Phiền Toái

Chương 69: Hồ yêu quỷ quái

Edit: LĐ

Viện nhỏ mà Quế Thúc chọn là một viện nhỏ yên tĩnh. Sân không lớn, nhà ba gian, phía trước có mái đình, ngược lại vừa vặn để một nhà Ngũ lão gia thoải mái.

Ngũ lão gia cùng phu nhân tự nhiên sẽ ở nhà chính, San Nương ở nhà kề bên, còn lại hai gian phòng kia là cho huynh đệ Hầu Thuỵ. Quế Thúc đưa hạ nhân ở tại đình mát.

Cả nhà nghỉ ngơi đến giờ Thân. Ngũ phu nhân bình thường cũng ít vận động như thế, hôm nay lại mộtđường leo thẳng lên núi, sớm làm bà không chịu nổi. Tuy lúc này cũng không sớm không muộn, lại không thích hợp ngủ trưa, nhưng Ngũ lão gia vẫn là giữ bà lại ngủ thêm chút nữa.

Hầu Thuỵ, Hầu Quyết là hai chú khỉ con, không đem thời gian lãng phí vào chuyện nghỉ ngơi, chẳng qua là đi qua phòng Ngũ lão gia ngồi một chút, chào hỏi một tiếng, rồi tự mình mang hạ nhân đi ra ngoài chơi.

San Nương là con sâu lười, chỉ là nàng không mệt nên không buồn ngủ, Ngũ Phúc ở đó chăm chăm nhìn nàng, nàng liền học theo Ngũ phu nhân, nằm ì trên giường không chịu dậy.

Mới đầu nàng cho là mình sẽ không ngủ, nhưng chờ đến khi nàng mở mắt ra thì ngoài cửa sổ đầy ánh hoàng hôn, trời đang chạng vạng. Tam Hoà đang ngồi trên giường gật gù, ngay cả nha hoàn Ngũ Phúc luôn miệng rầm rì đòi ra ngoài chơi cũng nằm ỳ trên trên giường, dáng vẻ ngủ say sưa ngon lành.

Các nàng lần này được đi ra ngoài, trước sau gì cũng là ba ngày, San Nương chỉ dẫn theo hai người Ngũ Phúc cùng Tam Hoà, để lại Lý ma ma cùng Lục An ở nhà, Tam Hoà vừa lên thuyền đã có chút say tàu, cho nên vẫn là Ngũ Phúc hầu hạ nàng. Lúc này nhìn bộ dạng ngủ ngon của hai người, San Nương cũng không muốn làm động đến các nàng, liền nhẹ tay nhẹ chân, lướt qua hai người đi xuống giường.

Ra đến của phòng, ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy cha nàng đang cùng chơi cờ với một lão hoà thượng dưới gốc cây bạch quả trong sân.

Lão hoà thượng vừa trắng lại vừa béo, mặt đầy sắc hồng, nhìn quả thật rất giống một hoà thượng rượu thịt.

Đó là không có người giới thiệu, San Nương cũng đại khái đoán được, lão hoà thượng này chình là ‘Lão lừa ngốc đầu trọc’ mà cha nàng có nói qua, Đức Tuệ hoà thượng --- Đương nhiên, cũng bởi vì lúc này cha nàng là đang gọi người ta như vậy.

“Cái lão lừa ngốc này, nghĩ cái gì mà nghĩ mãi? đi nhanh đi! Đó là đi nhầm, chẳng qua cũng chỉ là thua một ván thôi, người phật môn các ông đều không phải là tứ đại giai không sao? Chẳng lẽ ông còn để ý thắng thua?” Ngũ lão gia luôn là thích đánh cờ nhanh tay, còn lão hoà thượng kia thì một nước cờ cũng muốn mất cả một buổi sáng, làm Ngũ lão gia gấp đến độ vò đầu bứt tai.

