Lúc người khác đang trưởng thành, Phù Chính đã thi đậu đại học; Lúc người khác ở đại học đang yêu đương, Phù Chính đang trong quân đội nhận huấn luyện khắc nghiệt; Lúc người khác tốt nghiệp kết hôn, Phù Chính đang đối mặt với vô số trùng tộc ngoài hành tinh; Lúc người khác sinh con, Phù Chính….Thôi, không nói cũng thế. Trong tay lão quản gia hiện này có một quyển sách được gọi “Nhật ký Phù Chính lúc nhỏ”, trong đó tổng hợp những việc linh tinh, tất cả đều là những chỗ khác biệt của Phù Chính với những đứa trẻ khác.
Thế nhưng nhóm gia trưởng mà nói, không thể nghi ngờ Phù Chính mới là “đứa trẻ nhà người khác”, y anh tuấn, cường đại, tuổi trẻ lại có địa vị cao, ai có thể nghĩ đến một người ưu tú như vậy lại chưa từng nói chuyện yêu đương?
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy y đắc ý bay cao, chỉ có người bên cạnh mới biết y bay mệt bao nhiêu. Nghe được Phù Chính không bao giờ nói chuyện tình cảm cư nhiên hỏi những lời này, lão quản gia vừa vui sướng vừa kinh ngạc, suýt nữa một phen lão lệ tung hoành, kích động đến quên cả hỏi đối phương là dạng người gì.
Dù sao, ánh mắt Phù Chính chắc sẽ không kém đâu. Vô luận là ai, chỉ cần đừng quá thiếu hụt nhân phẩm bọn họ đều có thể tiếp nhận, hơn nữa chúc phúc từ tận tâm.
Kéo Phù Chính lải nhải cả một đêm. Còn mang y đi xem thư viện trên internet xem tiểu thuyết tình yêu, nhóm người hầu mồm miệng tanh tách nói rất nhiều tiết mục về tình yêu, Phù Chính vẫn trương ra khuôn mặt than nhưng ánh mắt khát cầu học hỏi. So với huấn luyện cơ giáp còn nghiêm túc hơn. Y thức trắng đêm không ngủ, cày bộ phim thần tượng đang được cả Liên Bang hoan nghênh “Yêu là phải cùng một chỗ.”. Trong ba mươi tám tập phim truyền hình, có hai mươi tám tập nội dung là nhân vật nam nữ chính tranh cãi, hiểu lầm, giải thích, các loại xung đột không ngừng xảy ra…..Phù Chính càng xem càng nhíu mày, này hẳn là hình thức ở chung của đôi tình lữ?
Một đêm qua đi, y cảm thấy rất mệt mỏi, kéo cửa phòng chiếu phim thất thểu đi ra, quản gia Bohn cười tủm tỉm hỏi: “Thế nào? Có thu hoạch không?”
Phù Chính xoa xoa khóe mắt, khẽ lắc đầu.
“Như thế nào lại thế?” Quản gia Bohn sốt ruột: “Một điểm thu hoạch cũng không có? Phim này cháu gái tôi đặc biệt thích xem! Nói tình yêu của nam nữ nhân vật chính phi thường cảm động!”
Cháu gái nhỏ của quản gia Bohn năm nay tựa hồ mới mười ba tuổi…..
Phù Chính yên lặng nghe quản gia Bohn lải nhải xong, im lặng nửa ngày nhợt nhạt lại trịnh trọng nói: “Tôi sẽ dùng phương thức của chính mình.”
“Nhưng là…..” Quản gia Bohn thực không yên lòng: “Thời gian tới sinh nhật ba mươi của cậu chỉ còn hơn hai tháng, có thể kịp sao?”
“Tôi không phải vì kết hôn mới động tâm.” Phù Chính nói như thế này: “Này không phải chiến dịch công lược trong chế định. Nếu có thể trong hai tháng có được tâm của hắn tất nhiên là tốt, nhưng nếu không chiếm được, tôi cũng sẽ không quá nghiêm khắc.”
“Vậy quy định quân hôn Liên Bang làm thế nào?” Quản gia Bohn đau lòng hết mức nhìn y: “Cậu lên tới chức thiếu tướng đều là vì trên chiến trường chém giết từng con từng con trùng tộc một, làm sao có thể vì lý do này mà…..”
Phù Chính không đáp lại, y trầm mặc, khuôn mặt lạnh lùng như núi, mang theo kiên nghị không thể lay động, không có lúc nào không biểu lộ phong thái quân nhân lúc này càng thiên xuất chúng. Quản gia Bohn nhìn mà thầm thở dài.
