Người chơi còn chưa kịp móc mỉa, thằng hề đã dứt tiếng, pho tượng nữ hoàng ở giữa quảng trường sáng lên, bao trùm toàn bộ quảng trường.
Thẩm Đông Thanh nhanh chóng nắm cái tay bên cạnh.
Chu Văn Ngạn nắm lại: "Đừng sợ."
Thời gian phát sáng không quá dài, kèm theo một chút BGM vui vẻ, ánh sáng dần nhạt, lộ ra nhan sắc thật của bàn xoay tử vong.
Tất cả người chơi đều đứng trên một khay tròn to ơi là to, trên khay chia làm nhiều ô vuông tô nhiều màu khác nhau, một ô đứng hai người, tất cả đều chen lấn nhau.
Thẩm Đông Thanh quay đầu nhìn.
Cái khay này trôi nổi ở không trung, dưới đó là vực sâu thăm thẳm, đen đến nổi không thể hòa tan được.
Giữa khay có một cái cột đèn, bên trên ánh sáng lấp lóe thành số "1".
Phía dưới cột có một cái đồng hồ, đang chạy chậm rì.
Có người mở miệng: "Có ý gì đây?"
Tiếng Thằng hề không biết từ đâu vang lên: "Chỗ này là bàn xoay tử vong đó, hì hì ——"
Khay tròn đột nhiên chấn động.
Sau đó Thẩm Đông Thanh phát hiện bầu trời đen thui đột nhiên lộ ra một cái khe, ngày càng lớn, rồi lộ ra gương mặt tên hề đang vặn vẹo.
—— Bọn họ đang ở trong một cái hộp.
Đám người chơi đã quen với những phương thức chơi game độc đáo này nên cũng chỉ hoảng một chút thì khôi phục bình tĩnh.
"Quy tắc trò chơi này là gì?" Có người hỏi vấn đề mấu chốt.
"Quy tắc hả?" Thằng hề cười lớn: "Đương nhiên là —— sống sót rồi!"
Thằng hề cầm cột đèn, xoay một cái, toàn bộ khay xoay vòng vòng.
Thẩm Đông Thanh không đứng vững, nhào thẳng vào lòng Chu Văn Ngạn.
Chu Văn Ngạn ôm lấy người, miễn cưỡng đứng trên khay tròn.
Khay tròn vốn trơn trượt, không có điểm tựa nào, giờ đột nhiên chuyển động làm mấy người chơi đứng trên không kịp đề phòng, ai cũng liều mạng duy trì cân bằng, thậm chí còn nằm úp sấp trên mặt đất để không bị rớt xuống dưới.
Không biết xoay bao lâu thì khay tròn mới chậm lại.
Thằng hề vỗ tay: "Tích tắc, kim đồng hồ chỉ tới ai thì người đó sẽ chết đó nha."
Khó khăn lắm khay tròn mới dừng lại, người chơi còn chưa kịp thở thì đã nghe thấy tin sốc.
Mấy người chơi cúi đầu hồi hộp, thấy kim đồng hồ không chỉ vào mình thì như trút được một gánh nặng.
Lúc này trong đầu bọn họ lóe lên ý nghĩ "may quá không phải mình".
Thẩm Đông Thanh nhìn sang.
Kim đồng hồ chỉ vào một đôi tình nhân, người nữ sắc mặt trắng bệch, nhìn như sắp ngất, người nam cũng chẳng khá hơn.
Thằng hề: "Hì hì, chúng ta tới đây hoan nghênh hai vị người chơi may mắn được phạt này nào."
Người nữ ôm lấy bạn trai mình: "Không, không, em không muốn chết!"
Người nam đẩy cô ra mạnh bạo: "Ai bảo cô chạm vào cái thư mời đó? Tất cả là lỗi của cô, chết cũng cho cô đi đấy!"
Thằng hề vui vẻ nhìn hai người này cãi nhau, đột nhiên mở miệng: "Quên nhắc các vị khách của tôi, do nữ vương bệ hạ ban ân nên những vị khách nào có thư mời có thể miễn chết một lần."
Dứt lời, người nữ ô bị chọn lui về sau, kéo dài khoảng cách giữa mình và bạn trai, nhưng người chơi bị giới hạn hoạt động trong ô vuông, ngay lập tức cô đụng phải một vách tường trong suốt, không thể lui về sau.
Tên nam kia cũng bắt đầu phản ứng lại, đôi mắt rực lửa nhìn "bạn gái" mình.
Thư mời chỉ có một, mà bọn họ tận hai.
