Phi Điển Hình Tính S

Chương 29: Sos 29

Buổi tối là khoảng thời gian rất tuyệt vời, cho nên tất cả mọi người luyến tiếc không nỡ đi ngủ. Dưới ánh trăng, thành Loma bị bao phủ ở bên trong ánh sáng rực rỡ thần thánh, một đám nhân vật phản diện mặc toàn thân đen kịt, đứng ở đỉnh tháp đảm nhiệm việc phá hoại bầu không khí này.

Đám người Obeli chỉ thấy một bóng tàn ảnh lướt qua, mấy người của Per đầu lần lượt bị cắt đứt, lăn lông lốc trên mái hiên, ‘lộc cộc’ rơi xuống về phía dưới lầu. Chân Per đạp trên đỉnh tháp, ổn định thân hình, những người còn lại nắm chặt vũ khí, cẩn thận di chuyển bổ khuyết chỗ trống người chết lưu lại, lại không vội tiến lên.

Đầu ngón tay Per cuốn lại, miếng băng mỏng phản xạ ánh trăng yếu ớt, chợt lóe lên trong mắt mọi người. Nam nhân vẫn bị đám người che ở phía sau xốc mũ trùm lên, lộ ra khuôn mặt giấu kín ở dưới. Trí nhớ của Per không tồi, nhìn thấy người này cũng không kinh ngạc, chỉ gật gật đầu, cười hỏi: “Vẫn chưa chết à?”

Pháp sư đem quyền trượng đổi sang tay kia, cười đến ôn hòa: “Nhờ phúc của Ngài.”

Điều gã nói đúng thực là không sai, nếu như không phải Per nổi điên, quý tộc cũng sẽ không thử tất cả mọi thứ có thể khi tuyệt vọng, phóng xuất tất cả các pháp sư vốn đem nhốt lại. Phân tích từ một khía cạnh nào đó, Per gián tiếp cứu bọn họ một mạng. Nhưng tối hôm nay, những người này không phải đến để đền ơn.

“Chỉ có từng này thôi sao? ” Per nghiêng đầu hỏi, trên mặt viết rõ sự rất hiếu kỳ. Những người trước mắt tay cầm hung khí này chắc chắn không phải là cố ý đến để cảm tạ.

“Đương nhiên không phải, ta tới là muốn hỏi điện hạ có thể giao tinh hạch ra đây hay không, miễn đi một chút rắc rối cho chúng ta?” Tinh hạch là thứ chứng minh thân phận của Vua, không có nó, mặc cho ai ngồi vào trên vương tọa cũng danh bất chính, ngôn bất thuận.

Per vuốt nhẹ lên ngực trái, mỉm cười: “Cái này à? Đáng tiếc, nó tịnh không muốn rời xa ta.”

Pháp sư không để ý chuyện này lắm. Dự tính ban đầu của việc đánh lén đêm nay, vốn cũng không phải là thỉnh cầu, bọn họ là đến đánh cướp.

Không thể không nói, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa. Thời gian đầu tiên, Per từ hai bàn tay trắng đi lên cũng là nhờ đánh cướp. Xem ra, đây là tập quán xấu thâm căn cố đế lưu truyền ở trong lòng dân chúng Obeli rồi, Per cảm khái.

Người đội mũ trùm nghe được trả lời của Per, liền giơ thẳng đao lên. Vừa lúc Osi Nash chạy tới, một bàn chân đá văng ra một người chặn đường, lật nghiêng người tránh ám khí, đi tới bên cạnh Per.

“Điện hạ!” Osi Nash hô.

“Lão đại!” Đối diện có người hô.

Per liếc mắt pháp sư một cái, ý tứ hàm xúc vô cùng, đối phương chỉ cười híp mắt nhìn không nói lời nào.

Osi Nash nhìn thấy người vừa gọi đi về phía y, như là như bị sét đánh.

Một người cao to đứng ở gần phía trước cũng xốc mũ trùm lên, lộ ra ngũ quan thô kệch, Bart kích động nhằm vào Osi Nash hô to: “Cậu còn sống! Thật tốt quá.”

