Xuân Liễu đặt hộp đồ ăn lên trên bàn, nhẹ nhàng trấn an nói: "Tiểu thư yên tâm, người nọ xem như còn có chút đạo lý, để lão gia dùng cơm cùng với nhị tiểu thư, buổi tối có lẽ lão gia sẽ ngủ ở bên kia, ban ngày lão gia ra ngoài, đểThu Lan vào hầu hạ. Ta thử hỏi Thu Lan, nhị tiểu thư rất ngoan, tự mình ngồi trước bàn viết chữ, không khóc không quậy phá, người nọ cũng không làm khó nhị tiểu thư."
Hàm Châu rốt cuộc yên tâm hơn một chút.
Chỉ là vẫn không chịu ăn uống.
Xuân Liễu thấy nàng ngồi trước bàn cơm không nhúc nhích, hai mắt đều khóc đến mức sưng lên, đau lòng khuyên nhủ: "Tiểu thư mau dùng điểm tâm đi, lão gia ốm yếu, nhị tiểu thư nhỏ tuổi, tiểu thư nếu không chăm sóc tốt bản thân mình, xảy ra chuyện thì phải làm sao?"
Hàm Châu nhìn nàng, miễn cưỡng cầm đũa lên.
Màn đêm buông xuống, nàng nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, chậm chạp không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Sương phòng bên kia, Trình Ngọc đem giường ở gian ngoài chuyển vào phòng trong, để Ngưng Châu ngủ ở trên đó, Giang Ký Chu và y nằm ở bên ngoài, trông tiểu nữ nhi. Trình Ngọc canh giữ bên người Định Vương, nhắm mắt lại, nhìn có vẻ như cũng ngủ rồi.
Không biết qua bao lâu, cánh tay Định Vương giật giật, Trình Ngọc bỗng chốc mở to mắt, nương theo ánh trăng, phát hiện Định Vương đã tỉnh.
"Nhị ca." Hắn cúi người đi qua, nhỏ giọng kêu.
Định Vương nhìn chung quanh, yết hầu không phát ra thanh âm, dùng ánh mắt dò hỏi.
"Nhị ca chờ một lát." Trình Ngọc đứng dậy, từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ, đi đến trước giường cha con Giang Ký Chu, đặt bình sứ dưới chóp mũi bọn họ, khoảng năm sáu giây mới bỏ ra. Khi ra ngoài, trên người hắn sẽ mang vài thứ, thuốc trị thương cũng có, đáng tiếc lúc trước chạy trốn đã bị rơi hết.
Xác định hai người đã ngủ say, Trình Ngọc rót một chén nước, giúp Định Vương uống hết.
"Nơi này là?" Uống nước xong, Định Vương dễ chịu hơn rất nhiều, khàn giọng hỏi.
Trình Ngọc đem chuyện ban ngày đơn giản giải thích một lần, cuối cùng nói: "Những tên thích khách đó tới rào rạt, nhất định phải bắt được hai chúng ta, ta liền phái Trần Sóc dẫn người đánh lạc hướng bọn họ, kể cả đám người Trần Sóc thất thủ, nhóm thích khách quay lại truy đuổi cũng mất mấy ngày, đến lúc đó bọn họ nhất định không tin chúng ta dám lưu lại ở Giang Nam, đương nhiên sẽ đuổi theo về phía Bắc, cho nên những ngày này nhị ca an tâm dưỡng thương, vết thương đỡ chúng ta liền bàn bạc chuyện hồi kinh."
Định Vương gật đầu, coi như chấp nhận.
Chạm nhẹ lên vết thương trên ngực, Định Vương nhìn Trình Ngọc cười khổ, "Lần này may mắn có đệ ở bên cạnh, nếu không ta sớm đã đối mặt với độc thủ của đối phương."
Trình Ngọc là con thứ của Tĩnh Vương, văn võ song toàn, khi còn bé làm thư đồng của hắn, mười sáu tuổi gia nhập Thần Nỏ doanh, năm nay phụ hoàng lệnh đến Phúc Kiến đánh giặc Oa, biết hắn và Trình Ngọc tình như thủ túc, liền phái Trình Ngọc đi theo giúp đỡ hắn. Trình Ngọc thật sự có bản lĩnh, lần này đánh đuổi giặc Oa thành công, một mình Trình Ngọc chiếm ít nhất ba phần công sức.
Trình Ngọc cười cười, dựa vào đầu giường nói với hắn: "Xét giao tình giữa hai chúng ta, nhị ca nếu còn khách khí, ta cũng không dám tiếp tục gọi hai tiếng"nhị ca"." Đối với những hoàng tử khác, hắn đều gọi là Vương gia hoặc điện hạ.
