Phi Hữu

Chương 23

Chờ hắn đi toilét trở về, bọn kia cuối cùng cũng nhăng xị xong, đang hớn hở chuẩn bị đi ăn uống.

Đỗ Du Dư mời đến một nhà hàng rất sang, hơn mười mấy dĩa thịt bò Matsusaka xếp chồng chồng lên nhau, rượu đỏ cũng nốc không ít, mọi người ai cũng ăn một bữa tràn họng. Đỗ Du Dư trước sau vẫn giữ rặt vẻ mỉm cười, chỉ là không nhìn đến Chung Lý.

Chung Lý dần quay trở lại trạng thái vừa rồi, có chút luống cuống. Hắn biết hơn phân nửa là họa do những lời ban nãy.

Hắn có phần căm ghét bản thân vì thói ham hư vinh nhất thời. Rõ ràng là không có bạn gái, chỉ là mối quan hệ đồng tính rất mập mờ, vì cái gì phải nói y như thật thế chứ? Rốt cuộc là muốn gạt người hay muốn lừa mị chính mình?

Hắn rất muốn có người yêu, nên đã mặc kệ mối quan hệ với Đỗ Du Dư xếp vào hàng thật hay giả, vừa bị bọn lão Ngũ truy hỏi, liền không dằn được mang Đỗ Du Dư gán cho thân phận bạn gái mà trả lời trả vốn.

Bản thân biết nói dối là không tốt, hơn nữa nói xạo là không khá nổi. Trong lòng khổ sở bứt rứt, đối với sắc mặt lạnh nhạt của Đỗ Du Dư, cảm thấy rất hối hận, chỉ có thể cắm đầu mà ăn.

Ăn xong ra bên ngoài, mọi người tự động tạm biệt giải tán ai về nhà nấy. Đỗ Du Dư cũng không thèm nói “Tôi đưa anh về”, cứ vậy mà đi ra xe, Chung Lý rất ngượng, lẽo đẽo theo sau vài bước, thấy Đỗ Du Dư không có ý dừng lại, bèn hướng về phía lưng người kia la lớn, “Thật xin lỗi Đỗ Du Dư.”

Đỗ Du Dư quay lại nhìn hắn, tuy nở nụ cười, nhưng sắc mặt rất khó coi.

“Anh giỏi lắm, anh đã làm được rồi.”

“…”

“Đúng là can đảm vô cùng.”

Chung Lý không hiểu vì sao người kia lại nổi nóng đến mức này, chỉ hốt hoảng nói, “Xin lỗi, là do tôi nhất thời suy nghĩ không thấu đáo…”

Đỗ Du Dư cười cười, “Anh không cần phải xin lỗi. Chúng ta chấm dứt tại đây thôi.”

“Đỗ, Đỗ Du Dư…”

“Nếu không phải bọn họ nói ra, tôi cũng không biết anh rốt cuộc coi tôi là gì. Tuy rằng can đảm vậy rất đáng khen, tiếc là tôi không thích nổi.”

Chung Lý khốn khổ đến cổ cũng đỏ, “Đỗ, Đỗ Du Dư…”

Đỗ Du Dư cũng không thèm để ý đến hắn, tiến vào trong xe, đóng cửa lại, nhanh chóng hất hàm bỏ đi.

Chung Lý ở phía sau xấu hổ nhìn trong chốc lát, cũng chỉ vác cái đầu nhức bưng bưng, chậm chạp đi bộ về nhà.

Khi tâm trạng không tốt hắn chỉ thích đi bộ, đi như vậy biết đâu có thể nghĩ thông suốt mọi việc.

Những gì đã trải qua với Đỗ Du Dư, hắn vẫn chưa thật sự suy nghĩ cặn kẽ đó là cái gì. Phải chăng vì cả hai đã ngủ với nhau quá nhiều, khi dùng nhục dục để giải thích, sự tình liền trở nên giản đơn. Vì thế mà hắn mặc xác không thèm nghĩ nữa, cũng không dám đi sâu vào vấn đề mà suy ngẫm thật sự.

Biến Đỗ Du Dư thành ‘bạn gái’ rồi san sẻ mối tình cảm ấy với bạn bè, hắn cũng biết rõ nó ảo chết được, nhưng hắn không kiềm chế được. Khi bị Đỗ Du Dư chán ghét, không hiểu vì sao trong lòng liền trống trải đến khó chịu.

