Phi Ưng Chưởng

Chương 13: Các mộng sơn

Ba người lập tức giở thuật khinh công, vùn vụt băng mình đi trong giá lạnh, khoảng năm ngày sau mới đặt chân lên đỉnh Các Mộng Sơn.

Nhờ ánh răng rọi sáng khắp muôn vật, mọi người đảo mắt nhìn quanh ...

Bầu trời trong vắt như mảnh kính no tròn vừa được lau sạch nhẵn, không một gợn mây trôi, thời gian đã vào sâu canh ba thì phải.

Nơi phía nam đỉnh núi xông lên một luồng ánh hồng, từ dưới đất tủa vọt lên độ cao ba bốn trượng, rồi lập tức mất hút.

Trầm Miên Tích trỏ vào hướng hồng quang vừa bừng ánh, bảo mọi người:

- Chúng ta đến nơi ấy thử xem!

Ba người vội thi triển thuật khinh công, lao mình về hướng nam đỉnh núi.

Độ thời gian một tuần trà, họ đã đặt chân đến ngay địa điểm xuất phát của luồng hồng quang.

Nơi đó, đỉnh núi như bị thụt tuốt vào trong, để lộ ra một vành rộng tròn quay như lòng chảo, chính giữa lòng chảo có một mô đất nhô lên như hình yên ngựa. Từ nơi đó cứ độ vài phút lại phún vọt lên một luồng hồng quang, thoáng mắt là tắt lịm.

Trầm Miên Tích lập tức xê mình đến sát vị trí của luồng hồng quang nọ phún lên.

Đưa mắt quan sát vị trí của mô đất hình yên ngựa, khoảng lòng chảo bao quanh ngoằn ngoèo như một dòng suối con, nước suối đặc biệt một màu đỏ ánh như máu, sôi sục chẳng ngừng qua lớp vỏ đốt nóng như than.

Trầm Miên Tích reo lên mừng rỡ:

- Đúng nơi đây là thác máu rồi!

Tuyết Sơn Chân Quân và Trâm Hoa Mai nghe thế, vội song song bắn mình đến cạnh Trầm Miên Tích.

Hai người đứng lặng im quan sát một lúc liền gật gù cất lời:

- Nơi đây đúng là thác máu rồi! Nhưng chẳng hiểu bốn chữ trên phiến đá kia ở nơi nào?

Trầm Miên Tích liền đáp:

- Chúng ta cứ tìm xem từng phiến đá chung quanh, thế nào cũng gặp.

Ba người lập tức vòng quanh ngọn thác, vạch cỏ tìm tòi.

Độ phút sau bên cạnh cụm xương rồng, họ cùng phát giác được phiến đá khả nghi.

Cùng lúc ấy, trước mặt họ bỗng nhoáng lên một ánh hồng chói chang và một vầng mưa máu từ bên trên vãi xuống.

Tuyết Sơn Chân Quân kinh hãi kêu lên:

- Mau, tránh ra!

Ba người cùng hấp tấp nhảy bắn ra ngoài nhanh như ánh chớp vút qua, vừa vặn vầng mưa huyết nọ từ trên tưới xuống phiến đá.

Tuyết Sơn Chân Quân thở phào một tiếng như vừa trút đi được gánh nặng:

- Nước suối phun lên đỏ hồng, có thể là rất độc, không nên để dính vào người.

Ngưng đi được vài phút, từ bên dưới lỏm đỉnh lại phun lên một vòi nước đỏ cao vút, và lại rải tưới lên mỏm đá nọ.

Ba người yên lặng quan sát một lúc, nhận thấy thời gian nước suối phun lên cùng cách khoảng đều đặn như thế.

Trầm Miên Tích chợt lóe lên một dự định, vội lên tiếng:

- Chúng ta chờ lúc nước suối vừa phun lên xong, lập tức nhảy đến quan sát, may ra có thể khám phá được vết chữ trên phiến đá.

Tuyết Sơn Chân Quân gật gù góp ý:

- Theo sự phán đoán của lão phu thì giữa suối có đặt cơ quan chi điều khiển cho luồng nước đó vừa vặn tưới lên phiến đá. Vậy thì nước suối kia phải rất độc, muôn ngàn lần không được để dính vào người.

Trầm Miên Tích gật đầu:

- Ý kiến của thúc thúc rất phải. Không chừng lối vào Các Mộng Sơn cũng quanh quẩn bên suối máu mà thôi.

