Từ lúc Đột Bát Hỏa dìu nàng kia, bao nhiêu đố kỵ, hâm mộ, không dám tin, còn có càng nhiều ánh mắt không hiểu nhìn chằm chằm hai bàn tay đang
nắm nhau kia của họ.
Tiêu Tương Phi không biết mình không hất bàn tay đang nắm kia ra là đúng hay sai? Chỉ là hiện tại nàng phát hiện mình không cự tuyệt được, giờ
khắc này, nàng ngầm cho phép.
Hai người tay nắm tay qua tầng người trùng trùng điệp điệp, đi vào trong hoàng cung. Sau lưng, đám Hỉ Nhi Viên Quân vẫn theo sát gót.
Cũng không ai biết, số mạng sẽ như thế nào khi họ đã lựa chọn, trừ Hiên
Viên Vũ, Viên Quân, Đột Bát Hỏa, kế tiếp còn ai xuất hiện nữa? Cũng
không ai biết.
Tiêu Tương Phi tựa như một nữ hoàng cao quý, trên người mặc váy của Hiên Viên vương triều dài chấm đất, tự nhiên mà bước vào thành.
Nàng tựa như một đóa phồn hoa thịnh thế, trang nhã, thanh lệ, cao quý.
Dung nhan điểm trang nhạt, vật trang sức vừa phải, vóc người thon dài
như ma quỷ, ngón tay nhỏ nhắn trắng noãn. Một bộ cung trang trắng ngà
càng làm nàng nổi bật giống như tiên nữ hạ phàm, tản mát ra khí chất đặc biệt, hấp dẫn vô số ánh mắt, lại cướp đi không ít hô hấp.
Điều này, nàng cũng không phát giác, có thể do khi còn ở hiện đại nàng
đã nhiều lần mặc lễ phục nên mới có thể quyến rũ, hào phóng, xuất chúng
như vậy.
Xuyên qua lớp tường cung thật dày, nàng rốt cuộc thấy được hoàng cung
Tây Vực kiến trúc đặc sắc, toàn bộ là dùng bùn cát tạo thành. Mà vườn
hoa mặc dù không coi như là trăm hoa đua nở, cũng không phải cái gì cũng có, nhưng mấy loại cây cỏ thích hợp sinh tồn nơi Tây Vực đều đủ hết.
Rung động. Không có sự khéo léo tuyệt vời như Hiên Viên vương triều,
cũng không có xanh vàng rực rỡ, xa hoa, quý khí. Nhưng, nơi này có thể
tùy ý thấy được hào hùng, đại khí, cởi mở, tuyệt không kém so với Hiên
Viên Vương Cung.
Trên đường đi sẽ có nô lệ hành lễ với họ, còn có hàng tùy tùng hùng dũng sau lưng, cho thấy sự yêu mến và bảo vệ của Đột Bát Hỏa đối với nàng.
Xuyên qua tầng tầng kiến trúc trùng điệp, nàng tò mò nhìn ngắm, nơi này
cũng có cầu nhỏ nước chảy, chỉ là, nước ở chỗ này có vẻ rất trân quý.
Không lâu, nàng được Đột Bát Hỏa mang tới một tòa cung điện thoạt nhìn
rất hùng vĩ, vừa vào cung điện đã có rất nhiều nữ nô ùa ra, cung kính
hành lễ.
"Phi Nhi, nàng sẽ ở đây, không biết nàng có thích không, nếu như không
thích, ta sẽ đổi, hoặc là nàng thích ở đâu thì cứ chọn nơi đó." Đột Bát
Hỏa cười nói, lời nói này tỏ rõ sự coi trọng.
Tiêu Tương Phi mỉm cười, nhìn đám nữ nô còn quỳ trên đất nói: "Nơi này
là được rồi, cứ ở đây thôi." Nói xong, nàng mang theo bọn Hỉ Nhi đi vào.
Trong cung điện, khăn lụa màu trắng nhẹ tung bay trong gió, tràn ngập
cảm giác thần bí. Bài biện rất đơn giản, nhưng vật phẩm lại tinh xảo,
đặc biệt là những bích họa kia, khí tức cổ xưa đập vào mắt. Mỗi một món
mỗi một đồ vật đều được điêu khắc rất nhiều phong tục, vừa nhìn đã cảm
thấy có bề dày lịch sử văn hóa.
Nhưng lúc các nàng thấy cái giường lớn kỳ quái trong nội thất thì mặt
đều đỏ lên. Trời ạ, giường này có điểm đặc sắc, trừ việc có thể để cho
mười người ở phía trên lăn lộn, phía trên còn vẽ, điêu khắc rất nhiều
Hợp Hoan Đồ, cô gái cùng nam tử, thậm chí còn có đồ hình trẻ con.
Người Tây Vực cũng quá cởi mở chứ? Ngay cả người hiện đại như nàng,
trước mắt bao người, cũng không kìm được mặt ửng hồng, hết sức lúng túng