Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 3 - Chương 10: Ánh Trăng Làm Chứng!

Đây là lần đầu tiên Tần Vân mặc áo bào pháp bảo, có thể là rất lâu sau này cũng không đổi. Dù sao nó đã là một món pháp bảo, thủy hỏa bất xâm, hơn nữa còn luôn sạch sẽ vệ sinh, hình thức màu sắc cũng có thể thay đổi. Hơn hết đây còn là y phục mà nữ tử mình thích tặng, Tần Vân mặc lên cũng cảm thấy rất vui sướng.

Những ngày tiếp theo, hai người thỉnh thoảng luận đạo đấu pháp như trước, chỉ là số lần gặp mặt càng thường xuyên hơn.

Thấm thoát đã mười lăm tháng tám, tiết trung thu đến.

- Trung thu.

Y Tiêu ngồi trước bàn, nhìn vầng trăng tròn ngoài cửa sổ, thậm chí còn có thể thấy một vài vệt pháo hoa phóng lên ở quận thành Quảng Lăng. Đây là đêm trung thu, ngày lễ đoàn viên.

- Đoàn viên...

Tâm tình Y Tiêu hơi sa sút.

Từ lúc còn chưa nhớ chuyện, mẫu thân nàng đã bỏ đi, nàng cũng không biết mẫu thân là ai.

Lúc chín tuổi, phụ thân nhẫn tâm bỏ lại nàng.

Nàng từ nhỏ đã một mình lẻ loi hiu quạnh, sau lại luyện khí thành công, có một chút địa vị trong các thiếu niên cùng gia tộc ở Côn Lôn châu Y thị. Dù sao ở những gia tộc gia tộc cổ xưa như vậy, đệ tử đời sau rất nhiều.

Trung thu hằng năm, Y Tiêu đều cảm thấy cô độc bội phần.

Vù...

Khoảnh sân ngoài cửa sổ, một bóng người đáp xuống.

- Ai?

Y Tiêu mở miệng.

- Là ta, là ta!

Giọng nói của Tần Vân vang lên.

Y Tiêu bấy giờ mới thoáng buông lỏng tinh thần, mỉm cười đứng dậy mở cửa, đi ra ngoài sân:

- Ngươi cũng thật là, không gõ cửa mà bay thẳng vào rồi. Ta còn tưởng là phi tặc.

- Là lỗi của ta, ta có lỗi...

Tần Vân cười nói.

Tòa trạch viện này của Y Tiêu tất nhiên cũng có người hầu kẻ hạ, bình thường khi hắn bay vào cũng sẽ gõ cửa tiểu viện Y Tiêu thường ở, nhưng hôm nay lại đến lúc đêm hôm khuya khoắt, ngày thường Tần Vân cũng không đến quấy rầy lúc đêm khuya như vậy.

- Nửa đêm khuya ngươi đến làm gì?

Y Tiêu nhìn hắn.

Tần Vân cười rồi mới từ phía sau lấy ra một túi giấy dầu, hắn mở cái túi giấy ra, bên trong là mấy cái bánh trung thu:

- Đây là bánh trung thu Trương Ký ở đầu đường, sáng sớm hôm nay ta tự mình đi mua. Nhà bọn họ mở cửa đến buổi trưa hôm nay đã đóng cửa, mùi vị vô cùng ngon, người Quảng Lăng chúng ta ai ai cũng xếp hàng đi mua!

Y Tiêu nhìn bánh trung thu, kiềm không được mà mắt hơi ươn ướt, thế nhưng nàng lập tức che giấu đi, cười nói:

- Ngươi đường đường là Tuần Thiên sứ lại tự mình xếp hàng mua bánh trung thu?

- Ta thi triển Thần ẩn thuật, không ai nhận ra ta.

Tần Vân cười nói.

- Cũng chỉ là xếp hàng nửa canh giờ thôi.

- Sai bảo người dưới đi mua là được rồi.

Y Tiêu nói.

- Vậy mới có lòng chứ.

Tần Vân cười đi đến bàn đá, mở bao giấy dầu gói bánh trung thu ra, vừa ngồi xuống lập tức cất tiếng gọi nàng:

- Ngồi xuống đi, mau ngồi, ngắm trăng ăn bánh trung thu.