Lão hoà thượng cầm cờ trên tay cũng đã lâu rồi, cho nên Ngũ lão gia mới gấp gáp mắng hai chữ ‘lừa ngốc’, lão hoà thượng vẫn là bộ dáng gió thổi không lung lay. Lại thêm hồi lâu nữa, lão hoà thượng mới đặt quân cờ xuống, sau đó làm San Nương hận không thể xông lên mà đẩy tốc độ của lão, sau khi nghe xong lời phàn nàn vô cùng chậm rãi, lạ gằn từng chữ, từng chữ mà nói: “Trước mặt hoà thượng khôngmắng lừa ngốc, thí chủ đây là phạm khẩu giới a.”

Chỉ trong nháy mắt, Ngũ lão gia liền hạ xuống một quân cờ, sau đó lại xoa tay, nhìn lão hoà thượng nói: “Hoà thượng! không phải Nhà Phật nói hết thảy mọi sự mọi vật ở thế gian đều là giả sao? Chỉ là một cái xưng hô mà thôi, ‘hoà thượng’ cũng là nói ông, ‘Lừa ngốc’ cũng là nói ông, ở trong lòng tôi, hoà thượng và lừa ngốc cũng là giống nhau, đều là nói ông. Còn về trong lòng hoà thượng ông lại phân cao thấp hai cái xưng hô này, hoà thượng, quả nhiên là tu vi chưa đến a.”

Lão hoà thượng lại cầm một quân cờ lên, lại động tác từ từ, chậm rãi xoay trên bàn cờ, sau đó lại là mộtbộ như đang suy nghĩ, đến mức Ngũ lão gia muốn chỉ vào mặt hoà thượng mắng con lừa ngốc, lão hoà thượng mới chậm chạp nói: “Trong lòng thí chủ, tất nhiên hoà thượng là hoà thượng, con lừa ngốc cũng là hoà thượng, nhưng thí chủ có để ý ‘hoà thượng’ mà lão nói kia không, là ý tốt của hoà thượng ta, gọi trăm ngàn lần, không có lợi cũng chẳng có hại, còn ‘Con lừa ngốc’ kia, cũng là mang ác ý. Gọi một tiếng liền mang một phần tội lỗi. Hoà thượng ta là phổ độ chúng sinh, không đành lòng nhìn thí chủ tạo nên nghiệp chướng. A di đà phật.”

Lão hoà thượng vừa giảng lý phật, vừa chậm rãi xuống quân cờ, sau đó rất là quy cũ, lại chậm rãi nhặt mấy quân cờ ăn được của Ngũ lão gia, cuối cùng hất mày hoa râm của mình lên, nhìn Ngũ lão gia cười cười, nói “Đa tạ, con lừa già ngốc này lại thắng.”

San Nương nhìn hai người càng thấy thú vị, phía sau bỗng nhiên truyền đến từng đợt bước chân hỗn loạn. Nhìn lại thấy Tam Hoà cùng Ngũ Phúc vội vã chạy từ phòng đi ra. Nhìn thấy San Nương, hai người đồng thời nhẹ nhàng thở ra, Ngũ Phúc phàn nàn: “cô nương sao lại không nói với chúng tôi một tiếng, chúng tôi còn nghĩ rằng cô nương một mình chạy ra ngoài đó.”

San Nương khoát tay, ý bảo các nàng không nên kinh động Ngũ lão gia cùng lão hoà thượng đang bắt đầu lại ván cờ mới dưới tàng cây bạch quả kia, liền lôi kéo Tam Hoà cùng Ngũ Phúc đi quanh quẩn xuyên qua hành lang, ra cửa viện.

*·*·*

Theo viện đi ra, theo hành lang cua ngoặc, khúc khuỷu, trước mắt là một thềm đá rộng lớn. Dọc theo thềm đá đi xuống, là cửa sau của Ngọc Phật Tự, lại nhìn lên trên, là những gian nhà được xây san sát nối tiếp nhau theo triền núi, nhìn có chút khí phái.

“Quả nhiên là chùa lớn nổi danh a!” Ngũ Phúc nhìn ra ngoài một hồi rồi líu lưỡi “Nhưng mà, trong chùa sao lại xây nhiều phòng như vậy để làm gì?”

“Cho thuê.” San Nương nói “Cho những người khách hành hương như chúng ta thuê.”

