Phi Thường Quan Hệ - Minh Dã

Chương 43

Tập quán ở quê Lương Hiểu tang lễ phải thủ hiếu bảy ngày, nên phải qua bảy ngày mới được, vì vậy Lương Hiểu xin nghỉ bảy ngày. Bảy ngày, mỗi ngày đều gọi điện thoại, nhưng An Thanh cùng Lương Hiểu đều rất có chừng mực, không dám nói quá lâu, mỗi ngày cũng chỉ nói mấy phút, dù sao có tang sự, không quá đau thương cũng được đi, nhưng còn cùng người yêu nói chuyện điện thoại, quả thật không tốt lắm.

An Thanh là lần đầu nói yêu đương như thế này, trong tình yêu cuồng nhiệt còn phải khắc chế, cả người đều khó chịu, mong đợi em ấy mau trở về một chút.

"Khi nào em trở lại?" An Thanh hỏi Lương Hiểu, cô không phải loại người hay nói ra những lời này, cô cảm thấy bản thân cùng những lời buồn nôn không dính dáng với nhau.

"Sáu giờ sáng mai trở về, tám chín giờ hẳn có thể đến." Chuyện cũng thu xếp xong, Lương Hiểu cảm giác lòng như mũi tên, hận không thể lập tức trở lại, hướng về phía An Thanh.

"Sáng mai chị ra trạm xe lửa đón em." An Thanh nói một cách tự nhiên, mặc dù trạm xe lửa cách chỗ này không xa, đón xe rất nhanh sẽ đến, nhưng An Thanh đột nhiên mong muốn được gặp Lương Hiểu trước tiên.

"Không cần, em cũng không mang hành lý gì, đón xe là được." Lương Hiểu xử sự đều theo nguyên tắc, có thể không phiền người khác thì không phiền, đặc biệt là An Thanh - người cô vừa mới quen, trong lòng vẫn có một chút khách khí.

"Cũng được, khi đến, trước tiên phải gọi điện thoại cho chị." An Thanh cũng không kiên trì, rốt cuộc cũng là phụ nữ hơn ba mươi, mười mấy hai mươi phút thôi, chút xao động trong lòng vẫn đè ép được.

"Ừ." Lương Hiểu nhẹ giọng đáp.

"Ngày mai em còn phải dậy sớm, mau nghỉ ngơi đi." An Thanh nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, dù còn muốn nói gì thì nghĩ đến sáng mai Lương Hiểu sẽ trở lại, liền giữ lại để ngày mai nói sau, hơn nữa ngủ một giấc, thời gian trôi qua sẽ nhanh hơn một chút. An Thanh đối với sáng mai có thể gặp được Lương Hiểu có chút mong đợi, hơn nữa tâm tình tựa hồ không tệ, rất nhanh cô đã ngủ.

Lương Hiểu có chút không nỡ kết thúc cuộc gọi, cô còn muốn nghe giọng An Thanh nhiều hơn, sau khi cúp điện thoại, cảm giác này càng mãnh liệt hơn, Lương Hiểu muốn lập tức trở lại bên cạnh An Thanh.

"Mẹ, ba, con phải về trước." Lương Hiểu nói với cha mẹ.

"Cũng đã trễ thế này, ngày mai hẳn đi." Cha mẹ Lương Hiểu khuyên.

"Sợ sáng mai không dậy nổi, bây giờ đi, sáng mai có thể dậy muộn một chút." Lương Hiểu nghĩ, tối nay trở về, sáng mai có thể kịp làm bửa sáng cho An Thanh, cho nên cô kiên quyết muốn trở về.

Ông bà Lương ngược lại hiểu người trẻ tuổi, tình nguyện thức khuya cũng không muốn dậy sớm, nên không khuyên Lương Hiểu nữa.

"Để ba con lái xe đưa con đến trạm xe lửa, con ở trên đường cẩn thận một chút, về đến nhà thì gọi điện thoại cho chúng ta." Mẹ Lương dặn dò. Khi còn bé bà rất nghiêm khắc với Lương Hiểu, không cho ngủ nướng, việc nhà nào cũng phải làm, học tập không thể sa sút, trưởng thành ngược lại dung túng, việc nhà cũng không cho cô làm, cũng cho phép cô ngủ nướng, còn muốn cô chăm sóc bản thân hơn, công việc không nên làm quá sức, dành thời gian có bạn trai rồi kết hôn.

Lương Hiểu nghĩ, cha mẹ có thể đã già thật rồi, mong đợi cô kết hôn sinh con, mà cô đời này cũng không thể kết hôn. Theo tuổi tác ngày càng lớn, cha mẹ cô thúc giục cưới ngày càng thường xuyên, Lương Hiểu muốn tìm một cơ hội để comeout cùng cha mẹ.

"Sẽ." Lương Hiểu gật đầu.