Dùng qua cơm, y nghỉ ngơi trong chốc lát như thường lệ đi tới quán cà phê “Đưa bản tin”. Liên tục ba cuối tuần liền y không làm gì, chỉ yên lặng chờ đợi. Vinh Tranh lại quen mỗi ngày bưng cho y một ly cà phê mandheling thơm nồng. Hai người không có trò chuyện mà lại có một loại ăn ý độc đáo.
Đến nhóm thiếu nam thiếu nữ đến quán tiêu phí thuận tiện xin dãy số của Vinh Tranh, ngay cả ông chủ Hanks cũng mang vẻ mặt trêu chọc nói: “Vinh Tranh a, mỗi lần đều là cậu tiếp đãi khách hàng kia, các cậu không phải là…..”
Vinh Tranh dở khóc dở cười lại không thể nói thẳng đó là Phù Chính, không thì khẳng định sẽ có một đống người chen chúc lao tới quán cà phê này xin chụp ảnh ký tên, Phù Chình cũng khẳng định sẽ không nhịn nổi mà trách cứ quán này. Hắn đành phải nói sang chuyện khác: “Ông chủ, tôi ngửi được mùi khét, có phải cà phê bên kia nấu quá?”
Hanks lập tức nhảy dựng lên chạy nhanh vào hậu sảnh. Vinh Tranh tiếp tục đi chiêu đã khách hàng, rất nhanh đem đoạn đối thoại này ném ra sau đầu.
Lại sau giữa trưa chủ nhật, Vinh Tranh bó tay đi đến quán. Có người vu cáo hắn với quản ủy đại học, nói hắn là tiên thiên gen thiếu hụt giả lại lấy được tư cách nhập học của ĐHTH Liên Bang, hoài nghi có hành vi lừa gạt. Quản ủy tương đối coi trọng việc này, đặc biệt phái một vị lão sư đến tìm hắn, muốn hắn mấy ngày này đừng đi đâu cả, lưu lại trường phối hợp điều tra.
Vinh Tranh đành phải liên lạc với ông chủ Hanks nói có chuyện quan trọng phải xin phép nghỉ vài ngày, không rõ lúc nào xong. Ông chủ Hanks hỏi hắn xảy ra chuyện gì, hắn cũng chỉ có thể hàm hàm hồ hồ nói cho qua. Chấm dứt trò chuyện, Vinh Tranh ngả về sau ngã lên giường, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, khó có thể bình tĩnh.
Hắn càng nghĩ trừ một màn phong ba ngày khai giảng kia hắn cũng không đắc tội ai. Nhưng lại nói nam sinh nhẫn nại đến giờ mới gây chuyện không khỏi quá mức nhàm chán. Huống chi một ngày đó có Tống Trưởng Tu ở đấy đã tuyên bố xung đột chỉ đến đó mà thôi, nghĩ không ra sẽ làm loại chuyện này.
Suy nghĩ trong chốc lát cuối cùng chỉ có thể đưa ra một kết luận: Thế giới này coi trọng gen tới trình độ không thể coi thường. Hắn không phải “người bản địa” lại bắt buộc phải thỏa hiệp cùng xã hội, gặp loại tai bay vạ gió này.
Gỉa như nếu không phải có người cố ý sinh sự, hắn cũng không sợ hãi. Tư cách trúng tuyển của hắn không có bất luận vấn đề gì. Chính mình trong sạch làm sao phải sợ người khác nói xấu? Chỉ là ảnh hường đến sinh hoạt thường ngày, lại có chút khó chịu.
Từ khi khải giảng tới nay liên tục ba tuần đi làm thuê, một khi lơi lỏng ngược lại có chút không thích ứng. Vinh Tranh chán đến chết nằm trên giường đột nhiên nhớ tới Phù Chính. Chính mình từ hôm nay trở đi không xuất hiện ở quán cà phê đối phương sẽ còn đợi tới hết kỳ hạn một tháng đặt trước sao?
Bất kể như thế nào, hành động như vậy đều quá mức kỳ diệu, khiến hắn không dám tin. Thế nhưng Phù Chính trừ mỗi ngày đến quán cà phê chờ hắn ra thì không làm chuyện gì khác. Vinh Tranh không mở miệng, Phù Chính cũng không nói. Liên tục hơn mười ngày, Vinh Tranh ngược lại hình thành thói quen với sự tồn tại của y, thậm chí quen với việc mỗi ngày hết giờ làm thêm đều đến cửa phòng số 17 gọi đối phương cùng rời đi.
Phù Chính lại không có làm ra cử chỉ kinh người, dần dà hai người thế nhưng giống như bạn già ấp áp ở chung. Khiến Vinh Tranh cảm thấy cực kỳ khó tin.