Định Vương không nói những lời đó nữa, quét mắt nhìn hai cha con trên giường bên cạnh, nhíu mày hỏi: "Bọn họ sẽ không truyền ra ngoài?"
Trình Ngọc khẳng định, vận khí bọn họ không quá tệ, gặp phải một gia đình nghèo dễ bắt nạt như vậy.
Định Vương tin phán đoán của hắn, vì ban ngày mất quá nhiều máu, nói vài câu đã mệt mỏi, liền tiếp tục nằm ngủ. Nghỉ ngơi tốt, mới có thể mau chóng hồi kinh, tính sổ với đám huynh đệ của hắn.
Hôm sau chính là trung thu.
Buổi sáng Giang Ký Chu ở trong phòng làm con tin, để Ngưng Châu trở về phòng rửa mặt, Ngưng Châu nhớ tỷ tỷ, rửa mặt xong liền đến phòng hạ nhân gặp tỷ tỷ.
Hàm Châu nhìn thấy muội muội, vội kéo đến trước mặt cẩn thận đánh giá, xác định muội muội không hao tổn gì, đau lòng hỏi: "Muội có sợ không?"
Ngưng Châu lắc đầu, cười nói: "Muội nghe lời hắn, hắn liền mặc kệ muội, muội muốn làm cái gì liền làm cái đó. Tỷ tỷ, cha nói cơm sáng chúng ta cùng nhau ăn, tỷ tỷ đồng ý làm bánh trung thu hoa quế cho muội, làm xong chưa?"
Tiểu nha đầu không để tâm mọi chuyện, chỉ biết ăn, Hàm Châu lại rất vui mừng, "Hôm qua tỷ tỷ đã quên, muội đừng nóng vội, lát nữa tỷ tỷ liền làm."
Ngưng Châu nuốt nước miếng, "Muội muốn nhìn tỷ làm."
Hàm Châu nhìn về phía Thu Lan cũng đang ở đây.
Thu Lan hừ nói: "Đại tiểu thư đừng lo lắng, hôm nay lão gia không ra khỏi cửa, chỉ cần lão gia ở bên cạnh bọn họ, nhị tiểu thuở bên này cũng không có việc gì."
Trương Phúc là ca ca ruột của nàng, kẻ xấu kia làm ca ca bị thương, Thu Lan hận cả đêm, lúc nói chuyện nhịn không được mang theo chút căm giận.
Hàm Châu liền an tâm, sai người chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nàng dạy muội muội làm bánh trung thu hoa quế.
Làm xong, hai tỷ muội cùng nếm thử một cái, Ngưng Châu rốt cuộc vẫn còn nhỏ, vừa tò mò lại vừa sợ hãi hai người kia, lúc này liền muốn trở về, bưng khay nói: "Muội đem qua cho cha ăn."
Hàm Châu nhìn bánh trung thu, nhỏ giọng dặn dò muội muội, "Qua bên kia, nếu có người hỏi, muội nói bánh trung thu là do ma ma trong phòng bếp làm, ở trước mặt bọn họ không được nhắc đến tỷ tỷ, biết không?" Nếu Trình Ngọc đã cố ý nhắc nhở, vị công tử bị thương kia hẳn là tính cách không tốt đi?
Ngưng Châu có chút không hiểu vì sao phải nói dối, nhưng nàng rất nghe lời tỷ tỷ, cho nên ngoan ngoãn gật đầu.
Hàm Châu đứng ở cửa nhìn theo muội muội, âm thầm hy vọng hai vị khách không mời mà đến kia sớm rời đi chút, nhà mình liền khôi phục sinh hoạt như bình thường.
Ngưng Châu mau chóng bưng bánh trung thu vào phòng.
Giang Ký Chu ngồi ở án thư, Định Vương nằm trên giường, Trình Ngọc canh giữ bên cạnh.
Ngưng Châu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, bước nhỏ đến bên cạnh phụ thân, ngoan ngoãn nói: "Cha ăn bánh trung thu đi, vừa mới làm xong, vẫn còn nóng đó."
Giang Ký Chu vừa thấy liền biết là do trưởng nữ làm, xoa đầu con gái nhỏ, ông bưng bánh trung thu đến mép giường, nho nhã lễ độ nói "Hai vị công tử nếm thử?"
Định Vương không thích ăn đồ ngọt, vẻ mặt đùa giỡn nhìn về phía Trình Ngọc.
Trình Ngọc trừng mắt nhìn hắn một cái, lạnh giọng từ chối, "Không cần."
Giang Ký Chu lập tức hiểu, bọn họ sợ trong bánh trung thu bỏ đồ vật.