Vừa đi vừa tự vò đầu, da đầu bị gãi tới gãi lui có chút ran rát. Trong một tích tắc hắn bỗng cảm thấy sợ hãi khôn cùng, nói không chừng hắn đã thực sự thích Đỗ Du Dư rồi.

Biết rõ đó là một người đàn ông, nhưng vẫn cảm thấy rất thích.

Bất tri bất giác, hắn đi theo hướng đến nhà Đỗ Du Dư. Nhận thức được chuyện này, tuy Chung Lý thấy không muốn chút nào nhưng chân hắn vẫn ‘ma đưa lối quỷ dẫn đường’. Nhưng khi khu biệt thự đã ở ngay trước mặt, Chung Lý quanh quẩn ở ngoài hồi lâu, vẫn không thể điều khiển chân mình quay gót.

Đèn trong nhà Đỗ Du Dư vẫn bật sáng, Chung Lý kiên quyết đi tới bấm chuông cửa. Cửa mở ra nhanh chóng, nhưng nhìn sắc mặt của người kia, ngay cả nụ cười thường trực trên gương mặt cũng lười đeo lên.

“Anh còn chuyện gì nữa?”

Chung Lý thật sự thấy rất mơ hồ, những lời suy nghĩ trên đường cũng ào ạt tuôn trào, “Tôi có sai thật đấy, nhưng có đến mức vậy không? Người nói thích, nói muốn hẹn hò đều không phải là cậu sao? Tại sao chỉ có thế mà đã đòi cắt đứt?”

“Đúng là tôi từng có chút hứng thú với anh.” Đỗ Du Dư nhìn hắn, cười lạnh lùng, “Nhưng anh cũng đừng vì quá được cưng chìu mà kiêu ngạo. Anh đã có bạn gái rồi làm sao có thể tiếp tục với tôi? Không lẽ thực sự coi tôi là máy mát-xa sao?”

Chung Lý bị mắng té tát đến độ choáng váng, sửng sốt cả buổi mới run rẩy lên tiếng, “Đỗ, Đỗ Du Dư…”

“Còn chuyện gì nữa?”

“Tôi, tôi không có bạn gái!” Chung Lý nói cà lăm, hắn giật mình vì sự thiếu thông minh xuất thần của Đỗ Du Dư, “Bạn gái xinh đẹp mà bọn họ nói, chính là cậu đấy! Sao cậu lại nghĩ lệch đi đâu vậy?”

Đỗ Du Dư nhìn hắn, câm nín im bặt, mặt như đóng sáp, hồi lâu mới dần dần giãn ra, từ từ để lộ vẻ mặt dở khóc dở cười, cắn răng nói, “Tôi con mẹ nó làm sao vậy?”

Chung Lý cũng rất lấy làm lo lắng, hắn chưa từng thấy Đỗ Du Dư ngu ngốc đến thế, “Đỗ Du Dư…”

Đỗ Du Dư nghiến răng nghiến lợi ngồi xuống bậc tam cấp, tay đỡ lấy trán, “Tôi không sao.”

Chung Lý lo lắng lại lo lắng nhìn người kia, nhìn cậu ta thất thố ôm đầu, không hiểu đang vướng mắc chuyện gì. Thêm một lát nữa, người kia mới ngẩng đầu lên, Chung Lý lại nhìn thấy hình ảnh một Đỗ Du Dư quen thuộc.

“Giống như tôi bị anh lây bệnh.” Người kia cười nói, “Ừm, hóa ra bệnh ngốc cũng có thể lây lan.”

Trong tình huống này cho dù có bị nói là ngốc cũng sẽ không thấy bất mãn, ngược lại cảm giác từ việc giải tỏa hiểu lầm lại rất dễ chịu, không chỉ thấy nhẹ nhàng, mà còn mang theo một thoáng bất an ngọt ngào.

Đỗ Du Dư ôm lấy hắn, còn dùng đầu gối kẹp chặt, bất kể là đang ở ngoài đường, cũng kéo hắn xuống hôn nhau.