Vừa nói chàng vừa chậm rãi tiến lại gần vị trí của phiến đá nọ.

Chờ khi luồng mưa máu từ không trung vừa rớt xuống phiến đá, Trầm Miên Tích nhanh như cắt phóng mình đến nơi mục tiêu đã dự tính.

Tuyết Sơn Chân Quân phía sau lo lắng dặn theo:

- Chớ ... chớ chạm đến phiến đá, hiền điệt!

Lời kêu của Tuyết Sơn Chân Quân khiến Trầm Miên Tích cảm giác được hiểm nguy, chân vừa sắp chạm lên mặt phiến đá, vội thu nhanh trở về.

Vận nhãn lực nhìn kỹ trên phiến đá nọ, quả nhiên bên trên có bốn chữ sâc sảo phóng túng như phượng múa rồng vờn:

"Nguyệt Tùng Huyết Thạch.".

Vừa đọc hết bốn chữ đó, Trầm Miên Tích đã nghe sau lưng giọng của Tuyết Sơn Chân Quân lo lắng kêu lên:

- Trầm Miên Tích lui mau!

Không kịp một giây suy nghĩ, Trầm Miên Tích vội vã nhún chân vọt mình thối hậu.

Chân vừa rời mặt đất, một vầng mưa đỏ cũng vừa tưới xuống cạnh Trầm Miên Tích.

Một vài giọt nước đỏ bắn văng lên chiếc áo, lập tức một mùi khét cháy nồng nặc xông lên, những nơi bị dính nước suối đều chảy thủng thành tro cả.

Trầm Miên Tích toát mồ hôi lạnh than thầm:

"Ghê gớm thật!".

Tuyết Sơn Chân Quân nóng nảy hỏi ngay:

- Hiền điệt đã khám phá ra điều chi?

Trầm Miên Tích vội vàng đọc lên bốn chữ nọ:

- ... Nguyệt Tùng ... Huyết Thạch.

Trầm Miên Tích lẩm bẩm lặp lại:

- ... Nguyệt tức là trăng, Tùng ... nghĩa là giữa cụm tùng nào đó, còn Huyết ... tức là dòng suối máu kia, nhưng Thạch ... là đá ... là có ý nghĩa chi? Không lẽ là máu ... bên đá?

Chợt khi đó ... Một tiếng cười the thé quái dị vang lên ...

Giọng cười đột ngột và âm trầm khiến ba người cùng biến sắc quay đầu.

Trầm Miên Tích tức tối quát to:

- Ai?

Đáp lại tiếng quát của Trầm Miên Tích, từ trên đỉnh cao tít ba bóng người bắn vọt xuống cạnh dòng suối máu.

Trâm Hoa Mai vì đứng ở phía sau cùng nên lập tức nhận ra cả ba tên vừa đến đều mặc áo đỏ, mặt che kín dưới lớp mặt nạ máu gớm ghiếc.

Nàng thảng thốt kêu lên:

- Huyết Ma Nhân!

Một trong ba gã nghe tiếng kêu liền xoay mặt cười ngạo nghễ:

- Nhãi cái mi nhãn lực khá đấy. Chúng ta là Phong Vân Tử, Bách Bộ Thần Quyền và Thanh Long Tam Giác, danh thủ hạng nhất của Huyết Ma Nhân, vâng lệnh Giáo chủ đến đây tìm đường vào Các Mộng Sơn. Đã nửa tháng trời nay, hơn mấy mươi cao thủ bản môn mạo hiểm vào huyết tuyền đều bỏ mạng.

Xoay qua Trầm Miên Tích, gã nói tiếp:

- Không ngờ được mi nói cho chúng ta nghe bốn chữ quý báu ấy.

Trầm Miên Tích nghe xong, lửa giận bỗng bừng lên trong đầu óc, cố dằn lòng hỏi to:

- Nhưng lũ khốn mi có biết ý nghĩa của bốn chữ ấy ra sao chưa?

Bách Bộ Thần Quyền thay đồng bọn tiếp lời:

- Chúng ta chỉ cần nhớ lại bốn chữ ấy và bẩm lại với Giáo chủ, người nghiền ngẫm tận cùng, tất sẽ tìm ra đường vào Các Mộng Sơn.

- Vậy lão chúa tử của ngươi hiện giờ đang ở nơi nào?

