Phi Thường Quan Hệ - Minh Dã

Chương 29

"Cô ấy tốt như vậy, cô còn bắt cá hai tay?" An Thanh trực tiếp hỏi ngược lại, Dương Văn Kỳ cũng nói Lương Hiểu tốt, vậy thì thật sự là tốt.

"Này không phải bởi vì đó là chị sao, tôi vẫn luôn thích chị..." Dương Văn Kỳ ngụy biện nói, thật ra bị An Thanh hỏi trực tiếp như vậy có chút mất mặt, cô cho rằng An Thanh đối với chuyện ảnh chụp vẫn canh cánh trong lòng nên giận chó đánh mèo cô.

"Cô thích tôi cái gì? Chẳng lẽ tôi so với Lương Hiểu tốt hơn sao? Hay vì tôi so với Lương Hiểu đẹp hơn, so với Lương Hiểu có tiền hơn..." An Thanh nhíu mày, hỏi ngược lại.

"An Thanh, chị đủ rồi, coi như tôi có lỗi với Lương Hiểu, chẳng lẽ chị không có lỗi với tôi sao, tôi đối với chị cũng xem như tốt nhất rồi, chị nói chia tay thì liền chia tay, một câu tính cách không hợp thì đuổi tôi đi, chị không phải đang đùa giỡn tôi sao..." Dương Văn Kỳ bị nói trúng tim đen, có chút thẹn quá hóa giận, nói thật ra thì trong số cô gái cô kết giao, Lương Hiểu thích hợp làm người yêu nhất, sẽ khiến cô cảm thấy cô được yêu, An Thanh là không thích hợp làm người yêu nhất, coi như theo đuổi được vẫn khiến người ta cảm giác chỉ có mình là nhiệt tình, có mình cũng chỉ là dệt gấm thêm hoa, không có mình cũng không sao, không cho mình cảm giác tồn tại.

Nếu mình bất mãn thì cô ta sẽ nhàn nhạt nhìn mình, dáng vẻ như thể mình cố tình gây sự, căn bản sẽ không dỗ ngọt mình. An Thanh mới đúng là người tự cho mình là nhất, cao cao tại thượng! Nếu nói trong đoạn tình cảm với Lương Hiểu, chia tay là lỗi của cô thì trong đoạn tình cảm với An Thanh, chia tay chắc chắn là lỗi của An Thanh, cô ấy dựa vào cái gì chỉ trích cô chứ!

"Lúc trước quen nhau là do cô theo đuổi tôi, như một món ăn, cô xin tôi nếm thử, tôi nhìn bên ngoài thấy không tệ, ăn thử xài miếng, phát hiện nó không có ngon như vậy, chẳng lẽ còn phải tiếp tục ăn món tôi nghĩ nó không ngon nữa sao?" An Thanh cảm thấy Dương Văn Kỳ chụp mũ cho cô có chút lớn.

Dương Văn Kỳ nghe An Thanh hình dung cô như vậy, liền tức giận, cái gì gọi là "ăn không có ngon như vậy", cái gì gọi là "món ăn không ngon" chứ?

"Nói như mình tốt lắm, không phải cũng giống món ăn nhìn thì ngon, nhưng còn khó gặm hơn xương sao!" Dương Văn Kỳ phản kích nói, mẹ nó, năm ngoái lúc bị chia tay ngoại trừ cảm thấy An Thanh chỉ có đẹp với có tiền ra cũng không có gì ghê gớm, nhưng người này thật ra là cặn bã từ trong xương.

Lần này gặp mặt để trêu chọc cô, cô bị coi thường, giờ còn bị cô ta nhục nhã, tức chết à! Nếu như cho cô một cơ hội, cô nhất định không cùng An Thanh xảy ra chuyện tối đó, nếu không có sẽ không bị bắt gian, bởi vì An Thanh mà bị Lương Hiểu bỏ, quả thật quá mức thiệt thòi.

"Đó là do cô không gặm được xương." An Thanh thản nhiên nói, đương nhiên cô cũng không biết cô bị sao, lại cùng Dương Văn Kỳ xé rách mặt, lúc trước chia tay cũng không có cãi nhau, An Thanh quy tội do tâm tình ngày hôm qua với hôm nay bị Lương Hiểu ảnh hưởng.

Dương Văn Kỳ trong lúc nhất thời không biết nói gì, đây là An Thanh nói chuyện hài hước sao, một chút cũng không mắc cười.

Lương Hiểu từ phía xa nhìn thấy liền dừng bước, cũng không nghe được hai người nói gì, cô không biết trong lòng khó chịu rốt cuộc là do Dương Văn Kỳ hay do An Thanh, có lẽ do người sau nhiều hơn một chút. Lương Hiểu nghĩ đến lần đầu gặp An Thanh, An Thanh ở trên giường Dương Văn Kỳ, ngày hôm qua thì suýt chút nữa cùng chị ấy phát sinh quan hệ, bởi vì cô trốn tránh, nên hiện tại chị ấy liền tìm gặp Dương Văn Kỳ, không chừng lát nữa hai người này sẽ về nhà Dương Văn Kỳ vui vẻ, nghĩ đến cuộc sống riêng của An Thanh có chút tùy ý, mà bạn gái cũ của cô cũng như vậy, Lương Hiểu trong lòng có chút không thoải mái, có một loại cảm giác thất vọng không tên kéo tới.