Sau khi nhiệt tình hôn vài cái, Chung Lý nghe người đàn ông dán mặt vào trong cổ hắn, khẽ thì thào, “Phải làm sao bây giờ…”

Hắn biết Đỗ Du Dư không phải hỏi hắn, cũng không biết trong lòng người kia đang buồn phiền cái gì. Tuy rằng chẳng biết thế nào, nhưng ngay cả khi Đỗ Du Dư không phải là một Đỗ Du Dư ung dung nhàn nhã, cái gì cũng nắm trong tay, hắn vẫn cảm thấy rất thích.

Đêm nay cũng vậy, không làm một lần là không được. Ở trong phòng ngủ ôm hôn âu yếm một lát, nhìn thấy Đỗ Du Dư cởi bỏ quần áo, Chung Lý đột nhiên lại thấy ngượng, “Ừ thì, tôi nghĩ, kể ra thì… Đến giờ tôi vẫn chưa lần nào được ở trên.” Thế nào thì cũng nên đến lượt hắn giáp công đi chứ?

Đỗ Du Dư nhìn hắn, cười nói, “Phía sau của tôi rất chặt.”

“Gì?” Chung Lý không biết chỗ đó của người kia là thế răng.

“Cho nên sẽ dễ dàng bị rách toạc.”

“…”

“Anh cũng biết rồi đó, một khi đã chảy máu thì có bôi thuốc cũng không cầm lại được.”

Cái này nhanh chóng hù Chung Lý xanh mặt, có chui vào trong xó nghĩ cũng hãi. Bỏ đi, đã cùng làm chuyện đó với đàn ông, còn phân biệt anh trên tui dưới nữa làm gì? Cùng lắm là cưỡi trên người Đỗ Du Dư coi như đó là nữ, còn mình thì có dáng vẻ đàn ông hơn, suy cho cùng cũng không đáng để so đo.

Lại nhìn Đỗ Du Dư trắng trẻo sạch sẽ, dáng vẻ như không chịu đựng nổi bị chèn ép, hắn cũng không đành lòng cứng rắn về phương diện kia. Với lại đau như vậy, người trí thức nhã nhặn làm sao chịu nổi a?

“Vậy coi như…”

Đỗ Du Dư nhìn hắn, “Ừ? Anh không muốn làm?”

“Ơ, không phải.” Chung Lý thật thà nói, “Đúng là tôi khỏe hơn, không dễ bị thương đâu. Nằm dưới thì cứ nằm dưới vậy. Nhưng cậu nhớ nhẹ một chút…”

Đỗ Du Dư nhìn hắn một chốc, ôm chặt lấy hắn, mỉm cười cắn mũi hắn một cái, “Đồ ngốc…”

Đối với sự dịu dàng của người này, Chung Lý tuyệt đối không có sức chống cự. Hắn nhận được hai nụ hôn, liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Đỗ Du Dư hôn hắn, cởi quần của hắn, hai người quần áo xốc xếch đứng hôn nhau, rồi sau đó để hắn chống người vào vách tường, từ phía sau âu yếm hắn.

Bàn tay của Đỗ Du Dư quả thật có thể khiến người khác mất hồn, chỉ vuốt ve một lát thì hai chân đã nhũn ra. Chung Lý không hiểu bị ve vãn từ khi nào mà chân đã rộng mở, chờ đợi vật kia lấp đầy mình.

“Tôi muốn vào.” Âm thanh thốt ra liền khiến cả vùng lưng run lên.

Khí quan vô cùng lớn luồn vào trong hắn một chút, tuy rất êm dịu, nhưng cảm giác đau vì bị căng ra vẫn không thể tránh khỏi.

“Đau không?”

Chung Lý lắc đầu, “Không đau.”

Đỗ Du Dư lập tức ôm chặt hắn. Chung Lý không nhịn nổi mà kêu lên, không hiểu vì sao bản thân lại trở nên nhạy cảm đến thế, nhưng tính khí bên trong cơ thể quả thật rất nóng, nóng đến mức hắn run rẩy cả người, lại kịch liệt di chuyển qua lại trong người hắn, dễ dàng khiến hắn đánh mất tự chủ.

“Đỗ Du Dư… A… Đỗ Du Dư…”

Qua nhiều lần va chạm thô lỗ và điên cuồng, hai chân dần mềm ra đứng không còn vững nữa, phải nhờ vào hai tay của Đỗ Du Dư giữ lấy eo, hắn mới miễn cưỡng đứng thẳng người, phía sau ngọn lửa nóng của người kia vẫn còn ra vào giữa mông hắn.