Y Tiêu ngồi xuống.

- Ăn đi.

Tần Vân thẳng thắn cầm lấy một cái bánh, cắn một miếng:

- Thật là thơm!

Y Tiêu cũng cầm một cái, nhẹ nhàng cắn một miếng, nhìn trăng sáng trên bầu trời, xa xa còn có pháo hoa bắn trên cao.

Lúc này tâm tình của nàng bỗng nhiên tốt lên.

Cảm giác cô độc cũng phai nhạt rất nhiều.

- Trung thu phải ngắm trăng sáng, ăn bánh trung thu.

Tần Vân nói.

- Quảng Lăng quận chúng ta thường là mỗi nhà đều như vậy. Côn LônvY thị của nàng thì sao? Mấy đại gia tộc ngàn năm đón trung thu thế nào?

- Côn Lôn Y thị?

Y Tiêu sửng sốt, vài kí ức hiện ra trong đầu. Nàng khẽ nói.

- Đại gia tộc có rất nhiều quy củ. Truyền thừa qua ngàn năm, các mạch đã không còn bao nhiêu tình cảm, chỉ biết tranh đoạt các loại lợi ích trong gia tộc, rất lạnh lùng. Có thực lực có thiên phú thì còn tốt, một vài con cháu bình thường bị đối xử lạnh nhạt thật ra còn không bằng cả nhà dân chúng bình thường.

- Không bằng cả nhà dân chúng bình thường?

Tần Vân kinh ngạc.

- Đúng vậy, một vài con cháu bình thường đều là lặng lẽ ở trong thành, cũng không nói với bên ngoài là đời sau của Y thị. Nhưng mặc dù như vậy, bọn họ thỉnh thoảng vẫn sẽ bị một số tộc nhân cố ý đến chế nhạo, thậm chí bắt nạt.

Y Tiêu lắc đầu.

- Không nói những thứ này nữa.

Tần Vân khẽ gật đầu.

- Được rồi, ta đưa nàng đi đến nơi này.

Tần Vân cầm bánh trung thu trên bàn lên rồi nói.

- Đi đâu thế?

Y Tiêu cũng đứng lên.

- Theo ta thì biết!

Tần Vân thi triển Phi hành thuật.

Vù.

Mây mù lập tức nổi lên, ngưng tụ dưới chân, mang theo hắn và Y Tiêu nhanh chóng bay lên cao. Phi hành thuật là một môn pháp thuật có hơi khó khăn. Trên thực tế, Tiên Thiên Hư Đan Cảnh thông thường chỉ có một số ít mới có thể thi triển được, mà cả Tần Vân và Y Tiêu đều là tu hành truyền thừa cao cấp nhất, thông tuệ nhất đẳng, cho nên đều có thể nắm giữ Phi hành thuật.

So sánh với ngự kiếm phi hành, Phi hành thuật tuy rằng chậm hơn rất nhiều, nhưng lại vững vàng thoải mái hơn.

Vù… vù...

Cưỡi mây mù, Tần Vân mang theo Y Tiêu nghênh đón trăng sáng, bay tới hướng đông.

Bọn họ bay ra khỏi Quảng Lăng quận, bay đến sông Lan Dương, tiếp theo thì đi dọc theo sông Lan Dương, bay về hướng đông...

- Chúng ta đi đâu?

Y Tiêu nghi hoặc.

- Đợi lát nữa nàng sẽ biết.

Tần Vân cũng không nói rõ.

Càng bay về hướng đông, sông Lan Dương lại càng rộng, bởi càng ngày càng gần đến Đông Hải.

Không lâu sau.

- Đến rồi.

Tần Vân dừng lại.

Nơi này là một cửa vịnh ngoằn ngoèo của sông Lan Dương, tên cũng là vịnh Khúc Giang. Mười lăm tháng tám hàng năm, cửa biển Đông Hải sẽ có thuỷ triều lên, đây cũng chính là quang cảnh vang danh thiên hạ, Quảng Lăng Triều!

- Quảng Lăng Triều?

Ánh mắt Y Tiêu phát sáng, suy đoán.

- Đúng vậy, đứng đầu ba đợt thuỷ triều lên đẹp nhất thiên hạ, Quảng Lăng Triều.