Khuôn mặt của Osi Nash không có chút biểu cảm gì, không thấy sự vui sướng của việc trùng phùng sau thời gian xa cách đã lâu, cũng không có hận thù tích luỹ lâu ngày chưa phát tác, y như là không biết phải xử lý thế nào.

Per đứng ở đó không nói lời nào. Bart cũng có thể coi như là một trong những người thật lòng lo nghĩ cho Osi Nash. Trong khi tất cả im miệng không nói câu nào, gã mạo hiểm mở miệng để Osi Nash đào tẩu. Lần này, gã nhìn thấy Osi Nash bị thu nhỏ lại mà đau lòng, ánh mắt phẫn nộ lướt qua Per, há mồm liền hô to: “Lão đại, cậu đừng bị hắn lừa!”

Cánh tay thô nặng nề phẫn nộ quơ quơ về phía Per, Bart lớn tiếng nói:  “Chúng ta đều bị hắn lừa! Tin tức lúc đầu kia là giả! Tất cả đều là tin đồn vô căn cứ do hắn phát ra! Mục đích chính là muốn khiến chúng ta chịu chết thay cho hắn, sau đó lợi dụng chúng ta truyền tống đưa hắn đến thần điện!”

Âm thanh của đại hán ở ban đêm yên tĩnh to rõ khác thường, Osi Nash tựa hồ không thể tiếp thụ nổi tin tức này. Per thật ra khá là bội phục pháp sư kia, cảnh giới cao nhất của nói dối không phải là làm giả loạn xà ngầu, mà là biên soạn phải nửa thật nửa giả lại nói ra từ một tên đại ngốc không có tâm địa gian giảo, khiến mọi người hết lòng tin theo, tự nhiên càng có sức thuyết phục.

Per cười mà không nói gì, nếu đối phương đã có chuẩn bị, tin là đã tìm hiểu rõ ràng những chuyện hắn đã làm rồi, biện giải thêm nữa cũng không thể thay đổi được sự thực là hắn vì gạt người mà truyền bá lời đồn đãi.

Nhưng đối phương dù suy tính kiểu gì cũng không thể ngờ rằng lý do Per làm một chuỗi việc này chẳng qua là vì công lược, vì vậy mới có một loại suy diễn này.

Thoáng cái hắn đã từ nhà vua bị phản bội biến thành tên cặn bả đùa bỡn nhân tâm, lý do mới danh chính ngôn thuận làm sao! Per nhìn dáng dấp tức giận của Bart, lại nhìn một chút chung quanh những người nắm chặt thân đao trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên muốn hỏi các ngươi tìm nhiều lý do như vậy có mệt hay không? Quay đầu lại chú ý tới ánh mắt muốn nói lại thôi của Osi Nash, Per nắm chặt mảnh băng, cuối cùng nói: “Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi.”

“Điện hạ, đây là… Thật vậy sao?” Osi Nash lắp ba lắp bắp hỏi, như con cún con bị chủ nhân đá một phát, tiếng kêu ẩn nhẫn lại tủi thân.

“Thực thì sao? Giả thì thế nào?” Per hỏi vặn lại.

Osi Nash mím môi không nói lời nào, Per buồn cười, có phải là người nhỏ lại thì tâm hồn và động tác cũng sẽ trở nên ấu trĩ hay không, ngươi tủi thân cái quái gì chứ?

Pháp sư lúc này nhắm đúng thời cơ mở miệng, gã nhìn vẻ mặt phức tạp của Osi Nash, giọng điệu chậm rãi, hòa hoãn: “Osi Nash • Ganad, ngươi không cần ở bên một người như vậy, hắn sẽ không vì ngươi lưu lại mà lộ vẻ cảm động, cũng sẽ không vì ngươi rời đi mà thương tâm. Mà cố quốc của ngươi, vẫn còn có người nhà thật sự quan tâm ngươi. Ngươi thực sự muốn như cái người phía sau ngươi, cả đời này lưu vong ở ngoài sao?” Âm thanh của người đàn ông nhẹ mà nhu hòa, mang theo một loại thỉnh cầu bình thản lại bình đẳng, nghe vô cùng thoải mái.

“Trở về thôi, chỉ có Obeli mới là chốn về của ngươi.” Người đàn ông nhìn thẳng vào đôi mắt của Osi Nash, nghiêm túc khuyên bảo chân thành.