Mà hắn không đến, y sẽ trước sau như một hay dứt khoát rời khỏi hoặc không xuất hiện nữa?
Vinh Tranh không chú ý tới trong đầu hắn đều nghĩ tới thân ảnh cao lớn kia. Cách một bức tường trên hành lang có người đang chạy nhanh tới, đứng trước cửa phòng, Tống Tử Võ đột ngột xông vào—–“Vinh Tranh!”
Vinh Tranh giật bắn ngồi dậy, kinh ngạc nhướng mày: “Như thế nào lại chạy thành dạng này?”
Tống Tử Võ đầu đầy mồ hôi cũng bất chấp không lau đi, trong ánh mắt đều là khiếp sợ và khó hiểu, còn mang thần sắc bị thương, sau khi hắn biết được Vinh Tranh là gen thiếu hụt giả thì cực kỳ rung động, tâm tâm niệm niệm muốn ngay lập tức nhìn thấy Vinh Tranh đối mặt mà hỏi tường tận. Thế nhưng khi đứng ở chỗ này, lời đến bên miệng hắn lại bắt đầu ấp úng: “Tớ xem thông báo gì đó, nói là muốn điều tra cậu, cậu…..cậu thật sự…..thật là…..”
“Thật là gen thiếu hụt giả?” Vinh Tranh nhìn biểu hiện của cậu ta đã hiểu được phân nửa, không biết vì sao hắn rất bình tĩnh, giọng nói không hề dao động: “Cậu không phải là muốn hỏi cái này chứ?”
“Tớ….” Tống Tử Võ á khẩu không trả lời được, lại vội vàng đứng lên: “Là bọn họ bịa đặt phải không? Chuyện này không phải là sự thật đúng không? Cậu như thế nào có thể là….”
Vinh Tranh nheo mắt, không chút do dự ngắt lời cậu ta: “Thật đáng tiếc, đó là sự thật.”
Tống Tử Võ sững sờ, Vinh Tranh đổi tư thế ngồi ở bên giường, không chớp mắt nhìn Tống Tử Võ: “Tôi là tiên thiên gen thiếu hụt giả, có 73% mắc bệnh cận thị và hen suyễn cùng các bệnh có liên quan….Đây là kết quả sau khi tôi sinh ra được bệnh viện kiểm tra….Câu trả lời như vậy, cậu thấy rất ngoài ý muốn sao?”
Mặt Tống Tử Võ đỏ lên, nổi giận đùng đùng đứng dậy: “Cậu—cậu vì sao lại muốn gạt tôi?”
Vinh Tranh còn chưa nói chuyện, hắn đã tự bổ nào, thất thố kêu lên: “Cậu gạt tôi như vậy chẳng lẽ đúng như những người đó nói sao? Tư cách trúng tuyển của cậu đều là giả, cho nên muốn che che lấp lấp?”
“Cậu….Cậu….Cậu tại sao có thể làm như vậy?”
Cái đầu của hắn không thể tưởng tượng được thứ khác cũng không có biện pháp bình tĩnh. Nói xong câu này, hắn phấn nỗ trừng Vinh Tranh một cái, quay đầu chạy ra ngoài.
Vinh Tranh không kịp ngăn cản, chỉ đứng nhìn bóng dáng Tống Tử Võ chạy đi xa. Hắn nhanh chóng bấm dãy số thông tin của Tống Trưởng Tu, đối phương tựa hồ đang bận chuyện gì đó, một hồi lâu sau mới chuyển được, đơn giản hỏi: “Tôi đang ở nước ngoài, có chuyện gì tìm tôi sao?”
Nguyên lai anh ta đang ở nước ngoài, Vinh Tranh ngắn gọn nói tình huống Tống Tử Võ, Tống Trưởng Tu bên kia im lặng một lúc mới nói: “Tôi biết….Tiểu Võ nó nhất thời luẩn quẩn trong lòng, rất xin lỗi. Tôi mấy ngày này đều không ở trường học cho nên không biết phát sinh chuyện này. Chờ qua vài ngày tôi sẽ trở về điều tra rõ. Về phần bên tiểu Võ, tôi sẽ liên hệ với nó. Cậu không cần lo lắng.”
Vinh Tranh không nói cái gì, chỉ nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, Tống Trưởng Tu liền tắt máy. Hắn tùy tay đem máy ném trên giường, vừa định ngủ một lát chậm rãi suy nghĩ, cửa phòng lại truyền đến tiếng đập cửa có quy luật, ba gõ một dừng quả thật giống như ám hiêu quân sự.