“Có nhiều người đến dâng hương như vậy sao?” Tam Hoà nói “Đó là dâng hương, chẳng qua chỉ ở lại một hai ngày mà thôi, xây nhiều phòng ở như vậy, không phải là lãng phí sao?”

“Yên tâm, không lãng phí đâu.” San Nương nói “Các ngươi đừng quên, nơi này cách nội thành chỉ hơn mươi dặm. Hàng năm khi có kì thi, toàn bộ thư sinh Giang âm đều đến đây dự thi. không nói đến thành Giang âm có chút lớn, mới đầu thì thư sinh đến ở không nhiều như vậy, nếu mà ở được, trong thành ầm ĩ ồn ào, không phải là nơi thích hợp có thể để người tĩnh tâm học tập.”

Lại nói những lời mang theo phần trào phúng “không nghĩ đến hoà thượng Ngọc Phật Tự lại biết cách làm giàu như vậy.”

Có thể là vị tăng tiếp khách đã để lại ấn tượng xấu cho nàng, sau đó nàng đối với hoà thượng cao thấp của Ngọc Phật Tự, tất cả đều mang theo thành kiến.

Nàng dẫn hai nha hoàn đi dọc theo bậc thềm đá đi đến Ngọc Phật Tự quả nhiên liền thấy, ở dọc đường, rừng cây trên triền núi, hay sân nhỏ dọc đường, đều có một ít thi sinh hoặc đứng, hoặc ngồi, mỗi người đều giơ sách mài dùi học hành cực khổ.

“Đúng rồi, không mấy ngày nữa chính là ngày khảo thí rồi.” Ngũ Phúc nói, “Chúng ta không có ai tham gia khảo thí, cho nên không nhớ.” Lại quay đầu nhìn San Nương “cô nương, đại thiếu gia nhà chúng ta sang năm là đợi năm sau?’

Tiên sinh trong thư viện không coi trọng Hầu Thuỵ, năm nay cũng như năm rồi, không đồng ý cho hắn.

“Ca?” San Nương cười nói. “đi thi võ trạng, khả năng huynh ấy trúng tuyển ngược lại có chút lớn…”

Lời nàng bỗng dưng ngưng lại, quay đầu nhìn rừng cây nhỏ bên kia.

“Làm sao vậy?” Ngũ phúc cũng đưa đầu nhìn qua, lại cái gì cũng không thấy.

“không có gì.” San Nương lắc đầu, đưa tay sờ sờ cái cổ đột nhiên có chút ngứa. Vừa rồi, trong nháy mắt, nàng lại cảm thấy được như có ai đó đang nhìn mình.

Chủ tớ ba người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, lại đi vào vùng giống như ruộng bậc thang. Đứng trênsườn núi ngẩn đầu nhìn lại, liền chỉ thấy chân trời ở phía tây, mặt trời tròn đỏ rực, vừa đúng lúc dừng ở giữa chỗ lõm của hai ngọn núi, nhìn rất đẹp, San Nương liền đứng lại, ngắm một hồi lâu.

Nhưng vào lúc này, nàng lại cảm thấy cái gáy mình tê dại. thật nhanh nghiêng đầu lại nhìn, lại vẫn là không nhìn thấy được gì.

Tam Hoà nghi ngờ nhìn nàng, “cô nương, làm sao vậy?”

“không… Có gì.” San Nương do dự hồi lâu. Nhưng rốt cuộc là nàng cũng không nhìn thấy được gì, nói ra thì nên khen ngược lại nàng nghi thần nghi quỷ. Nàng lắc đầu cười, nói: “Được rồi, chúng ta về thôi, trời sắp tối rồi.”

Nhưng trên đường về, gáy của Sang Nương lại tê dại lần nữa. Nàng tức giận quay đầu, cũng là chẳng thấy được cái gì.

“Gặp quỷ!” Nàng tức giận nói.

Tam Hoà trước này so với Ngũ Phúc luôn cẩn thận hơn, vội vã đi theo cạnh nàng, trái phải nhìn xung quanh, hỏi: “cô nương, rốt cuộc người đang nhìn gì vậy?”

San Nương lúc này mới nói: “Giống như có người đang nhìn chúng ta. Các người không có cảm giác à?”