Giữa lúc tình triều hoang mang, bỗng nghe thấy Đỗ Du Dư ghé bên tai hắn, cất lên bằng chất giọng khàn khàn cùng với tiếng thở dồn dập, “Bé ngoan, có thoải mái không?”

“Có…”

Sau khi trả lời xong càng bị tàn ác xâm phạm, một bên đùi được nâng lên cao, càng dễ dàng hơn cho Đỗ Du Dư mặc ý ra vào. Chung Lý thở gấp, giữa cơn lay lắt bị động toàn thân như ngọn đuốc sống, run rẩy không ngớt. Mồ hôi không ngừng theo khuôn mặt chảy xuống ngực và lưng, sau đó bị Đỗ Du Dư liếm đi.

Dù rằng có một chút xấu hổ, nhưng vẫn không ngăn được sự ngọt ngào đầy tính cám dỗ, nơi hạ thân lại thêm căng phồng.

Nhác thấy đã đến lúc sắp lên tới đỉnh, Chung Lý gần như không khống chế được mà nghênh hợp với sự xâm chiếm phía sau của người kia, bỗng dưng phía trước đang sôi sục sắp sửa phun trào lại bị ngón tay ngăn chặn lại.

Chung Lý rất bối rối, “A… Đỗ Du Dư… Đỗ Du Dư…”

“Đứa ngốc…” Đỗ Du Dư vừa xấu xa dùng ngón cái mơn quanh phần đỉnh của hắn, vừa dùng sức đẩy hắn đến giãy giụa không thôi, “Anh ngốc như vậy nhất định phải bị người ta khi dễ.”

Chung Lý đã bị kích thích đến toàn thân nóng đỏ, khó khăn chống cự lại, nhưng bị rơi vào tay người kia, chỉ có thể để mặc người ta an bày.

Đỗ Du Dư lại mặc sức hung hăng tra tấn hắn một lượt, thở hổn hển rút ra, tựa như chưa được thỏa mãn lại hôn hắn, một tay xoa vuốt bên trong đùi hắn, có vẻ như rất vừa lòng với phần bên dưới bị giày vò đến đáng thương kia, tận tình trêu chọc hắn.

“Đỗ Du Dư… Đỗ Du Dư…”

“Yên tâm, tôi sẽ không để người khác khi dễ anh.” Đỗ Du Dư hôn lên điểm nổi trên ngực hắn, Chung Lý bị day cắn có phần đau, sau đó thì bị đẩy ngã lên bàn, mặt đối mặt kết hợp với nhau.

“Chỉ có tôi mới được quyền khi dễ anh.”

Vừa nói xong liền thực sự khi dễ hắn. Đỗ Du Dư xoa bóp mông hắn, rất thong thả ở giữa hai chân mở toang của hắn mà di chuyển thắt lưng, chậm rãi kéo dài thời gian lên đến cực cảm, đổ đầy thêm những khoái lạc. Chung Lý ngửa người trên bàn, miệng mở lớn đón lấy không khí, bị cơn hoang tình dài ngoắc ngoải này làm run rẩy cả thân xác, mồ hôi không ngừng tiết ra.

Trong thời gian ái ân không thể giải phóng, Chung Lý gần như thấy mình tiêu chắc rồi, ngay tại thời điểm hắn thấy bản thân sắp vỡ tan, Đỗ Du Dư rốt cuộc mới không nhịn nổi nữa, bỏ ngón tay trói buộc hắn ra, ôm lấy hắn ác liệt đâm rút, như biến thành dã thú khiến hắn không nhịn được phải sợ hãi kêu lên, làm tới mức cả cái bàn cuối cùng cũng lật nhào.

Tuy bị tra tấn, nhưng không hiểu vì sao, Chung Lý cảm thấy Đỗ Du Dư đêm nay đặc biệt nhiệt tình cũng nhẫn nại, không hề giống với mọi khi.

Hắn cảm thấy thực sự rất thích.

Khi tỉnh lại, Chung Lý nhìn trần nhà như đang phình to ra, ngây ngốc cả buổi trời.

“Chuyện này…”

“Ừ?”

“Cậu nói xem, đồng tính luyến ái với nhau, có được không?”

“Chuyện gì kia?”

“Không thể kết hôn, cũng không thể sinh con. Nhưng ai cũng phải lập gia đình cả, cứ sống vậy đến già thì chẳng thể nào chịu đựng nổi.”