Lương Hiểu trở về nhà, cũng hơn một giờ, sau đó tắm, gần hai giờ thì nằm trên giường, nghĩ đến An Thanh ở cách vách, cảm giác thật sự không giống nhau.

An Thanh lúc tỉnh dậy, đã bảy giờ, cô đi ra sân thượng lấy quần áo, phát hiện tiếng máy giặt ở sân thượng nhà Lương Hiểu đang hoạt động, thầm nghĩ, chẳng lẽ Lương Hiểu đã sớm trở lại, nghĩ đến khả năng này, cô lập tức gọi điện cho Lương Hiểu.

"Em trở về rồi?!"

"Ừ, đã sớm trở về." Lương Hiểu vừa nghe điện thoại, vừa đi ra sân thượng, quả nhiên thấy An Thanh cũng đứng ở sân thượng, nhìn An Thanh vừa mới tỉnh ngủ, Lương Hiểu nhìn không dời mắt.

"Em về lúc nào?" Lương Hiểu không phải hôm qua nói chuyện điện thoại với cô xong liền trở về đi, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, sau đó liền thấy Lương Hiểu từ phòng đi ra, sau đó cất điện thoại, mấy ngày không gặp, lúc này dường như đặc biệt muốn ôm Lương Hiểu một chút.

"Tối hôm qua trở về, bữa sáng đã xong rồi, chờ một lát nữa cùng ăn được không?" Lương Hiểu cũng cất điện thoại hỏi.

"Vậy nhất định về nhà rất muộn, sao không ngủ nhiều một chút còn dậy sớm làm điểm tâm, đi ra ngoài ăn cũng được rồi." Lương Hiểu không phải cố ý dậy sớm vì cô chuẩn bị bữa sáng đi, chẳng biết tại sao, cô cảm thấy suy nghĩ này rất có thể.

"Thói quen, tỉnh lại liền không thể ngủ được, nên dứt khoát dậy, tự làm bữa sáng so với ăn bên ngoài tốt cho sức khỏe hơn, huống chi trong một ngày, bửa sáng là quan trọng nhất." Lương Hiểu tự nhiên nói, dường như cũng không phải cố ý vì An Thanh dậy sớm làm điểm tâm, như thể đây là một hành động tự nhiên vậy.

"Vậy em chờ chị mười phút, chị rửa mặt xong rồi qua ngay." An Thanh lúc này rất mong đợi bữa sáng của Lương Hiểu, nên nhanh chóng đi đến phòng tắm rửa mặt, thật ra thì càng mong đợi Lương Hiểu đi.

Mười phút sau, Lương Hiểu quả thật nghe thấy tiếng gõ cửa, Lương Hiểu nghĩ cô và An Thanh đã xác lập quan hệ người yêu, nên liền tự động cầm một cái chìa khóa đưa cho An Thanh.

"Chị đến ăn cơm chùa." An Thanh nhìn Lương Hiểu cười nói.

"Là vinh hạnh của em, đây là chìa khóa nhà em, lần sau không cần phải gõ cửa, cứ trực tiếp vào." Lương Hiểu vừa nói liền đưa chìa khóa cho An Thanh.

Nếu Lương Hiểu muốn có không gian độc lập không cho cô chìa khóa, cô hoàn toàn không ngại, nhưng nếu em ấy cho cô chìa khóa, ngược lại khiến An Thanh có chút khó xử, mặc dù An Thanh vẫn nhận lấy chìa khóa Lương Hiểu đưa. Nếu Lương Hiểu đưa cho cô chìa khóa, dựa theo đạo lý trả lễ, cô hình như cũng nên nhập vân tay của Lương Hiểu, để Lương Hiểu có thể tùy ý vào nhà cô, trong lòng An Thanh có chút do dự.

Mặc dù cô từng qua lại rất nhiều bạn gái, nhưng trước giờ cô vẫn giữ thói quen độc lập, muốn có đủ không gian, không thích sống chung, lại càng không thích đưa đối phương chìa khóa. Chần chờ mấy giây sau, An Thanh nghĩ để Lương Hiểu không suy nghĩ vẩn vơ, cô vẫn nên lấy vân tay Lương Hiểu thì hơn.

"Chờ em nhập vân tay vào, sau này cũng có thể tùy ý ra vào nhà chị." An Thanh cảm thấy cô vẫn đủ chú trọng nguyên tắc công bằng.

"Không cần, em cảm thấy chị vẫn muốn có không gian độc lập hơn." Lương Hiểu trước nay đều rất dung túng cá tính của bạn gái, tính cách của An Thanh đặc biệt mạnh, dưới tình huống như vậy hẳn là người muốn có không gian riêng.

"Còn em? Có muốn có không gian độc lập của riêng mình không?" An Thanh hỏi, cô cảm thấy Lương Hiểu thật lương thiện đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

"Không cần, em hy vọng lúc chị cần, lúc nào cũng có thể tìm em." Lương Hiểu không thèm để ý nói.