Tần Vân gật đầu.

Vịnh Khúc Giang của sông Lan Dương, mặt nước rộng lớn, dòng nước bình lặng, trăng sáng chiếu trên trời cao soi bóng xuống dòng sông, cảnh đẹp như tranh. Chỉ là ở phía xa xa, lờ mờ có thể thấy được một đường vắt ngang cả mặt sông, thoạt nhìn rất tĩnh lặng nhưng khi đường trắng kia đến gần cửa vịnh Khúc Giang, một cơn sóng triều cao hơn cả mặt sông một mảng lớn, giống như vạn mã đang chạy, đổ bộ đến.

Thuỷ triều dâng một đường, vạn mã chạy theo.

Mà nơi sóng thuỷ triều chưa đến lại rất tĩnh lặng.

Trên không trăng sáng treo cao!

Ngồi ở trên mây mù, nhìn cả khung cảnh này, quả thực là tuyệt đẹp.

- Quảng Lăng Triều hung hãn khủng bố bây giờ nhìn ở xa không thấy gì, nhưng đợi lát nữa, nhất là lúc đánh vào cửa vịnh, âm thanh đó còn to hơn cả tiếng sấm.

Tần Vân cười nói.

- Ừ!

Y Tiêu khẽ gật đầu. lại hưởng thụ mỹ cảnh này.

Trên sông ánh trăng sáng, Quảng Lăng Triều một đường chạy chồm, Tần Vân ở bên cạnh, Y Tiêu chỉ cảm thấy đây là trung thu vui vẻ nhất từ sau khi xa cách với phụ thân.

- Ăn bánh trung thu đi.

Tần Vân đưa bánh trung thu đựng trong túi giấy cho Y Tiêu. Y Tiêu quay đầu, mỉm cười cầm lấy một cái bánh ăn.

Tần Vân cũng cầm một cái lên ăn.

Ngắm trăng, thưởng thức Quảng Lăng Triều... ngắm mỹ nhân...

Tần Vân nhìn gò má của Y Tiêu. Trăng tròn và mỹ nhân, cảnh tượng này khắc ghi trong ký ức của hắn. Hắn cảm thấy suốt đời cũng không quên được.

Hai người đều không nói chuyện.

Y Tiêu quay đầu nhìn Tần Vân ngồi bên cạnh, gương mặt cũng mỉm cười.

Mà Tần Vân lúc này cũng nhìn sang.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Giờ khắc này, ánh trăng mông lung, tiếng sóng đánh rất hiền hòa, dưới ánh trăng chiếu rọi, Y Tiêu như tiên tử trong mộng. Nhìn nữ tử yêu thích trong lòng, Tần Vân Tần Vân kìm lòng không được mà hôn nàng. Tất cả đều không trải qua suy nghĩ gì, đều là phát từ tâm linh, không kiềm lòng mà hôn. Y Tiêu nhìn Tần Vân hôn, nháy mắt cũng mê muội, ngẩn ngơ, không có bất kỳ phản ứng hay là chống cự nào.

Hai người môi chạm môi.

Thật mềm mại...

Tần Vân chỉ cảm thấy như rơi vào làn sương mù, ý nghĩ hoàn toàn trống rỗng, tim đập dồn dập.

Giờ khắc này, tựa như rất ngắn lại rất lâu, mặc dù là người tu hành, cảm ứng với thời gian rất chính xác, nhưng Tần Vân và Y Tiêu cũng không biết thời gian đã qua bao lâu.

Cảnh tượng này chỉ có trăng sáng trên bầu trời chứng kiến!

Chợt ‘Ầm ầm ầm’, tiếng sóng vỗ vang rền hơn cả tiếng sấm. Quảng Lăng Triều rốt cuộc đã đến, sóng thuỷ triều bỗng chốc vọt lên mười trượng, ập vào vào nơi cửa vịnh.

Tần Vân và Y Tiêu bị âm vang kinh khủng này thức tỉnh.

Y Tiêu lập tức lùi ra sau, mắt tròn xoe. Nàng trước giờ vẫn bình tĩnh, giờ phút này lại tim đập cực nhanh, có chút hốt hoảng.