Phong Vân Tử đưa mắt nhìn soi mói lên người Trầm Miên Tích một lúc, đoạn thốt hỏi:

- Các hạ phải chăng là Trầm Miên Tích?

Trầm Miên Tích sấn lên một bước cười lạnh nhạt:

- Đã biết rõ tên ta, sao chưa lủi đi cho sớm?

Ba tay cao thủ Huyết Ma Nhân nghe xong cùng biến sắc tháo lui một bước.

Phong Vân Tử nhanh tay thò vào chiếc túi da beo bên hông, rút ra một mũi lệnh tiễn màu xanh, dùng ngón tay bắn vút lên trời.

Một tiếng bốc nổ khẽ giữa thinh không, mũi lệnh tiễn ánh thành một vùng lửa xanh biên biếc lơ lửng trên cao.

Trầm Miên Tích buông tiếng cười dài:

- Lũ khốn định gọi chủ chúng bây đến à?

Phong Vân Tử cùng hai đồng bọn kín đáo liếc mắt nhau ra dấu, đoạn quay mình phóng nhanh như chuột lủi.

Trầm Miên Tích buông ra tiếng cười âm trầm, khẽ lắc vai đã bắn vút ra trước chặn lối, quát to:

- Các ngươi định chạy đi đâu?

Ba gã nọ vội dừng thân pháp, cùng rút nhanh khí giới cầm tay.

Phong Vân Tử mắt bắn hung quang, mím môi gay gắt:

- Ngươi chặn lối chúng ta có ý định gì?

Trầm Miên Tích lạnh mặt dằn lời:

- Lũ ngươi muốn sống hay muốn chết?

Phong Vân Tử buông giọng cười âm u đáp lại:

- Có ai lại muốn chết bao giờ? Nhưng ngươi đã quên một điều, chúng ta có ba người, nếu hợp sức lại, chưa chắc ngươi đã làm gì nổi, song le giữa chúng ta không một chút oán thù, lại cũng là võ lâm đồng đạo, hà tất ...

Bách Bộ Thần Quyền chợt cười khan một tiếng, dùng Truyền Âm Nhập Mật trách cứ Phong Vân Tử:

- Phan huynh hà tất nói lên những lời khiếp nhược ấy, chúng ta thân phận thế nào mà lại đi sợ một kẻ miệng còn hôi sữa như thế!

Phong Vân Tử khẽ lắc đầu, dùng lối truyền âm đáp lại:

- Huỳnh huynh chẳng lẽ không biết gã lợi hại muôn phần ư?

Bách Bộ Thần Quyền cười nhếch mép tỏ ý khinh thường:

- Đệ không tin là gã lợi hại đến mức như huynh đã nói.

Trầm Miên Tích nhìn thấy bờ môi hai người máp máy chẳng ngừng, tuy không nghe được lời, nhưng qua sắc diện không ngừng đổi thay của họ, chàng đã lờ mờ thầm đoán được ít nhiều, lập tức buông tiếng cười to:

- Lũ khốn mi đêm nay muốn toàn mạng thoát khỏi dòng suối máu này, trừ khi bò mà đi ra.

Bách Bộ Thần Quyền vô phương dằn nổi, rống lên như điên:

- Nhãi con ngông cuồng đến thế hẳn phải tuyệt kỹ đầy người, lão phu đêm nay mong được lãnh giáo vài chiêu.

Lồng trong thanh âm, tay hữu của gã đã vươn nhanh tới trước, năm ngón cụp lại như móc câu, hướng vào đối phương.

Từ nơi giữa kẽ tay gã, cuồn cuộn tuôn ra năm luồng khói đen nhàn nhạt theo trảo kình xẹt thẳng về phía chàng.

Trâm Hoa Mai thấy thế vội kêu lên:

- Trầm huynh coi chừng, trảo kình của lão có độc đấy!

Trầm Miên Tích chẳng dám chần chờ, vội rút nhanh thanh độc kiếm sau lưng lia thành một đạo lục quang chém vèo vào thế chỉ của Bách Bộ Thần Quyền.

- Ối trời!

Sau tiếng thét thê thảm, Bách Bộ Thần Quyền tháo nhanh ra sau ba bước, tay trái ôm lấy chưởng phải, máu tươi theo những kẽ tay ròng ròng nhểu xuống.

