thần tội!”

Lời còn chưa dứt, chiếc đồng hồ bỏ túi bỗng bùng lên một luồng ánh sáng màu trắng.

Blood Owl biết điều này có nghĩa là gì nên hắn liền di chuyển tới bên cạnh người đàn ông trong nháy mắt rồi kéo đứt cả bàn tay và cổ tay của hắn, sau đó thuận thế giẫm nát đầu.

Ánh sáng của chiếc đồng hồ bỏ túi dần dần mờ nhạt rồi biến mất...

"Hi vọng bọn họ đến sớm một chút." Blood Owl nhìn thi thể đã nát vụn trên mặt đất bằng ánh mắt khát máu: "Dù gì thì ta vẫn thích làm thí nghiệm với người sống hơn."