Tần Vân cũng chớp mắt một cái, hắn... hắn đã hôn rồi? Làm sao lại hôn rồi? Vừa rồi sao hắn lại bỗng dưng làm chuyện này? Không phải hắn còn đang lo lắng sẽ đường đột giai nhân sao?

- Ta...

Gương mặt Y Tiêu đỏ bừng đến tận lỗ tai, nàng nhìn vầng trăng trên bầu trời rồi vội nói.

- Sắc trời không còn sớm, mau về thôi.

Vù...

Cưỡi mây mù, Y Tiêu bay thẳng đến về hướng Quảng Lăng quận.

- Nàng ấy không tức giận.

Tần Vân vốn hơi hốt hoảng, lúc này mắt lại phát sáng, càng thêm kích động.

- Chờ ta một chút!

Tần Vân lập tức hô lên, cũng cưỡi mây bay theo phía sau.

Y Tiêu và Tần Vân một trước một sau phi hành. Y Tiêu một mực không để ý đến Tần Vân, mãi cho đến khi về tới trạch viện.

- Thời gian không còn sớm, huynh cũng trở về nghỉ ngơi đi.

Y Tiêu nói xong câu này thì bay vào trong tiểu viện của mình.

- Y Tiêu, ngày mai cùng đi ăn cua đi, bây giờ chính mùa cua.

Tần Vân nói.

Y Tiêu lại không trả lời.

Nàng trực tiếp bước vào trong phòng, đóng cửa lại.

Tần Vân đứng ở trên không trung lại hơi khẩn trương:

- Chẳng lẽ hôm nay quá nhanh rồi? Làm cho Y Tiêu sợ?

- Sao lúc đó ta lại...

Tâm tư Tần Vân cũng rối bời.

- Được, trưa mai đi.

Một giọng nói truyền ra từ trong phòng.

Tần Vân lập tức mắt tỏa sáng, vẻ mặt mừng như điên, bàn tay siết chặt.

- Được, trưa mai!

Tần Vân đáp, ngay lập tức trở về viện của mình.

Trong phòng.

Đèn đã thắp lên, Y Tiêu ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương. Nàng cảm thấy gương mặt mình nóng hôi hổi, trong đầu cũng không ngừng nhớ lại tình cảnh đó, trên khoảng không trên dòng sông, dưới trăng sáng, cưỡi đám mây mù, hai người đã hôn nhau.

- Làm sao ta lại...

Y Tiêu mặt nóng bừng mãi lâu sau mới dần dần bình phục. Nàng nhẹ thở ra, khóe miệng lập tức hơi mỉm cười.

- Thật không nhìn ra, hắn lại cũng dám...

- Cũng tốt, cũng tốt.

Y Tiêu nhìn mình trong gương, tự lẩm bẩm.

Trở lại nơi ở.

Tần Vân rất kích động, cảm thấy máu toàn thân đang dâng trào.

Nằm ở trên giường, hắn không buồn ngủ chút nào! Trong đầu không khống chế được nhớ lại tình cảnh lúc đó.

- Nàng không tức giận, nàng không để bụng, nàng vẫn bằng lòng ngày mai cùng đi ra ngoài...

Tần Vân có ngốc cũng hiểu tâm ý đối phương.

Tần Vân trở mình đứng dậy, ra khỏi phòng.

Bên trong sân.

Hắn vung tay, vù một tiếng, một vò rượu bay ra từ căn phòng gần đó. Tần Vân cầm lấy vò rượu, ngửa đầu uống.

Uống từng hớp, từng hớp rượu, rượu cũng dính ướt xiêm y.

- Thống khoái, thống khoái!

Tần Vân ném vò rượu đã uống sạch đi, bay đến một góc sân.

Hắn lật tay.

Lòng bàn tay xuất hiện một thanh phi kiếm màu bạc. Phi kiếm nhanh chóng biến lớn, dài đến ba thước.

- Đến… đến… đến!

Cơn kích động của Tần Vân không cách nào phát tiết, hắn tùy ý thi triển kiếm pháp. Dưới ánh trăng, kiếm quang lóe lên, như làn khói, như giọt mưa linh động... Trong kiếm quang tràn ngập vui sướng vô tận.