Hiển nhiên là năm ngón tay phải của Bách Bộ Thần Quyền đã bị thanh độc kiếm của Trầm Miên Tích hớt trọn tận cùi.

Trầm Miên Tích phóng bước lao theo, quát lớn:

- Nếm thêm hai ngọn Thiên Long Chỉ của thiếu gia.

Lồng theo tiếng quát, ngọn Thiên Long Chỉ của chàng tủa ra nhanh như sấm sét.

Bách Bộ Thần Quyền rụng rời thất sắc, vội vã xê mình tháo lui, nhưng vẫn chậm đi một bước.

Lồng ngực gã chợt nghe đau nhói như bị nhát búa to đập lên, gã chỉ hự được một tiếng nặng nề và nhào ngay xuống đất.

Phong Vân Tử và Thanh Long Tam Giác vội song song tiến lên trợ cứu, nhưng đã muộn.

Trầm Miên Tích chờ cho đối phương chuyển đến đúng tầm, cấp tốc phi lên một cước, đá bung thi hài Bách Bộ Thần Quyền về phía hai người.

Phong Vân Tử cùng Thanh Long Tam Giác đồng thanh hét lên một tiếng, song song tràn mình tránh vẹt sang đôi phía.

Xác Bách Bộ Thần Quyền vượt qua mục tiêu không bị cản trở nào vẫn lao vù vù vào không khí và rơi tùm giữa suối máu.

Một vầng hào quang tủa lên, kèm theo một mùi da thịt cháy khét. Xác chết của Bách Bộ Thần Quyền trong khoảnh khắc đã tiêu biến giữa dòng suối máu sục sôi.

Phong Vân Tử xót xa trước tình đồng bọn, quên cả hiểm nguy, thế kiếm trên tay vèo vèo chém luôn ba nhát.

Trầm Miên Tích chẳng hề né tránh, mà trái lại sấn bước tiến lên, ngọn độc kiếm đồng thời quét nhanh ra đúng ba chiêu đón lại.

"Keng!".

Kế tiếp là một tiếng rắc khô khan, trường kiếm trên tay Phong Vân Tử gãy thành đôi đoạn.

Bao nhiêu hùng khí trong khoảnh khắc tiêu tan, gã Phong Vân Tử chỉ là một con người đúng với bản năng tham sống sự chết, vội vã quay mình bỏ chạy.

Trầm Miên Tích đâu dễ để xổng con mồi, sau một tiếng cười khan, ngọn chưởng từ tay trái đã tung liền theo như chớp xẹt.

Phong Vân Tử chân chưa tròn hai bước, miệng đã hự lên một tiếng nặng nề, thân hình ngã chúi tới trước, bụng ngực bị chưởng kình đánh trúng, ruột gan tung tóe cả ra ngoài.

Thanh Long Tam Giác thừa cơ Trầm Miên Tích bận đối phó với Phong Vân Tử đã bắn mình thoát khỏi trận cuộc.

Trâm Hoa Mai tức tốc lao theo, tung nhanh một ngọn Thất Giác Truy Hồn Đinh, đồng thời miệng quát vang:

- Chạy đâu, hãy nếm thử Thất Giác Truy Hồn Đinh của bản cô nương đã.

Thanh Long Tam Giác biết khó nỗi dụng mưu "chuồn", lập tức xoay người chém ra ba đao với tất cả công lực.

Với thế đao liều mạng của đối phương, Trâm Hoa Mai đâu dám đỡ gạt, vội thối lui năm bước.

Trầm Miên Tích thấy thế nguy của nàng, hấp tấp bắn người tới quát to:

- Hà tiểu muội mau lui ra, tên khốn này để cho ngu huynh xử lý!

Chân vừa chấm đất, cả người chàng lẫn kiếm nhào tới phủ công.

Thanh Long Tam Giác thừa hiểu mình không sao đối địch lại đối phương, liền dùng kế hoãn binh:

- Các hạ hãy dừng tay, tại hạ có điều muốn nói!

Trầm Miên Tích vội hãm liền thân pháp, lạnh lùng hỏi gằn:

- Muốn nói điều chi?

- Nếu các hạ giết tại hạ, tất sẽ hối hận sau này.

Trầm Miên Tích nhíu mày ngạc nhiên:

- Vì sao hử?