"Thiến Thiến, cho anh xin tấm thư mời được không?" Vừa nói, hắn vừa đi tới chỗ người nữ.
Nữ sinh lắc đầu: "Không, không được!!"
Thằng hề đổ dầu vào lửa: "Còn có mười giây thôi nha, mười, chín, tám,..."
Theo tiếng con số dần lùi về, tên bạn trai xé đi lớp da người, nhào tới ấn nữ sinh xuống mặt đất.
"Thư mời, thư mời đâu..."
"Aaaaaaaaa" Người nữ liều mạng giãy dụa: "Không, không, không được!"
Chỉ là chênh lệch giữa nam và nữ rất lớn, người nam dễ dàng đè cô xuống, sau đó lục lọi trên người cô ra một tấm thư mời.
"Ha ha ha, tao không cần phải chết, ặc..."
Tên nam đột nhiên rên một tiếng, chầm chậm cúi đầu, thấy một cây dao găm sáng loáng cắ.m vào ngực mình, người nắm dao găm là nữ sinh.
Nữ sinh run rẩy, giọng khàn khàn: "Đã nói là không được rồi."
Cô đẩy hắn ra, lấy thư mời trong tay hắn.
Bốp bốp bốp ——
Thằng hề vỗ tay: "Quá xuất sắc!"
Nữ sinh ngửa đầu nhìn Thằng hề: "Tôi không cần chết phải không?"
Thằng hề cười cười, nghiêng mình: "Đương nhiên."
Con số trên cột đèn biến thành "2".
Vòng kế tiếp bắt đầu.
Xác người nam vẫn còn ở trên khay, người nữ lạnh lùng ngồi dưới đất, cố gắng để không rớt xuống.
Mấy người chơi khác thấy kết cục như vậy cũng không biểu thị gì, chỉ vui mừng vì không phải mình.
Lần xoay này Thẩm Đông Thanh đã có kinh nghiệm.
Cậu ôm tay Chu Văn Ngạn, chê: "Trò này không có thú vị gì hết."
Còn tưởng có quỷ quái lại đây.
Kết quả chỉ là một cái khay xoay vòng vòng.
"Em sắp hôn mê rồi."
Chu Văn Ngạn vỗ vai cậu: "Nhắm mắt lại là hết thôi."
Thẩm Đông Thanh nhắm lại một chốc, sau đó mở ra: "Càng chóng mặt."
May là đĩa quay lần này dừng lại khá nhanh.
Lần này chỉ vào ô vuông bên trong có hai bạn nữ.
Họ cũng không hoảng loạn mà nhỏ giọng trao đổi với nhau..
Không thấy được hình ảnh chém giết lẫn nhau, Thằng hề mất hứng, giục: "Nhanh lên nhanh lên, mấy người chỉ có một tấm thư mời thôi."
Nữ sinh tóc đuôi ngựa nói: "Tụi tôi chọn cùng bị trừng phạt."
Thằng hề nhìn chằm chằm hai người.
Nhìn đến hai nữ sinh chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, Thằng hề mở miệng đầy bất đắc dĩ: "Được thôi, trừng phạt chết chóc ——"
Ầm ——
Một quân lính cơ rớt xuống.
Thân nó là một lá bài poker, tứ chi tựa que diêm, một tay cầm rìu một tay cầm khiên, ngũ quan vẽ xoắn hết vào nhau.
Quân cơ vừa chạm đất đã quơ rìu nhào tới.
Diện tích mỗi ô vuông khá nhỏ, Quân cơ dễ dàng chặn hai người chơi ở bên trong, không chỗ trốn.
Quân cơ mạnh vô cùng, quơ rìu nghe được tiếng gió.
May mắn hai nữ sinh cũng gọn gàng nhỏ nhắn, động tác nhanh nhẹn tránh thoát được cái rìu của quân cơ.
Hai người phối hợp hết sức ăn ý, một hấp dẫn sự chú ý của Quân cơ, một tấn công. Nhưng cho dù vậy cũng bị thương chồng chất, một trong đó còn bị đứt cả một khúc cánh tay.
Quân cơ gào thét không cam lòng, dần biến mất ở khay tròn.
Hai nữ sinh đã sống, nhưng nhìn trạng thái của bọn họ, dính chưởng thêm một lần nữa chắc chắn phải chết.
Mấy người chơi khác nhìn kết cục này đều có tính toán riêng.
Thằng hề nắm cột xoay tiếp.
Thẩm Đông Thanh nâng đầu: "Chóng mặt quá."
