Phi Thường Quan Hệ - Minh Dã

Chương 22

An Thanh mở cửa để cho Lương Hiểu vào nhà."Eo đỡ hơn chút nào không?" Lương Hiểu quan tâm hỏi.

"Tốt hơn rồi." An Thanh mỉm cười đáp, cô còn tưởng Lương Hiểu đến vì chuyện công việc, bởi vì Lương Hiểu mặc quần áo chức nghiệp, hẳn là còn chưa về nhà, liền quan tâm đến eo của cô, xem ra vẫn rất quan tâm cô, được quan tâm cảm giác không tệ tí nào.

"Chị cả ngày không ra ngoài sao?" Lương Hiểu thấy An Thanh mặc váy ngủ so với ở khách sạn còn khiêu gợi hơn, viền ren đen, càng tôn lên da thịt trắng nõn, tóc xỏa tùy ý mang theo chút lười biếng, hiển nhiên còn gợi cảm câu người hơn, Lương Hiểu nhớ những hình ảnh hiện lên đêm qua trước khi ngủ, có chút chột dạ nhanh chóng tống hết hình ảnh đó ra khỏi đầu.

"Ừ." An Thanh gật đầu, dáng vẻ như sắp mốc meo cả ngày.

"Vậy còn ăn cơm thì sao?" Lương Hiểu hỏi, cô thấy hành lý ngày hôm qua còn đặt ở phòng khách, An Thanh vẫn chưa thu dọn, càng không thể xuống bếp, cô hoài nghi An Thanh không chừng cũng không xuống bếp.

"Buổi trưa ăn thức ăn bên ngoài, buổi tối còn chưa ăn." An Thanh thật lòng trả lời.

"Tôi cũng chưa ăn, chờ tôi về làm cơm, nếu chị không chê, lát nữa cùng ăn." Lương Hiểu cảm thấy thêm một người ăn cũng không có gì.

"Được." An Thanh cũng lười ra ngoài ăn, không nghĩ đến Lương Hiểu tan làm còn nấu cơm, có đồ ăn sẵn tốt hơn ăn bên ngoài.

"Tôi có thể đến nhà cô chờ không?" An Thanh bình thường không dính người, trước giờ đều quen ngốc một mình, nhưng hiện giờ cô không muốn ở một mình.

An Thanh khiến Lương Hiểu có chút bất ngờ, An Thanh lại chủ động muốn đến nhà cô, cảm giác sau khi đi công tác xong, An Thanh trở nên dễ thân cận hơn nhiều.

"Đương nhiên có thể." Lương Hiểu không có lý do cự tuyệt.

An Thanh cứ thế mặc đồ ngủ đến nhà Lương Hiểu, tuy rằng cô cảm thấy nên đi thay quần áo nhưng vậy rất phiền toái, vả lại Lương Hiểu cái gì cũng đều đã nhìn hết rồi, An Thanh cảm thấy cô càng ngày càng tùy tiện.

"Chị ngồi ở phòng khách chờ một chút, tôi đi nhà bếp làm cơm." Lương Hiểu thấy An Thanh gật đầu liền đi vào nhà bếp tìm nguyên liệu nấu ăn.

An Thanh quan sát một chút nhà Lương Hiểu, so với nhà cô nhỏ hơn nhiều, có điều An Thanh chỉ nhìn một lát rồi quan sát dáng vẻ làm cơm của Lương Hiểu. Lương Hiểu làm cơm cũng không có thay đồ ở nhà, chỉ cởi một nút áo sơ mi ra, tóc buộc lên, cái cô trông càng thanh tú, An Thanh phát hiện Lương Hiểu dù là tướng mạo hay vóc người cũng không phải đặc biệt hơn người, nhưng xét riêng mỗi phương diện đều có thể đạt ở mức khá tốt, năng lực cũng vậy, nếu tính bình quân ra cũng rất ổn định.

"Cô thường nấu cơm không?" An Thanh không có việc gì làm, chỉ có thể cùng Lương Hiểu nói chuyện phiếm.

"Còn tùy, một mình thì không muốn làm." Lúc không độc thân thì mới muốn làm cơm, làm một bữa cơm ít nhất cũng mất hai tiếng, lúc có một mình, không muốn lãng phí thời gian, nếu có bạn thì Lương Hiểu sẽ không cảm thấy lãng phí thời gian.

"Cô trông thật hiền tuệ." An Thanh vốn cho rằng Lương Hiểu cũng giống cô cũng là dáng vẻ nữ cường nhân nơi công sở, thế nhưng hiện tại lại phát hiện dưới vẻ ngoài đó, Lương Hiểu còn rất ôn nhu, hiền lành.

"Mẹ của tôi rất cổ hủ, cho rằng con gái cái gì cũng phải biết làm, những thứ phụ nữ truyền thống cần có, tôi đều biết một chút, bởi vì từ nhỏ bị mẹ tôi bức thành quen." Lương Hiểu thật lòng nói.

