Phi Thường Quan Hệ - Minh Dã

Chương 12

Buổi tối, hai người cùng nhau ăn cơm, cũng không muốn đi ra ngoài, cùng nhau về phòng, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị ngày mai tiếp đón khách hàng thật tốt.

Lương Hiểu chuẩn bị đi tắm, nhưng nhìn phòng tắm phủ mờ, có chút ngại ngùng, cảm giác rất kỳ quái.

"An tổng, chị muốn tắm không?" Lương Hiểu hỏi An Thanh, cô mong An Thanh sẽ tắm trước, tắm trước rất xấu hổ.

"Cô tắm trước đi, tôi còn vài cái mail phải gửi." An Thanh đang chờ đợi thời khắc này, đương nhiên muốn Lương Hiểu tắm trước.

Lương Hiểu nghe An Thanh nói thế, đành cứng rắn mở va ly lấy váy ngủ, váy ngủ của cô bằng tơ tằm, vải cũng không nhiều, cô đâu biết sẽ cùng An Thanh chung một phòng, nếu biết cô nhất định mang theo váy ngủ bảo thủ nhất.

Nghĩ đến đấy Lương Hiểu liền thiếu tự nhiên, An Thanh không chú ý tới, cô hiện giờ đang trông ngóng Lương Hiểu nhanh chóng đi tắm, chờ Lương Hiểu tắm, truyền ra tiếng nước, An Thanh liền tiến đến giường Lương Hiểu, điện thoại di động Lương Hiểu để trên giường.

An Thanh đi đến giường của Lương Hiểu, cảm thấy có chút khẩn trương và chột dạ, dù sao động điện thoại của người khác, cũng coi như xâm phạm riêng tư rất không tốt, nhưng Lương Hiểu chụp hình của cô, cũng tính là xâm phạm riêng tư, coi như huề nhau, làm tốt tâm lý cho mình, An Thanh rón rén cầm điện thoại của Lương Hiểu.

Sau đó An Thanh phát hiện mình nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, điện thoại của Lương Hiểu có cài mật khẩu vân tay, cầm điện thoại của Lương Hiểu, An Thanh không thể làm được gì.

An Thanh cầm điện thoại, cầm lên rồi bỏ xuống, chưa từ bỏ ý định lại cầm lên, cuối cùng An Thanh phải bỏ điện thoại của Lương Hiểu lại trên giường, hết cách An Thanh căm tức nhìn về phía phòng tắm, phát hiện phòng tắm thủy tinh tuy mờ nhưng đường nét cơ bản không hề che giấu được, Lương Hiểu vóc người cao gầy, từ đường nét cũng có thể thấy được vóc người vô cùng cân xứng, có lồi có lõm, chân cũng rất dài, dáng người vô cùng tốt.

An Thanh trong đầu chợt lóe ý niệm, nếu không trực tiếp chụp hình Lương Hiểu trần truồng rồi trao đổi xóa bỏ. Nhưng ý niệm này chỉ thoáng qua, cô và Lương Hiểu quan hệ đã xoa dịu không ít, nếu chụp hình cô ấy, Lương Hiểu nhất định sẽ nghĩ mình trăm phương nghìn kế trù tính, đến lúc đó trong lòng sẽ có khúc mắc.

Cô nghĩ quan hệ giữa cấp trên với cấp dưới như thế này là được rồi, An Thanh không muốn đánh vỡ trạng thái này.

Nhưng Lương Hiểu không xóa ảnh, An Thanh sẽ cảm thấy bất an khi bị người khác nắm điểm yếu. An Thanh cứ thế nhìn hình dáng mờ ảo của Lương Hiểu, không có chút tự giác thu hồi tầm mắt, thật ra cô đang nghĩ, phải lấy lại ảnh chụp như thế nào, khi Lương Hiểu tắt vòi sen, tiếng nước ngừng lại, An Thanh biết cô ấy tắm xong rồi, mới phản ứng, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lấy lap top ra như đang chăm chú gửi mail.

Lương Hiểu không biết từ bên ngoài nhìn vào bên trong như thế nào, dù cảm thấy ngại nhưng vẫn kiên trì cởi quần áo ra, cô quay đầu nhìn vào phòng, hình như cũng không rõ lắm, cảm thấy yên tâm hơn. Cô không có phát hiện đèn phòng tắm so với trong phòng sáng hơn, hiệu quả sẽ không giống nhau.

Lương Hiểu nhanh chóng gội đầu, tắm, so với thường ngày nhanh hơn nhiều không đến nửa tiếng. Tắm xong, cô lau khô thân thể thay váy ngủ rồi đi ra.