Chu Văn Ngạn suy tư chốc lát, móc ra một đống kẹo nhét vào tay Thẩm Đông Thanh: "Em ăn chút đi, không chừng sẽ ổn hơn chút đó."
Thẩm Đông Thanh cầm một cục, khoanh chân ngồi xuống lột giấy cắn rộp rộp, vị ngọt tràn ngập khoang miệng, quả nhiên đã đỡ hơn rất nhiều.
Cậu thỏa mãn híp mắt.
Chu Văn Ngạn thấy được, không nhịn được cười.
Thật đáng yêu.
Thẩm Đông Thanh ngửa đầu, còn tưởng anh cũng muốn ăn kẹo liền lột một cục ra đưa tới.
Chu Văn Ngạn tới gần ngậm một miếng kẹo hoa quả, đầu lưỡi đè lên, nói: "Không ngọt."
Thẩm Đông Thanh: "Sao mà không ngọt được?"
Chu Văn Ngạn nghiêm trang: "Vậy em nếm thử?"
Thẩm Đông Thanh còn kéo Chu Văn Ngạn lại, nếm thử một cái.
"Không phải khá ngọt sao?" Cậu nghi ngờ.
Chu Văn Ngạn cười khẽ, Thẩm Đông Thanh mới biết được mình bị gạt, tức giận quay mặt đi.
Mấy người chơi ở ô vuông khác nhìn thấy hành vi hai người bọn họ, cười lạnh.
Giờ anh anh em em thì có ích gì? Chút nữa đến bước ngoặt sống chết thì cũng phải tàn sát lẫn nhau như đôi kia thôi chứ khác gì?
Nghĩ thế, khay tròn chậm rãi dừng lại, kim đồng hồ chỉ đúng vào ô Thẩm Đông Thanh với Chu Văn Ngạn.
Thằng hề cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi này: "Lựa chọn của hai ngươi là gì?"
Chu Văn Ngạn đứng lên: "Để anh."
Thẩm Đông Thanh tranh giành: "Để em!"
Hai người đứng giằng co.
Thằng hề còn tưởng rằng có thể nhìn thấy tiết mục tranh giành, vui vẻ cười lớn: "Nhanh lên, nhanh lên, thư mời chỉ có một tấm thôi, chỉ có một người được miễn trừng phạt thôi đó!"
Thằng hề hứng thú nhìn bọn họ.
Đáng tiếc là bọn họ cũng không có nhu cầu tàn sát cướp thư mời, mà đang lựa chọn người nhận trừng phạt.
"Chậc, chả thú vị. Ta đây không thích các người, đi chết hết đi ——"
Thẩm Đông Thanh giơ tay: "Tui có một vấn đề đang cần được giải đáp."
Thằng hề dừng lại: "Mời hỏi."
Thẩm Đông Thanh: "Trò này có mấy vòng vậy?"
Thằng hề: "Có tổng cộng là mười tám vòng nha, sao vậy, quý khách sợ sao?"
"Không có sợ." Thẩm Đông Thanh lắc đầu, "Chỉ là tui thấy trò này quá nhàm chán, xoay vòng vòng làm tui khá chóng mặt, có trò nào kích thíc.h hơn chút không?"
Người chơi khác:...
Nụ cười Thằng hề cứng đơ, nó cao giọng: "Mi nói cái gì?"
Thẩm Đông Thanh thật thà nói lại: "Trò chơi này không thú vị chút nào."
Thằng hề bị tức đến giơ chân: "Mi thế mà lại nói nhàm chán? Ta chính là thằng hề được nữ vương bệ hạ yêu thích nhất, mi, mi, mi đáng chết! Vệ binh đâu ——!!"
Thằng hề điên lên, run khay tròn lắc lư, sau đó nó quay đầu qua chỗ khác, nắm hai thứ vứt xuống hộp.
Ầm ——
Hai tên vệ binh rơi xuống.
Hai tên này được tạo thành từ chocolate và kẹo bông gòn, trên người phủ thêm một lớp kẹo nổ, cầm vũ khí trên tay - một cái bánh donut to ơi là to.
Người chơi khác cảnh giác.
Hai vệ binh này nhìn qua thì thấy lợi hại hơn Quân cơ hồi nãy.
Chỉ có mình Thẩm Đông Thanh sờ bụng mình, phát sầu: "Đói bụng quá."
Hai cục kẹo không đủ no.
Hai tên vệ binh này nhìn cũng khá ngon đấy.
Chu Văn Ngạn nhìn là biết đầu cậu đang chứa ý nghĩ gì, đỡ trán: "Không cho ăn."