Nguyệt Thiển Mi đi đến vị trí một bên ngồi xuống, không để ý đến sự khiêu khích của đám người Tử Cung Diên.
Nghe lời nàng nói, mọi người đều không thể nào phản bác.
Đối với sự thực bệ hạ cho phép nàng đến đây, họ không có tư cách chất vấn.
- Yên nhi, bệ hạ đã biết thân phận của muội là giả, muội mau trốn đi, tìm cơ hội rời khỏi hoàng cung. Tỷ sợ bệ hạ sẽ trách phạt muội!
Nàng nói nhỏ với Mộng Hàm Yên, dạ tiệc cung đình đêm nay chỉ e là Hồng Môn Yến.
- Muội biết rồi, muội không sao đâu, bây giờ điều muội lo lắng chính là an nguy của tỷ, là muội liên lụy tỷ.
Ban đầu Mộng Hàm Yên tránh né Quỷ vương lần theo dấu vết mà trốn trong xe ngựa của Nguyệt Thiển Mi, bởi vậy mới có những chuyện sau này.
- Muội muội ngốc, muội nhiều lần cứu tỷ, giúp tỷ, nếu không có muội, chỉ sợ bây giờ tỷ đã chết rồi, đâu còn gì mà liên lụy hay không liên lụy.
Nguyệt Thiển Mi nhẹ nhàng nói với nàng, hai người cùng nhau sánh bước, giúp đỡ lẫn nhau, tuy không phải tỷ muội ruột nhưng còn hơn cả tỷ muội ruột.
- Muội có một kế.
Mộng Hàm Yên khẽ thì thầm vào tai Nguyệt Thiển Mi, sau khi nghe xong, nàng ấy liên tục gật đầu.
- Đế quân giá lâm!
- Thái hậu nương nương giá lâm!
Mặc Cẩn Tà và thái hậu nương nương lần lượt an tọa, tiếng ồn ào trong điện bỗng chốc cũng theo đó mà tan biến.
- Tham kiến bệ hạ!
- Tham kiến thái hậu nương nương!
Mọi người thi nhau hành lễ, Mộng Hàm Yên ngồi ở một nơi khuất, tránh bị thái hậu nhận ra.
Người khác không biết thái hậu nương nương bị yêu quái nhập nhưng nàng tận mắt thấy được.
Nàng quét mắt nhanh qua bốn phía một lượt, không thấy Quỷ vương Tuyết Trần Phong, trong lòng khó tránh có chút bất an.
- Đứng dậy cả đi!
Mặc Cẩn Tà nhấc tay bảo mọi người đứng dậy, ánh mắt quét qua, rất nhanh tìm được Mộng Hàm Yên.
Tối nay nàng ăn diện vô cùng xinh đẹp khiến hắn không nhịn được phải nhìn nhiều thêm mấy lần.
So với trang phục tiểu cung nữ, dáng vẻ bây giờ càng thích hợp với nàng hơn.
Tối nay bệ hạ tuyển phi, các tú nữ tức thì dùng hết thủ đoạn toàn thân, bắt đầu thể hiện kỹ thuật nhảy múa.
Theo tiếng nhạc vang lên, các tú nữ chờ được tuyển chọn liền nhảy vũ đạo đã được chuẩn bị kỹ càng từ lâu, phong thái ngời ngời, diễm lệ tuyệt trần.
Nhưng Mặc Cẩn Tà không có lòng thưởng thức vũ đạo, ngược lại cảm thấy hứng thú với tiểu nha đầu đang nghiêm túc ăn uống kia.
Không biết có phải càng là thứ không có được, hắn càng muốn có hay không.
Người mà Quỷ vương vừa ý, hắn càng muốn cướp đoạt.
Thấy trong mắt quân vương không chứa mình mà liên tiếp nhìn về phía Nguyệt Thiển Mi, sắc mặt các vị giai nhân đều rất khó coi.
Các nàng đương nhiên không đoán được người Mặc Cẩn Tà nhìn không phải Nguyệt Thiển Mi mà là Mộng Hàm Yên bên cạnh nàng ấy.
Thái hậu nương nương nhìn theo ánh mắt Mặc Cẩn Tà, thoáng thấy Nguyệt Thiển Mi mỹ lệ vô song, ngược lại không chú ý đến Mộng Hàm Yên đang vùi đầu mải miết ăn.
Bởi vì vị trí ngồi của bà vừa vặn không nhìn rõ Mộng Hàm Yên.
Tay Mặc Cẩn Tà bưng ly rượu giơ về phía thái hậu:
- Thái hậu cảm thấy những nữ tử này thế nào?
- Ai gia thấy không tệ!
Thái hậu nương nương lên tiếng, thấy Mặc Cẩn Tà nâng ly, nàng ta cũng chỉ có thể uống vào.
- Tiếp theo còn có thứ tốt hơn nữa!
Mặc Cẩn Tà vỗ tay, đèn lồng tắt, một tiếng đàn vô cùng du dương từ từ trầm bổng vang lên.
Tiếng đàn tuyệt diệu ấy phảng phất như có thể đưa người ta rơi vào mộng cảnh.
Sau bức màn sa, Cầm hầu Mai Hàn Sênh từ từ biểu diễn tiếng đàn, hắn được xưng là Cầm hầu, tiếng đàn của hắn đương nhiên tuyệt diệu phi phàm.
“Là huynh ấy!”
Nguyệt Thiển Mi thấy bóng người sau bức màn, trái tim không kiềm được bắt đầu đập mạnh.
Nhưng khi nghĩ đến hai người chỉ cách một bức màn mà dường như cách hai đầu thiên địa, kiếp này vô duyên ở bên nhau, ánh mắt nàng liền ảm đạm.
Tim, không kiềm được mà đau nhói.
“Hữu duyên vô phận là chuyện bất đắc dĩ nhất thế gian. Rõ ràng người mình thích đang ở ngay trước mắt nhưng ngay cả dũng khí để nói thích cũng không có. Tình không do tâm, đã định trước là không có kết quả.”