Chỉ là da thịt chưa hoàn toàn khô, tiếp xúc với căn phòng nhiệt độ điều hòa tương đối thấp, Lương Hiểu cảm thấy hơi lạnh, nổi da gà, thậm chí đầu ngực cũng vì thế mà dựng đứng, váy ngủ tơ tằm mỏng nhanh căn bản không che giấu được.

Lương Hiểu đi ra, An Thanh theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, trước đó cô đều thấy Lương Hiểu trông bộ dáng trang điểm, nhìn khá chuyên nghiệp và giỏi giang, lúc này Lương Hiểu để mặt mộc, thoạt nhìn rất thanh thú, không giống thành phần trí thức, ngũ quan cũng nhu hòa hơn, trông cũng trẻ hơn nhiều.

Váy ngủ tơ nằm, hai dây, vải vóc không nhiều, lộ ra cái cổ trơn bóng và xương quai xanh, chỉ che những nơi quan trọng, rất gợi cảm quyến rũ, An Thanh đường nhìn vô tình rơi vào vị trí trọng điểm, nơi đó đang dựng đứng, mặc dù biết là do nhiệt độ, nhưng nơi đó đứng lên là thật, xem ra rất nhạy cảm, nghĩ đến đó An Thanh vội vàng thu hồi tầm mắt, cảm giác có chút xấu hổ, rất hối hận cùng Lương Hiểu ở chung một phòng, hai người đều cong, không khác gì nam nữ chung một phòng.

Lương Hiểu bị An Thanh quét mắt nhìn qua, cảm giác cả người không tự nhiên, thấy An Thanh thần sắc có chút khác thường dời tầm mắt, khiến Lương Hiểu trong lòng lộp bộp, chẳng lẽ cô mặc không đúng, cô liền cúi đầu nhìn, nhìn ngực, thấy nơi đó hơi nhô ra, mặt chợt đỏ lên, trong lòng cảm giác xấu hổ muốn chết. Lương Hiểu theo bản năng lấy tay che ngực, muốn che nó lại, tuy rằng hành động này là mất bò mới lo làm chuồng.

"An tổng, tôi tắm xong rồi, chị tắm đi." Lương Hiểu tuy trong lòng xấu hổ nhưng vẫn giả bộ rất bình tĩnh nhanh đi về phía giường mình, nhưng giường lại ở phía trong An Thanh, còn phải đi vòng qua An Thanh, đi nhanh qua, Lương Hiểu nhanh chóng trốn vào chăn, trong lòng lúng túng rất lâu cũng không tan đi.

"Một lát nữa." An Thanh nhàn nhạt lên tiếng, thầm nghĩ váy ngủ của mình cũng rất mỏng, một lát nhất định cũng không được phạm sai lầm này, nhưng An Thanh lại nghĩ đến một vấn đề khác, vừa rồi cô thấy Lương Hiểu tắm, mặc dù không thấy rõ, nhưng cũng thoắc ẩn thoắc hiện, nếu bây giờ đặt thêm một phòng có phải đã trễ quá rồi không?

An Thanh lần thứ hai có cảm giác gậy ông đập lưng ông, trong lòng có chút sụp đổ, nên chỉ có thể kéo dài thời gian, chờ Lương Hiểu ngủ rồi tắm.

Lương Hiểu thấy An Thanh mở laptop trông có vẻ rất bận rộn, thầm nghĩ gửi mail cũng lâu như vậy sao? An Thanh trông bình tĩnh như vậy, thật không xấu hổ sao? Lương Hiểu rất muốn nhìn thử rốt cuộc kính mờ đó trông sẽ thế nào, dù sao cô tắm trước, nếu như hiệu quả che không tốt chẳng phải là bị thấy hết sao? Lương Hiểu cầm điện thoại chơi, cô không tin An Thanh sẽ không tắm.

An Thanh thấy Lương Hiểu không có ý định ngủ, hiển nhiên Lương Hiểu làm việc và nghỉ ngơi so với mình trễ hơn, An Thanh nhìn thấy không thể kéo dài thêm đành nhận mệnh cầm váy ngủ, vào phòng tắm.

Lương Hiểu thấy An Thanh vào phòng tắm thì nhìn lén, nhìn An Thanh cởi quần áo, từ bên ngoài nhìn vào, hiệu quả lờ mờ, ngược lại càng thêm câu dẫn.

Trong lòng Lương Hiểu rất mâu thuẫn, muốn nhìn lại cảm thấy không thể nhìn. Cô cảm thấy cô nhìn người khác như vậy là không "quân tử", cũng không ngay thẳng, nhưng mà hình ảnh mỹ nữ vóc người nóng bỏng cởi quần áo, một trăm người thì hết chín mươi chín người sẽ nhìn. Lương Hiểu cong, mỹ nữ đối với cô là một loại hấp dẫn tự nhiên, không liên quan đến cái khác, thuần túy mọi người đối với cái đẹp đều yêu thích và hiếu kỳ mà thôi.