Phi Hổ Thương

Chương 24: Đại sát thất tinh môn



Kỳ pháp của Hứa Hùng đối với đám môn đồ Thất Tinh Môn là nhanh không thể tưởng tượng được, bọn chúng chỉ thấy bạch quang bừng lên từng đợt theo vó ngựa, thân người ngã huỳnh huỵch xuống đất theo sau. Có mấy tên hương chủ, đàn chủ đám Thất Tinh Môn vừa kinh hãi vừa bi phẫn trước cái chết của đồng bọn, nghiến răng múa vũ khí, hóa thành ngàn vạn đạo hàn quang, tất cả đều nhằn những nơi yếu hại trên người Hứa Hùng chém tới.



Hứa Hùng thấy vậy, cười khẩy một tiếng, hai tay nắm chặt cán Tán Hồn Kỳ sấn thẳng vào giữa làn đao ảnh, đao kiếm Thất Tinh Môn không cách gì chạm được vào chéo áo, rồi bất thần hữu thủ xoáy mạnh Tán Hồn Kỳ, soạt một tiếng, lại thêm hai tên hán tử bị chém xả thanh hai mảnh, từ vai cho tới tận hông. Đám thủ hạ Thất Tinh Môn thấy thủ pháp giết người của Hứa Hùng vừa nhanh vừa tàn độc thì không khỏi hoảng kinh đồng kêu lên kinh hãi rồi lùi ra sau. Chỉ thấy thân Hứa Hùng đẫm máu, từng giọt từng giọt rỏ xuống đất, cả thân hình chiến mã cũng cũng dính đầy máu tươi trông rất khủng bố.



Thất Tinh Môn sau một thoáng rúng động, đã có bốn người mang cương vị Hương Chủ, Đàn Chủ song song tiến lên. Hứa Hùng kéo cương ngựa, chiến mã bẻ ngoặt, phi về hướng tây, bốn tên Hương Chủ, Đường Chủ đống lớn tiếng thóa mạ, đồng thời hè nhau rượt theo. Những người còn lại cũng reo hò rủ nhau xông lên, quyết vây lấy Hứa Hùng.



Ðuổi được vài bước thì trong bốn người đã có kẻ trước người sau, hai người chạy phía trước, còn hai người rơi lại phía sau. Hứa Hùng đột ngột gò cương ngựa, thân hình đang trên mình ngựa bỗng xoay phắt ngược trở lại, bạch quang lóe lên, hai người ở phía trước trúng kỳ phong mất mạng, hai người phía sau chưa kịp định thần thì mũi nhọn Tán Hồn Kỳ đã đâm suốt tim, không ai kịp rú lên tiếng nào thì hồn đã lìa khỏi xác.




Đám môn đồ Thất Tinh Môn, thấy Hứa Hùng trong nháy mắt đã giết chết mấy chục mạng người, thân thủ ngụy dị, xuất chiêu tàn độc vô song thì đều tự nhủ thầm:



- Cứ cái đà này, nếu cố xông lên thì cũng như những người kia mà thôi. Tốt nhất là tiên bảo kỳ thân.



Thương thay đám môn đồ Thất Tinh Môn, chẳng khác nào dê trước miệng cọp, bị Tán Hồn Kỳ quất cho nát sọ tan xương, kêu la thảm thiết, chốc lát đã bị đánh tan tành, vứt bỏ đao thương, mặc kệ chủ tướng, chỉ dám lờn vờn xung quanh chứ không dám xáp lá cà với hung thần. Lúc này, trong mắt Hứa Hùng chỉ thấy “máu” thôi. Cây Tán Hồn Kỳ vốn làm bằng gấm trắng ở trong tay của cũng dính đầy máu tươi, che mờ cả năm chữ Thường Sơn Triệu Tử Long. Máu, từng giọt một bắn tới, bắn vào mình mẩy, bắn vào cả mặt và có lúc còn bắn cả vào mồm mép nữa, thân hình Hứa Hùng và cả con chiến mã giờ nhuộm đầy máu tươi, trông vô cùng kinh sợ. Chỉ trong chừng uống cạn chén trà, Hứa Hùng xông trận với cả nỗi tức giận và điên khùng như một con dã thú, hình như viên Chấp Kỳ Lang của Triệu Vân đã quên hết thảy mọi việc trên thế gian này....