Nàng không hỏi thì tốt rồi, này vừa hỏi đến, ngược lại doạ sợ Ngũ Phúc đầu tiên. Tiểu nha đầu bỗng dưng nhảy dựng lên, ôm chặt Tam Hoà, “cô, cô nương, đừng doạ muội.”

“Sao vậy?” San Nương thật không diễn tả được thành lời, này là giữa ban ngày ban mặt, nếu là thật có người theo dõi các nàng, cũng không có gì đáng sợ kia chứ?

Ngũ Phúc lại nói: “ Vậy, là yêu hồ, nếu là yêu thì thích tìm thư sinh trong tự, nơi này nhiều thư sinh như vậy, lúc này trời cũng sắp tối đen, không, không phải là…” nàng ngay cả hai chữ Hồ yêu cũng khôngdám nói ra miệng, chỉ dè dặt cắn răng “….Xuất hiện rồi?”

San Nương ngạc nhiên một phen “Ai nói với muội, hồ yêu chỉ thích tìm thư sinh trong tự?”

“Tiên sinh kể chuyện đều nói vậy?” Ngũ Phúc liến thoắng trả lời một cách bài bản.

San Nương nhịn không được, “Phốc” cưới to lên.

Tam Hoà cũng ghét bỏ gỡ tay Ngũ Phúc ra, cười nhạo nàng: “thật là, nói muội bình thường ít nghe mấy chuyện xưa râu ria kia, nhưng mà muội cứ thích nghe.”

San Nương cũng cười nói: “Nếu là thật có chuyện Hồ yêu, yêu thích thư sinh, người ta cũng là nhằm vào thư sinh kia kìa, cũng sẽ không tìm muội, muội sợ cái gì chứ?”

Thấy San Nương cùng Tam Hoà cười nhạo mình, Ngũ Phúc cũng ra vẻ dũng cảm nói: “Đúng, cũng đung ha. Chỉ là, xuất hiện... Cũng sẽ không tìm chúng ta…”

Lời tuy là nói thế, nhưng nàng vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại được, tựa như con thỏ nhỏ sợ hãi, quay đầu nhìn chung quanh. Có thể là chính bởi vì bộ dạng này của nàng, làm người rình rập theo dõi kia khó lòng giấu diếm hành tích, San Nương trong lúc vô tình quay đầu lại, liền cùng Ngũ Phúc nhìn thấy mộtbóng người hiện ra trong rừng cây cách đó không xa.

“A!” Ngũ Phúc lập tức hét chói tai.

San Nương nhíu mày, còn muốn nhìn thật cẩn thận, thì bên kia cái gì cũng không có.

Tam Hoà cũng không thấy gì, liền hỏi Ngũ Phúc “Muội thấy cái gì?”

“một cái, một thứ gì đó màu trắng….” Ngũ Phúc ôm lấy cánh tay nàng không chịu buông.

“Màu trắng?” San Nương hỏi “Ta lại….” Nàng đột nhiên dừng lại. Nếu nàng nói cho Ngũ Phúc biết, nàng thấy là bóng người màu xanh, thì sẽ doạ nha đầu kia. Vì thế nàng đổi lời: “Muội nhất định là nhìn nhầm, đó có thể là một con thỏ trong núi.”

“A!” Ngũ Phúc lại thét chói tai. “Thỏ, đó là thỏ tinh!”

San Nương nhịn không được liền trợn to mắt, đem ngón tay cong thành vuốt hổ, đột nhiên nhảy bổ nhào vào trước mặt nàng ấy “không, là con hổ tinh!”

Trong mấy người, tuy rằng nhìn thì Ngũ Phúc can đảm nhất, nhưng đó là khi nàng không nghe được chuyện xưa quỷ quái nào. Lúc này nàng lại tự doạ mình không ít, San Nương còn dùng một chiêu như vậy, làm cho Ngũ Phú ‘oa’ một tiếng, xoay người nang váy chạy dọc theo thềm đá chạy về tiểu viện mà nhà họ ở. Ngay cả giày rơi cũng không dừng lại nhặt, để chân trần như vậy chạy vào cửa viện.