Tuy hắn hiện tại có người bầu bạn, nhưng Âu Dương là người tốt, bạn bè và người yêu vốn dĩ không thể đánh đồng, Âu Dương sau này khi đã có người trong lòng rồi, bọn họ nhất định sẽ cần nhiều không gian riêng hơn, hai người không thể suốt ngày ở cạnh nhau được.

Bình thường dù cho hắn có vừa tự chế giễu vừa tự an ủi bản thân rằng, đàn ông đàn ang sao phải lo không có vợ, cũng không nên quỵ lụy nữ sắc, hơn nữa làm đàn ông độc thân cuộc sống cũng có hương vị riêng.

Nhưng trong tâm hắn thực sự rất muốn kết hôn, lấy một người vợ tâm đầu ý hợp, vợ chồng sống những ngày bình yên với nhau.

Ai cũng cần có người bạn đời, hắn cũng rất cần có một mái ấm gia đình.

“Ai nói vậy?” Đỗ Du Dư cười hôn tai hắn, “Đến Hà Lan tìm một giáo đường nhỏ là có thể kết hôn, còn có thể nhận con nuôi. Dù sao cũng chỉ là hình thức. Chỉ cần trong lòng có nhau, không có nghi lễ cũng chẳng sao, đàn ông với đàn ông cũng có thể lập gia đình, không phải ư?”

Những hình ảnh tốt đẹp được phác ra có tác dụng an ủi hắn rất lớn, viễn cảnh đồng tính yêu nhau vốn u ám nhợt nhạt, bỗng chốc sáng bừng lên.

Thế nhưng chưa kịp tự vấn gì nhiều, quần lót đã rơi vào tay Đỗ Du Dư. Bên dưới tênh hênh nằm trong chăn có cảm giác thật quái gở. Trạng thái thức tỉnh khơi dậy ham muốn bộc phát, Đỗ Du Dư vuốt ve, mơn trớn, rồi sau đó đi vào trong hắn.

Hai người cuộn trong chăn làm một hồi, sau khi làm tình vào buổi sớm qua đi liền thấy rất buồn ngủ, tay chân quấn quýt lấy nhau, trong những nụ hôn nhỏ vụn mà mơ màng thiếp đi, rơi vào giấc ngủ miên man.

Chung Lý thấy rằng bản thân cũng nên thừa nhận đi thôi. Còn e dè chuyện gì nữa? Đỗ Du Dư nhiều ưu điểm đến vậy, khiến hắn thích nhiều đến vậy, chỉ có giới tính là không phù hợp. Trong một kiếp người, có thể một lần yêu nhau trọn vẹn, yêu đến mãnh liệt thế kia đã là may mắn lắm rồi, cho dù đối phương có là đàn ông đi chăng nữa.

“Ngồi dậy không nổi nữa…” Mặt trời đã lên cao cả con sào, Đỗ Du Dư không hề biết tiết chế, tự làm bản thân mệt đến sắp tinh tẫn nhân vong kia hãy còn nhủi người trên giường.

“Vậy ngủ thêm một chút nữa đi.”

“Ai, buổi chiều còn có việc nữa.” Đỗ Du Dư biếng nhác nói, “Đến bao giờ không còn phải lo công việc nữa, có thể ngủ thẳng giấc đến khi nào muốn dậy thì tốt quá.”

“Cũng có thể đấy.” Chung Lý mặc quần áo vào, “Để tôi nuôi cậu đi.”

Đỗ Du Dư nhìn hắn, “Anh có thể nuôi tôi?”

Chung Lý thoáng ngượng ngùng, “Ừm, nuôi cậu như hiện tại thì chắc không thể rồi. Nhưng cuộc sống bình thường chúng ta vẫn có thể đi qua.”

Đỗ Du Dư mỉm cười nhìn hắn, đợi hắn đi đến trước giường, liền kéo hắn xuống hôn hắn.

“Đã thích tôi đến vậy rồi sao?”

Chung Lý đỏ mặt. Giữa cơn mưa hôn như trút, chỉ nghe vỏn vẹn tiếng tim đập mạnh.

Hắn nghĩ Đỗ Du Dư sẽ nói câu nào buồn nôn lắm, nhưng kết quả chẳng có gì, chỉ là thuần túy thân thiết với nhau.