Lại nói, Lê Trung hữu thủ với cây Lôi Hoả Đao ngay khi nhập trận đã sử dụng một chiêu hoành tảo vẽ lên một đạo hoả quang chận đường tấn công của cường địch, chém gãy hàng loạt đao, thương của binh Tào, trong khi ngọn chủy thủ ở tay trái mới kiếm được nhanh nhẹn cực cùng đâm vèo sang ngực một tên địch đang nhăm nhe dùng giáo chọc vào mông ngựa Triệu Vân, lúc này đang dùng Phi Hổ Thương áp đảo Yến Minh.
Phần Hoàng Mai khinh công khá nhất lại gặp phải Không Không Đạo Vương, một bên là con phi hồ thành tinh, khinh công bay nhảy tuyệt đỉnh, một bên là lão trộm già hoàn lương, khinh thuật cũng vào hàng đỉnh cao, hai bên đua tài khinh công, nhảy nhót lung tung khắp mình hai con ngựa, cây Thiết Côn của Vĩnh Thượng và tấm thiết bài cộng với cây đoản đao của Hoàng Mai va chạm nhau liên tục, không bên nào chịu nhường bên nào, quả kỳ phùng địch thủ.
Phi Thiên Hồ Tinh Hoàng Mai cất giọng lạnh lùng nói:
- Tướng kia, binh ta vây bọc bốn phương tám hướng, không mau buông khí giới bó tay chịu trói còn đợi khi nào?
Không Không Đạo Vương Vĩnh Thượng cố đè nén mọi khích động trong lòng, lạnh lùng như băng đá nói:
- Chúng ta là Tứ Thiết Vệ của Triệu tướng quân. Tứ vệ tướng đầu có thể rơi, máu có thể đổ nhưng không biết khuất phục.
Mấy câu nói khẳng khái ngang tàng của Vĩnh Thượng vừa thốt ra khỏi miệng, cây Thiết Côn lại vung lên, vẽ một đường vòng cung đập mạnh vào đầu Phi Thiên Hồ Tinh Hoàng Mai.
Hoàng Mai vội giơ tấm Bát quái thiết bài trong tay lên đỡ rồi nói:
- Tên tặc tử không biết sống chết kia, mi có tin là chống cự nổi ta không chứ?
Vừa nói đoản đao trong tay phải y cũng chợt đâm vèo sang nhằm ngay cổ tay phải đang cầm Thiết Côn của Vĩnh Thượng. Vĩnh Thượng rút nhanh tay về nữa thước, trường côn trong tay lập tức rạch lên một vòng sáng phạt ngang người đối phương.
Phi Thiên Hồ Tinh Hoàng Mai nhanh nhẹn thu thuẫn bài về che chở lấy thân nhanh như giông gió, y quát lớn một tiếng dùng thuẫn bài đỡ vẹt trường côn của Vĩnh Thượng, người y mượn đà lộn vòng qua bụng ngựa lướt vút đi, cây đoản đao trong tay chếch chếch đâm ngược vào lưng Vĩnh Thượng.
Chiêu thức Hoàng Mai thi triển là một tuyệt kỹ có tên Thiên Môn Độn, có thể lướt tránh trong màn đao kiếm lạnh người. Vĩnh Thượng giật nẩy mình, loáng cái đã thấy một làn ngân quang lóe sáng, một lưỡi đoản đao đã đâm véo tới ngay ngực. Cây trường côn trong tay vừa bị thuẫn bài gạt ngang sang bên mất đà không kịp vòng về, vả lại trường côn chủ về đánh xa, nay Hoàng Mai đã tiến đến quá gần, không có cách gì thi triển chiêu thức phòng vệ được.
Thoáng nhìn thấy chiêu đao của Hoàng Mai, Vĩnh Thượng vội buông tay trái nắm chặt giây cương, chiến hài vội vung lên đá thẳng vào lưỡi đao nguy hiểm đang đâm tới. Tiếng sắt thép vang lên chát chúa, chiến hài mũi bọc thép của Vĩnh Thượng đá trúng chuôi đao, cây đoản đao tuột khỏi tay Hoàng Mai bắn vọt đi.
Một chiêu thiết cước tung ra lúc nguy hiểm, vừa giải nguy lại may mắn triệt phá được vũ khí đối phương, Vĩnh Thượng vui mừng, thừa thế hữu thủ lắc động Thiết Côn, xuất chiêu Thần Long Giao Thiên quét tới ngang eo của Hoàng Mai nhanh nhẹn phi thường.