Hắn mở cửa, lập tức trừng to mắt, kinh ngạc: “Là anh?”
Phù Chính đứng ở cửa, trên gương mặt anh tuấn chợt lóe chút trù trừ: “Là tôi.”
“Anh thế nào lại ở trong này?” Vinh Tranh hoàn toàn không thể tin được hai mắt của mình, hắn không lâu trước đó còn đang nghĩ Phù Chính hôm nay không thấy mình sẽ như thế nào, trong nháy mắt lại nhìn thấy y ở cửa phòng, y thế nhưng tìm đến đây!
Ánh mắt Phù Chính nháy nháy, kỳ thật giống như suy đoán của Vinh Tranh, giữa trưa hôm nay y biết Vinh Tranh sẽ làm ở quán, vốn đang định bước một bước đầu tiên, thử hẹn người kia. Nhưng Vinh Tranh chậm chạp không thấy đến, chỉ từ chỗ ông chủ Hanks biết chuyện người kia xin nghỉ. Phù Chính không rõ tâm tình lúc ấy của mình là gì, chỉ nhớ rõ khi hồi phục tinh thần, y đã đứng trước cửa bắc ĐHTH Liên Bang.
Cửa bắc ĐHTH Liên Bang là một trong bốn cửa chính, cửa có một kỳ tường(?) thỉnh thoảng biểu hiện tư liệu tuyên truyền của trường học và một số thành tích, Phù Chính gõ vài cái, bản đồ tường tận của trường học được tải vào trong trí não cá nhân. Y tìm đến vị trí lớp của Vinh tranh, vừa muốn vào đột nhiên ở góc diễn đàn hẻo lánh thấy một chủ đề đang hot.
Đó là tin tức đang hot nhất trong diễn đàn đại học, thời khắc này một cái tiêu đề cực kỳ rung động, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt—-“Có ẩn tình hay là lừa dối? Gen thiếu hụt cũng có thể thi đậu ĐHTH Liên Bang sao!”
Phù Chính đã sớm xem qua tư liệu của Vinh Tranh, trong lòng có dự cảm không tốt, y nhanh chóng thông qua internet tiến vào diễn đàn địa học, quả nhiên thấy chủ đề hot ngay trang đầu, còn bị quản lý viên đặc biệt để chữ màu hồng, vô cùng bắt mắt. Kéo ra thấy nhân vật chính đúng là Vinh Tranh.
Vị lâu chủ đăng chủ đề kia lấy ngữ khí vô cùng kích động, lại chắc chắn nói trong đó nhất định có cổ quái, nói đã báo với quản ủy trường học, mãnh liệt yêu cầu điều tra tường tận.
Đồng thời còn ám chỉ Vinh Tranh họ Vinh cùng Vinh gia Linh Khải tinh rất có khả năng có liên quan.
Chủ đề này vừa ra vô số cảm xúc của mọi người bị tác động, có người e sợ chủ đề gây thiên hạ không loạn không ngừng, có người lòng đầy căm phẫn lên tiếng mắng tiềm quy tắc, còn có người qua đường tỏ vẻ vây xem cầu chân tướng. Ngắn ngủi trong vòng một ngày cơ hồ tất cả mọi người đều biết.
Phát sinh loại chuyện này, Vinh Tranh không đi làm thuê cũng thật bình thường. Phù Chính không chút do dự trực tiếp phân rõ phương hướng đi tới ký túc xá của Vinh Tranh, gõ cửa phòng hắn.
Chân chính đứng trước cửa phòng ký túc xá của Vinh Tranh, y lần đầu đối mặt với cánh cửa phổ thông kia mà không giữ được thái độ, y tinh tế đánh giá Vinh Tranh phát hiện hắn không có biến hóa gì lớn, thậm chí rất khó nói là đã xem chủ đề kia hay chưa. Phù Chính xúc động lại quyết đoán tìm tới đây lại không biết nên mở miệng thế nào.
“Là tôi mạo muội.” Tầm mắt Phù Chính từ trên kiểu tóc rối bời của Vinh tranh dời đi, chống lại với cái giường có chút hỗn độn, hơi hạ đồng tử: “Tôi đến quán ông chủ Hanks bảo cậu xin nghỉ.”
“Chỉ bởi vì cái này?” Vinh Tranh chớp mắt, vẫn thấy không thể tưởng tượng nổi. Khách hàng và nhân viên phục vụ sẽ biến thành tình cảnh thế này sao? Hắn không thể hiểu hết cũng tự nhận chính mình không có mị lực lớn như vậy.
Phù Chính dừng một chút cuối cùng nói: “Vừa rồi tôi thấy chủ đề hot trong diễn đàn.”