Thanh Long Tam Giác nghiêm sắc mặt trịnh trọng:

- Mục đích của các hạ phải chăng là vào Các Mộng Sơn để tìm bí kíp và báu vật đúng chăng? Nếu như tại hạ bị giết chết tại nơi này, các hạ sẽ không bao giờ lấy được vật đang muốn tìm.

Trầm Miên Tích càng nghe càng lạ lùng:

- Tại sao mà chẳng được?

Thanh Long Tam Giác giọng thêm phần trịnh trọng:

- Các hạ tuy rằng võ công siêu quần, nhưng kinh nghiệm vẫn còn quá thiếu.

Trầm Miên Tích nghe nóng ran da mặt:

- Tên khốn nên nhớ rằng, hiện giờ mi còn đang ở trong tay ta, lời lẽ nên thận trọng ít nhiều ...

Thanh Long Tam Giác láo liêng đôi mắt gian hùng, vội tiếp:

- Tại hạ dám đâu vô lễ với người, chẳng qua thiếu hiệp có giết tại hạ cũng vô ích, mà không chừng khó có cơ hội tìm được chiếc chìa khóa ngọc nọ. Vì then chốt nơi cất giữ vật ấy, tại hạ ...

Trầm Miên Tích nửa tin nửa ngờ:

- Phải chăng hiện do ngươi cất giữ?

Thanh Long Tam Giác rắn rỏi gật đầu:

- Tuy không phải do tại hạ cất giữ, nhưng tại hạ lại biết rõ vị trí mà tệ Giáo chủ đang cất giấu.

Tuyết Sơn Chân Quân từ nãy giờ đứng yên quan sát câu chuyện giữa đôi bên, bỗng buông lời cảnh giác:

- Trầm hiền điệt, nên cẩn thận kế hoãn binh của tên gian hùng ấy.

Trầm Miên Tích gật đầu như hiểu ý, im lặng nhìn sắc thái phản ứng của gã giáo đồ Huyết Ma Nhân.

Thanh Long Tam Giác ung dung ngửa cổ cười xòa.

Trầm Miên Tích trừng mắt thét to:

- Cười cái gì?

Tay chàng lồng theo tiếng quát, vươn ra chụp lấy Mạch Môn của gã ta.

Thanh Long Tam Giác kinh mang biến sắc, vội ngưng ngang giọng cười, nghiêm chỉnh cất lời:

- Tại hạ lúc nãy đã tự nhận mình võ công kém hơn thiếu hiệp, muốn giết tại hạ dễ như trở bàn tay, nhưng nếu muốn dùng cường lực để bức bách tại hạ cung chiêu những điều đã biết, e rằng chỉ phí sức tốn công.

Trầm Miên Tích không buồn tranh biện, tay thoăn thoắt như thoi đưa, điểm nhanh vào khắp đại huyệt châu thân của gã.

Thanh Long Tam Giác bỗng cảm giác châu thân rụng rời, kình lực khoảnh chốc tiêu mất, té khuỵu ngay trên đất.

Trầm Miên Tích quay sang Tuyết Sơn Chân Quân thỉnh ý:

- Tạm thời lưu mạng sống gã nơi đây để dụ tên Huyết Ma Nhân Giáo chủ đến cứu, tiểu điệt sẽ có cách đối phó. Việc tối cần hiện nay là chúng ta cố nghiên cứu để tìm nhanh những ẩn ý của bốn chữ lưu trên phiến đá, để tìm nẻo vào Các Mộng Sơn càng sớm càng hay.

Tuyết Sơn Chân Quân và Trâm Hoa Mai nhè nhẹ gật đầu biểu lộ sự đồng ý.

Cả ba người thế là cùng đăm chiêu, nghiền ngẫm những ý nghĩa của bốn chữ bí ẩn trên.

Tuyết Sơn Chân Quân cùng Trâm Hoa Mai cúi đầu lẩm nhẩm đọc đi đọc lại bốn chữ nọ, nhưng chiêm nghiệm cả buổi trời mà vẫn không sao tìm được ý nghĩa huyền diệu bên trong.

Trầm Miên Tích trái lại, cắp kiếm bách bộ tới lui gần nơi đấy, ngửa mặt nhìn bầu trời trong vắt ánh trăng sao.

Lúc ấy vầng trăng tròn vành vạnh như đĩa bạc treo lơ lửng trên đầu cội tùng cạnh ngọn suối máu đang chốc chốc phún lên từng vầng nước đỏ au.