Cũng may là viện nhỏ của các nàng không quá xa, Ngũ Phúc hai ba cái liền xông vào sân, thật không có làm kinh động người khác.

Tuy là nói không kinh động người khác, cũng là làm San Nương kinh ngạc một chút. Nàng không nghĩ đến, nàng lại có thể doạ Ngũ Phúc sợ đến như vậy, sửng sốt, liền cười gập người không thể nào dừng được.

Tam Hoà cũng bị phản ứng của Ngũ Phúc làm ngây người, mãi đến khi thấy chiếc giày kia. Nàng vội vã chạy đến nhặt giày rơi của Ngũ Phúc, đuổi theo bóng lưng nàng, gọi hai ba tiếng: “Này… Này….” Lại không gọi được nàng ấy. Tam Hoà giậm chân một cái, vừa quay đầu lại San Nương phía sau gọi mộttiếng: “cô nương!”

San Nương lúc này cười đến ngoặc nghẽo, vịn tường nói: “Nhanh đưa giày đến cho muội ấy. Để người ta thấy muội ấy như vậy, muội ấy sẽ hận chết ta.”

“Nhưng…” Tam Hoà cũng muốn đi, nhưng lại sợ San Nương còn lại một mình, liềm cầm giày chần chừ một chút.

San Nương nói: “Mấy bước là đến, ta còn có thể đi lạc sao? Muội nhanh đi về trước đi, để ta thỏng thả về là được.”

Tam Hoà nhìn cửa viện gần trong gang tấc, vừa quay đầu nhìn nàng đang vịn tường cười, ngày cả đứng thẳng cũng không được, nghĩ phải nhanh nhanh mới được, liền chạy đi đưa giày cho Ngũ Phúc.

Đến khi bóng lưng Tam Hoà mất hút sau cửa San Nương mới từ từ ngưng cười, sau đó đứng lên, quay đầu lại nhìn chỗ vừa rồi có bóng người xuất hiện. Tuy rằng nàng không thấy rõ người nọ, nhưng mà nàng ấn tượng mạnh với màu xanh này.

Chỉ là nàng biết, chỉ có duy nhất một người, yêu thích mặc y phục màu sắc này.

Mà, ngay khi nàng cho người đó cơ hội lộ diện, nhưng người nọ vẫn không lộ diện.

San Nương nhăn mày, nhìn rừng cây nhỏ bên kia, đột nhiên rùng mình một cái--- không phải là nàng nghĩ lầm rồi, thật đúng là Ngũ Phúc đã nói đúng????

*·*·*

Bị San Nương hù doạ như vậy, buổi tối Ngũ Phúc có chết cũng không dám ngủ một mình, liền chạy đến gác đêm cho San Nương.

Còn về San Nương, nàng ngủ không được sâu, có chút động tĩnh nàng liền thức giấc, tự nhiên khôngchịu đồng ý, cười nói: “rõ ràng là muội sợ hãi, không dám ngủ một mình, nhưng lại lấy ta là cái cớ!”

Cuối cùng vẫn là Tam Hoà có lòng tốt, chứa chấp Ngũ Phúc.

một đêm này tĩnh lặng… không đúng, là trước nữa đêm không nói.

Chờ xung quanh toàn bộ đều yên tĩnh, ngày cả phòng Quế Thúc cũng tắt đèn, San Nương lại đột nhiên mở mắt ra.

Đừng hỏi nàng vì cái gì mà bị đánh thức, nàng cũng không biết. một khắc kia, nàng vừa không thấy gì, cũng không nghe được cái gì, cũng chỉ là có một loại cảm giác mà thôi….

Nàng mơ hồ không muốn nghĩ ngợi, liền vung tay xua đi cảm giác kia.

Mà, đó là nàng tuỳ tay chém bừa, thật sự là chưa được tỉnh táo, trong đầu còn vang lên giọng nói của lý trí: ở đó không có gì.

Cho nên, trong bóng đêm bỗng nhiên vang lên tiếng rên đau thì cơn buồn ngủ của San Nương lập tức đã bay xa ngàn dặm….