Tiếng kêu la thảm khốc nổi lên ở khắp mọi nơi. Đám Thất Tinh Môn đồ chia rẽ và phân tán, hoảng sợ bỏ chạy toán loạn, Hứa Hùng xông đến đâu, vòng vây dạt ra đến đó... soẹt soẹt... một bóng người đào tẩu, hai bóng khác bỏ chạy theo, chốc lát cả đạo binh Thất Tinh Môn không còn hàng ngũ gì nữa, bỏ chạy toán loạn, chỉ còn vài tên kiên trung vẫn kiên nhẫn ở lại trong nỗi lo sợ phập phồng không biết khi nào Diêm Vương xuất trát đòi mình, chúng chịu đựng cũng không được lâu, đứa chết, đứa bỏ chạy, cả đoàn binh hoàn toàn tan rã. Một lát sau, trận chiến chỉ còn lại những xác chết nằm ngổn ngang và một mình Thiếu Môn Chủ Thất Tinh Môn Trương Cáp đang kịch chiến với Triệu Vân bất phân thắng bại.



Lúc này Hứa Hùng đã cảm thấy mỏi mệt, nhưng tay vẫn không ngừng, mồm vẫn la tiếp:



- Ta phải giết chết hết các người, giết, giết...




Lê Trung, Tô Uyển Vân thấy Hứa Hùng mờ mắt vì máu, lại trông thấy tình cảnh trận chiến thảm khốc như thế, mặt liền biến sắc và la lớn:



- Vân đại ca, Vân đại ca....



Nói rồi, cả hai vội tiến lên, Tô Uyển Vân kẹp tay trái, Lê Trung nắm tay phải, cả hai cùng ra sức kiềm giữ, mãi lúc sau, Hứa Hùng mới như bừng tỉnh cơn mê, cây Tán Hồn Kỳ đang giơ cao dần dần hạ xuống. Hứa Hùng lẳng lặng xuống ngựa, ngồi trên một tảng đá lớn, Tán Hồn Kỳ ở bên cạnh dính đầy máu tươi đang cắm ở trong đống bùn...



Từ trên đầu xuống tới dưới chân của Hứa Hùng hầu như đã bị máu tươi nhuộm đỏ hết, trước mặt Tam Thiết Vệ, xác chết nằm ngổn ngang, mặt mũi của những người chết ấy trông rất rùng rợn, kẻ bị vỡ đầu, kẻ bị đâm thủng ruột, chủ yếu là tác phẩm của Hứa Hùng, dù rằng Lê Trung và Tô Uyển Vân cũng có góp phần.



Bên phía trái của Hứa Hùng đang có hai người ngơ ngác đứng nhìn, tất nhiên hai người đó là Lê Trung và Tô Uyển Vân rồi. Ngắm nhìn đống xác chết nằm ở trên mặt đất hồi lâu, Hứa Hùng mới lên tiếng khẽ nói:



- Đã lâu lắm rồi, máu lại rửa tay ta....



Mang vẻ mặt rầu rĩ khôn tả, Hứa Hùng từ từ đứng dậy, đưa mắt nhìn Lê Trung và Tô Uyển Vân, gượng cười hỏi:




- Hai người vẫn mạnh giỏi đấy chứ?



- Vẫn, hạ được cả hai tên đường chủ rồi, giờ chỉ còn tên Trương Cáp đáng ghét kia mà thôi.



Cả ba không hẹn cùng đồng quay mặt lại phía mặt trận giữa Trương Cáp và Triệu Vân, lúc này hai cây thương vẫn xoắn xít vào nhau không rời. Thương pháp của Triệu Vân dĩ nhiên là độc đáo, nhưng Thất Tinh Thương của Trương Cáp cũng có chỗ hơn người, hai người mải mê đánh nhau từ đầu trận đến giờ mà vẫn chưa phân thắng bại, kình phong phát ra vun vút, song thương uốn lượn như rồng cuốn, say mê mải miết không dừng.



Trời đã về chiều, bóng hoàng hôn bắt đầu lan rộng trên bãi chiến trường, cảnh tượng lại càng thêm thê lương ảm đạm. Bốn bề chợt trở nên yên lặng như tờ và không khí chiến trường trở nên lạnh lùng không thể tưởng tượng được.



Hú hú... mấy tiếng cú kêu lạc điệu đã phá tan bầu không khí tịch mịch ấy, đằng xa đâu đây có tiếng chó sủa vọng tới, trận đấu giữa Trương Cáp và Triệu Vân vẫn diễn ra kịch liệt, hơn hai trăm chiêu đã trôi qua mà chưa bên nào có chút ưu thế nào.



Thấy đánh đã lâu mà không tài nào chiếm được ưu thế, Triệu Vân tức giận, quyết định dùng đến tuyệt học sát thủ của sư môn, Phi Hổ Ảo Thương Pháp. Thương pháp này là của Thương Vương mới sáng tạo, uy lực cực lớn, bắt nguồn từ việc Thương Vương nhận thấy trong giang hồ, về thương pháp ông vẫn chưa phải độc tôn mà vẫn bị xếp ngang hàng với người khác, trong lòng không được vui, chính vì thế, Thương Vương mới nghiền ngẫm sáng tạo ra tám chiêu Phi Hổ Ảo Thương Pháp, truyền thụ lại cho Triệu Vân.