Trầm Miên Tích như sực nghĩ ra điều gì, nhíu mày đăm chiêu, nhìn lên cội tùng một lúc, chợt vỗ đùi reo lên:

- Nghĩ ra rồi! Ha ha ... ha ha ... ha ha ... Nghĩ ra rồi! Thật là huyền diệu vô cùng, ha ha ...

Trâm Hoa Mai nóng nảy giục chàng:

- Trầm huynh nói mau cho mọi người nghe xem.

Trầm Miên Tích hân hoan chỉ lên vầng trăng đang ở trên đỉnh cây tùng giảng giải:

- Hai chữ đầu của bốn chữ là Nguyệt Tùng, các người nhìn xem thử, có phải là vầng trăng tỏ đang chói rạng giữa đỉnh tùng đó chăng?

Trâm Hoa Mai gật gù:

- Cứ tạm cho là phải đi, nhưng còn hai chữ dưới Huyết Thạch thì sao?

Trầm Miên Tích cười nhẹ giải thích tiếp:

- Nước trong suối ngầm, mỗi lần phún lên nước đỏ, chẳng phải đều rơi tưới trên phiến đá ấy sao?

Tuyết Sơn Chân Quân vuốt râu trầm mặc:

- Sự giải thích của hiền điệt kể ra rất hữu lý, nhưng lối vào Các Mộng Sơn thì ở nơi nào?

- Bốn chữ ấy rõ ràng ám chỉ vào phiến đá nọ, nếu như di động phiến đá ấy là có đường vào Các Mộng Sơn rồi.

Tuyết Sơn Chân Quân vỗ tay cười to:

- Đúng! Đúng! Hiền điệt quả là người thông minh xuất chúng!

Thanh Long Tam Giác không khỏi chép miệng khen thầm:

"Tên tiểu tử này thật thông minh, một vấn đề khó khăn đến thế mà gã nghĩ ra được trong chốc lát, tương lai của gã sau này càng rạng rỡ biết là bao.".

Trâm Hoa Mai vội giục:

- Vậy ta vào nhanh cho rồi!

Trầm Miên Tích xua tay ngăn cản:

- Hà tiểu muội chớ vội! Luồng nước đỏ của suối máu, hướng phun lại chĩa thẳng lên phiến đá nghiêm mặt như một võ sĩ canh giữ chốn ra vào, đủ chứng minh nơi ấy là đường xuyên vào Các Mộng Sơn. Song le, đã có óc bố trí linh diệu như thế, tại làm sao người đó còn lưu chữ trên phiến đá làm gì? Điểm ấy, thật khiến người ta phải hoài nghi khó giải.

Tuyết Sơn Chân Quân cau mày đăm chiêu:

- Các Mộng Sơn là một địa danh đã làm xao động giang hồ suốt mấy mươi năm trường, càng gây cho võ lâm sống trong tang thương, đủ thấy rằng nó ẩn tàng nhiều vấn đề kỳ bí ...

Lão ngừng lại đôi giây như đắn đo lời sắp nói:

- Theo lão phu phán đoán thì trong Các Mộng Sơn, nhất định đang ẩn cư một thế ngoại cao nhân, mà võ công siêu quần vượt chúng. Người cố ý dùng Các Mộng Sơn để làm mồi, dẫn dắt kẻ tài trí Trung Nguyên đến để khảo nghiệm võ công của họ lẫn của người ...

Trầm Miên Tích thận trọng nể lời:

- Lời của thúc thúc rất có lý! Tiểu điệt dù bất tài, đêm nay cũng quyết vào cho được Các Mộng Sơn đấu thử cùng vị cao nhân nọ xem cho biết.

Tuyết Sơn Chân Quân nheo mắt cười hóm hỉnh:

- Biết đâu chừng bên trong lại có một tuyệt thế giai nhân? Nếu quả như lời đoán thì hiền điệt quả là có số đào hoa vậy! Ha ha ... ha ha ...

Trầm Miên Tích đỏ mặt lia đôi mắt sang phía Trâm Hoa Mai, đoạn nhìn Tuyết Sơn Chân Quân nói:

- Thúc thúc chọc tiểu điệt làm gì! Chúng ta khởi hành vào Các Mộng Sơn là vừa.

Miệng thốt, Trầm Miên Tích đã nhấc bước tiên phong tiến trước ...

Trâm Hoa Mai, Tuyết Sơn Chân Quân nối gót theo sau.