Phi Thiên Hồ Tinh Hoàng Mai xuất chiêu sát thủ, trong lòng đã vô cùng đắc ý, cho rằng đối phương không tài nào tránh được một khi mình đã nhập nội, nào ngờ do sơ sẩy để Vĩnh Thượng dùng thiết hài đá văng đoản đao, giờ chỉ còn trơ trọi tấm thuẫn bài trong tay. Thấy chiêu côn ảo diệu, hư hư thực thực, bóng côn trùng điệp như sương mờ, Phi Thiên Hồ Tinh hốt hoảng, vội dùng thuẫn bài múa một vòng che kín chân thân, tiếng côn, tiếng thuẫn va nhau loảng choảng, đường thuẫn quả đã che được cho Hoàng Mai khỏi đòn sát thủ cuả Vĩnh Thượng, nhưng con ngựa thì không tránh được, trúng một côn của Vĩnh Thượng, đầu nát bét, chỉ kịp hý một tiếng đau đớn là ngã lăn ra chết.
Công bằng mà nói, Phi Thiên Hồ Tinh Hoàng Mai võ nghệ có nhỉnh hơn Không Không Đạo Vương một chút, nhưng do coi thường địch thủ, lại sơ sẩy để mất đoản đao nên giờ Hoàng Mai chỉ còn cách vung thuẫn bài che kín chân thân, nhảy nhót né tránh những đường côn như vũ bão của Vĩnh Thượng. Tuyệt kỹ thủ thân của Hoàng Mai là tấm thuẫn bài, còn đoản đao hữu thủ y cũng có kỳ chiêu nhưng phải có sự yểm hộ của thuẫn bài trong tả thủ mới phát huy được hết uy lực, bây giờ đoản đao bị đánh mất, ngựa bị đập vỡ đầu, chẳng mấy chốc tấm thuẫn bài trong tay Hoàng Mai trở nên nặng nề khó bề xoay trở dưới sự tấn công như vũ bão của đối phương.
Hốt nhiên một tiếng rú thảm vang lên, âm thanh rờn rợn cả chiến trường, Hoàng Mai rụng rời chân tay, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy Đông Nhạc Tướng Quân Yến Minh chết sững trên lưng ngựa, từ trước ngực, đúng ngay tâm thất, một dòng máu đỏ tươi vọt ra thành vòi. Chốc lát, thân hình Yến Minh từ từ gục xuống, con ngựa khôn ngoan tung vó bỏ chạy, mang theo cả thân xác Yến Minh với chiến hài vẫn còn vướng vào yên ngựa.
Phấn khởi tinh thần vì chủ tướng đã đâm chết tướng địch Vĩnh Thượng cũng trổ thần oai, hét lớn một tiếng, phi thân lên không tung đòn sát thủ. Chiêu Thiên Hoa Khán Nguyệt này gồm chín mươi tư thức, bóng côn như mưa rào từ trên không trung giáng xuống, phạm vi côn ảnh bao phủ cả thân hình Hoàng Mai. Hoàng Mai thấy bóng côn như một cái tán, chốc lát đã che kín cả tầm nhìn, trời đất như tối sầm lại thì vô cùng kinh hoảng, vội cử Thuẫn bài lên đón đỡ, đông thời chân cũng vội rùn xuống dùng thế Xúc Địa Túc Thân muốn thoát khỏi vòng kiềm toả của côn ảnh.
Tuyệt kỹ thuẫn bài đã che được cho Hoàng Mai khỏi vỡ đầu, nhưng tuyệt kỹ Xúc Địa lại không hiệu quả, kết quả là đôi chân Hoàng Mai không tránh được côn ảnh, trúng đòn gẫy nát, Hoàng Mai đau đớn gào lên, ngã lăn ra đất. Không Không Đạo Vương một chiêu đánh gãy giò đối phương, lạnh lùng xuất chiêu thứ hai, chiêu này đơn giản, nhưng do mục tiêu nằm bất động dưới đất nên không tránh được, một tiếng bộp khô khan vang lên, Phi Thiên Hồ Tinh Hoàng Mai đầu óc vỡ tan, hồn quy địa phủ.
Phần Lôi Đao Lê Trung, lúc này đang bị mấy chục tên địch nhất tề xông lên bao vây, người nào cũng muốn nhân dịp này lập công cho nên đều hăng hái mang hết sức lực, mang hết tuyệt nghệ ra để chiếm nước tiên, gươm, đao, phủ, kích ào ạt tiến công, nhưng Lê Trung sức mạnh như thần, cây Lôi Hoả Đao và thanh chuỷ thủ trong tay vũ lộng đâm chém thật gắt, chận đứng thế tiến ào ào như ong vỡ tổ của đám lính Tào.
Đám binh Tào, dù là loại thiện chiến nhưng gặp phải những đại cao thủ cỡ Lê Trung, Vĩnh Thượng, nhất là gặp cả Triệu Vân ở đây thì cũng như đàn dê trước miệng cọp, chốc lát đã bị đánh tan tành. Hơn nữa, chủ tướng, phó tướng đều tử trận, chúng binh chẳng ai còn ham đánh, ai nấy hè nhau bỏ chạy cả, chốc lát, bãi chiến trường chỉ còn trơ trọi một đám xác chết chất như gò đống, máu chảy chan hoà.