"Như vậy rất tốt." An Thanh cười nói, cô trước giờ đều cho rằng giá trị của phụ nữ không phải dựa trên những chuyện nhà cửa vụn vặt, nhưng nếu đối tượng được phục vụ là cô, vậy thì là chuyện khác, trong lòng mọi người đều có " tiêu chuẩn kép" *, An Thanh cảm thấy thỉnh thoảng cũng có thể " tiêu chuẩn kép".

( *) Tiêu chuẩn kép: Là cùng một sự việc, hành động, người này làm thì nói là đúng, người kia làm thì bảo là sai. Nói một cách sòng phẳng, đây là cách gọi lịch sự để chỉ tính hai mặt, tính cơ hội thực dụng, mập mờ, vô nguyên tắc của một hành động nào đó.

"Không tốt, những kỹ năng này đều dùng để phục vụ người khác." Phụ nữ, không phải ai cũng biết phục vụ, ví dụ như Dương Văn Kỳ, bề ngoài cực kỳ ngăn nắp nhưng nếp sống quá tệ, là cô thay cô ấy thu dọn, bà đây đã hầu hạ như thế cũng không thể ngăn cô ấy bò lên giường cùng người khác, cho nên những kỹ năng này đều vô dụng, không có ích gì.

"Xem ra, cô hầu hạ không ít người." An Thanh cười nói.

Lương Hiểu không phủ nhận, trên thực tế, cô kết giao ba bạn gái, đều là bản thân cô chủ động đi hầu hạ người khác. Tình đầu mạnh mẽ, Lương Hiểu liền nhu nhược, hiền lành, bạn gái thứ hai nhu nhược, hiền lành, Lương Hiểu lại cảm thấy đối phương cần được che chở, chủ động chăm sóc đối phương, bạn gái thứ ba là Dương Văn Kỳ, cơ bản chính là khuôn mặt xinh đẹp, vóc người nóng bỏng, có thể thấy được không có năng lực gánh vác cuộc sống, quần áo có thể để một tuần không giặt, sau đó sẽ giặt một lượt, chẳng trách sao lại mua nhiều quần áo như vậy, đương nhiên muốn có sắc đẹp thì phải trả giá tương xứng.

Có điều, Lương Hiểu hiếu kỳ, An Thanh làm sao coi trọng Dương Văn Kỳ - bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa đây?

"Tại sao lúc trước chị lại chọn Dương Văn kỳ làm bạn gái?" Lương Hiểu tò mò hỏi.

An Thanh không nghĩ đến Lương Hiểu sẽ chủ động nói về chuyện bạn gái cũ của hai người, xem ra thương tổn cũng đã tốt rồi.

"Khuôn mặt của cô ấy đẹp, vóc người cũng tốt, miệng ngọt, biết dỗ người, công phu trên giường cũng khá tốt, lại không dính người, vừa vặn lúc đó tôi độc thân, cô ấy lại theo đuổi rất nhiệt tình, khi đó cảm thấy cũng được nên liền quen thôi. Nghĩ lại, mấu chốt nhất vẫn là cô ấy đủ đẹp." Nếu Lương Hiểu không ngại khó chịu, An Thanh cũng rất thành thật trả lời, thật ra lúc kết giao với Dương Văn Kỳ, cô vốn cũng không cảm thấy sẽ lâu dài. Có lẽ như là lúc đói bụng, vừa vặn có một bữa ăn nhanh, thấy không tệ liền ăn.

Lương Hiểu không nghĩ đến An Thanh lại trả lời trắng trợn như vậy, tuy rằng thứ An Thanh coi trọng cũng gần giống như cô, do Dương Văn Kỳ xinh đẹp, biết lời ngon tiếng ngọt, dỗ bản thân đến quên cả đường đi. Nhưng nguyên nhân của An Thanh giống cô, khiến cho trong lòng cô có một chút thất vọng, cô nông cạn thì thôi đi, An Thanh nhìn thì rất nội hàm, cũng như vậy luôn! Cô cũng không biết cô ra sao, mình có thể ham muốn sắc đẹp, dựa vào cái gì người khác không thể đây?

"Vậy còn cô?" An Thanh hỏi.

"Cũng gần giống như cô." Lương Hiểu đáp, duy nhất không giống chính là An Thanh cảm thấy Dương Văn Kỳ phù hợp, còn cô lại hình như là trèo cao. Giá trị nhan của Dương Văn Kỳ cao, gia cảnh giàu có, biết nhiều trò, đủ cách dỗ phụ nữ, năng lực làm việc cũng tốt, ngoại trừ có chút không an toàn thì cũng không tệ lắm. Nếu nói Dương Văn Kỳ kém An Thanh một cấp bậc, thì cô cũng kém Dương Văn Kỳ một cấp bậc, như vậy cô kém hơn An Thanh hai cấp bậc, thật là chuyện bi ai mà.

An Thanh thì đang nghĩ, nếu nói như vậy, cô mọi mặt so ra đều ưu tú hơn Dương Văn Kỳ một chút, chẳng phải là Lương Hiểu cũng có khả năng sẽ thích cô sao, An Thanh hoàn toàn không có bài xích khả năng này chút nào, thậm chí còn có chút vui vẻ.