Dương Văn Kỳ ngồi quay lưng về phía Lương Hiểu, An Thanh đối diện Lương Hiểu, cô ngẩng đầu nhìn thấy Lương Hiểu, trong nháy mắt An Thanh cảm thấy có chút hoảng loạn không rõ, Lương Hiểu sẽ không hiểu lầm cô cùng Dương Văn Kỳ vương vấn không dứt chứ, không biết tại sao, An Thanh muốn đứng dậy đi đến giải thích cho Lương Hiểu cô cùng Dương Văn Kỳ quan hệ không giống như cô ấy nghĩ, nhưng An Thanh lại nhịn được, cô cảm thấy Lương Hiểu chắc cũng không nghĩ đến phương diện đó, nếu cô giải thích, có chút dư thừa.

Lương Hiểu vốn định coi như không thấy, định rời đi thì phát hiện An Thanh nhìn lại, Lương Hiểu giả vờ bình tĩnh cùng hờ hững dời tầm mắt, chỉ là có chút do dự, có nên ở lại ăn cơm, ở lại sẽ khiến cô cảm thấy ngột ngạt, gặp mà bỏ đi không phải có nghĩa là cô còn để tâm hai người đó sao? 

Tuy quả thật có chút để tâm nhưng Lương Hiểu cũng không muốn biểu hiện ra, do dự trong chốc lát Lương Hiểu vẫn quyết định rời đi, nói sao thì cô và Dương Văn Kỳ chia tay bởi vì An Thanh, bây giờ thấy hai người ở cùng nhau, sẽ có chút để tâm, cũng có thể thông cảm được.

An Thanh thấy Lương Hiểu chào cũng không chào liền rời đi, liền cũng không muốn ăn, cô cảm giác cô hơi để ý Lương Hiểu quá rồi.

"Tôi ăn xong rồi, về trước đây." An Thanh dùng khăn giấy tùy ý lau miệng, liền cầm túi xách chuẩn bị tính tiền rời đi.

Dương Văn Kỳ cứ thế nhìn An Thanh rời đi, cô cảm thấy bữa cơm này ăn đặc biệt không vui, cô quyết định lần sau sẽ không chủ động tìm bạn gái cũ nữa, không có chuyện gì khiến mình ngột ngạt, chẳng biết vì sao, lúc này cô đặc biệt nhớ Lương Hiểu, nghĩ đến việc chia tay cùng Lương Hiểu, Dương Văn Kỳ bắt đầu cảm thấy hối hận rồi. Lương Hiểu tuy rằng không có đẹp như An Thanh nhưng cũng coi như xinh đẹp, mọi mặt đều tốt, quan trọng nhất cô ấy đối với cô tốt, so với mẹ cô còn tốt hơn, đặc biệt thích hợp với cô.

An Thanh ra khỏi quán cơm, theo bản năng nhìn xung quanh một cái, tựa hồ muốn tìm Lương Hiểu, nhưng ngay cả bóng dáng cũng không thấy.

An Thanh trực tiếp lái xe trở về, không nghĩ đến ở cửa thang máy gặp Lương Hiểu, trong lòng có chút mừng rỡ, cô thấy Lương Hiểu đè nút thang máy một hồi nhưng thang máy không phản ứng.

"Thang máy có lẽ hỏng rồi..." Lương Hiểu vốn từ quán cơm trở về tâm tình không tốt, thêm chuyện này tâm tình càng không tốt, cô ở tầng hai mươi bốn, bò thang bộ sẽ mệt chết, đang muốn gọi điện cho bên nhà đất, lúc xoay người liền nhìn thấy có người im hơi lặng tiếng xuất hiện bên cạnh, dọa cô nhảy dựng, thấy An Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy An Thanh nghĩ đến An Thanh không có đến nhà Dương Văn Kỳ, tâm tình không biết làm sao, tốt hơn một chút.

"Hù cô sao?" An Thanh biết mà còn hỏi, đưa tay ấn thử nút thang máy một cái.

"Có chút, thang máy hỏng rồi, tôi gọi cho bên nhà đất đến sửa lại." Lương Hiểu cảm thấy An Thanh lúc nhấn nút thang máy thân thể hơi nghiêng đến, cách cô rất gần, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng trên người An Thanh.

"Vậy chúng ta chờ sửa xong rồi lên lầu." An Thanh buông nút thang máy ra, gật đầu nói, tầng hai mươi bốn, cô và Lương Hiểu đều mang giày cao gót, nghĩ thôi cũng tê da đầu, vẫn đợi người đến sửa thì tốt hơn.

Nói xong những lời đó Lương Hiểu cũng không biết nói gì, luôn cảm thấy từ sau tối hôm qua, bầu không khí có chút lúng túng, sau đó cũng không nói chuyện.

Vốn An Thanh muốn nói gì đó, thấy Lương Hiểu không nói lời nào cũng không lên tiếng.

Cũng may người bên nhà đất cũng đến rất nhanh, kiểm tra thang máy.

"Bao lâu mới sửa xong?" An Thanh hỏi,

"Có lẽ sẽ mất một hai tiếng." Nhân viên sửa thang máy nói.

"Không thể nhanh hơn sao?" Lương Hiểu cau mày nói.

"Xin lỗi, e là không thể." Thật ra một hai giờ chỉ là phòng đoán, còn chưa kiểm tra rõ nguyên nhân.

Lương Hiểu nhìn An Thanh, hai mặt nhìn nhau, bây giờ leo cầu thang hay chờ một hai tiếng đây?

"Leo lên?" Lương Hiểu hỏi.

"Leo cầu thang đi?" An Thanh hỏi.

Hai người gần như mở miệng cùng lúc.