Những lời này nói xong cực kỳ đầy tình cảm làm người ta xúc động, ngay cả Per cũng không khỏi bội phục, ở phương diện này mà nói, người này xác thực thích hợp làm Vua hơn hắn. Trên người Per có ngạo khí cố hữu của kẻ mạnh, khiến cho hắn sẽ không cúi mình chiếu cố cảm nhận của người khác, càng không có khả năng vì người khác làm ra quyết định khiến chính hắn bất mãn. Hắn không phải là không có tài đức, sáng suốt, chỉ là thói quen của kẻ mạnh quen khống chế người khác. Mà kẻ mạnh chung quy đều khiến kẻ khác sợ hãi, sự thống trị của Per làm quyền lợi của quý tộc yếu đi. Nhưng vị pháp sư trước mắt này rất khác, hắn thông minh, lý trí, có thực lực, nhưng lại không mạnh đến mức đám người kia không thể làm gì được hắn.

Thế giới này có lúc không phải cứ hợp lý là được, nhất là khi Per không hề có ý định thỏa hiệp.

Xui khiến Osi Nash từ bỏ Per, chắc là người này hiểu được nguyên nhân Osi Nash biến thành bộ dáng này, như vậy chắc chắn cũng biết tình hình hiện tại của Per kém hơn trước rất nhiều. Có chút đồng bệnh tương liên hi vọng Osi Nash quay về về đơn vị, nhưng phần lớn là dòm ngó thế lực của Tây bộ, giống như Per lúc đầu vậy. Per lặng lẽ chửi thầm tổ tông mười tám đời Shiber Leon. Tuy rằng người Shiber Leon cũng không có nghĩa vụ hết lòng giúp Osi Nash giữ bí mật, nhưng trong lòng Per ghi món nợ của tên Boss phe trắng này vào sổ. Tương lai còn dài, chúng ta từ từ rồi sẽ tính hết.

Những người này thừa lúc đêm tối, đánh lén lúc thi đấu còn chưa bắt đầu, thật sự là tin lời Shiber Leon, cho rằng Per • Mortis hiện tại trạng thái suy yếu đến nỗi rời xa một người thì không thể nào sống nổi. Per cảm thấy nực cười, lúc đầu là chỉ có một mình hắn đứng lên, sau khi ngã xuống cũng có thể một lần nữa đứng sừng sững ở đỉnh điểm một mình. Chỉ là tất cả mọi người nhìn không thấy quá khứ của hắn, chỉ thấy hắn chật vật của hiện tại.

Hiện tại Osi Nash là một điểm mấu chốt, hầu như tất cả mọi người đang chờ câu trả lời của Osi Nash, chỉ có Per bộ dạng lơ đãng. Osi Nash quay đầu lại nhìn thoáng qua Per, như là do dự, y hỏi pháp sư: “Nếu như, điện hạ đem tinh hạch giao cho ngươi, ngươi có thể cam đoan không đuổi giết chúng ta không?”

“Không thể!” Per và pháp sư đồng thanh.

Per là cười chế nhạo nói ra câu kia, bảo hắn móc tim người khác còn được, chứ bảo hắn tự móc tim mình ra? Nằm mơ!

Pháp sư thì hào phóng thừa nhận: “Hắn không thể tiếp tục tồn tại được nữa. Sự hiện hữu của hắn đối với rất nhiều người mà nói là mối nguy hại. Từ bỏ hắn đi, bằng không, ngay cả ngươi cũng sẽ mất đi cơ hội trở về quê hương.”

Dưới ánh trăng lạnh, Per vẫn bình tĩnh như đang ở vương vị như cũ, không để đám đông kia vào mắt.

Khi pháp sư dự định tiếp tục dần dần dẫn dụ, Per lần đầu mở miệng cắt đứt.

Đám người cho rằng Per sẽ uy hiếp Osi Nash, nói ra nếu ngươi dám phản bội ta này nọ lọ chai, thì Per chỉ là thu hồi lưỡi dao, bình tĩnh mà nói:  “Nếu như muốn trở về, vậy thì về đi.”

“Giống như lời hắn đã nói, ở đây không có chỗ dung thân cho ngươi, ta không thể đảm bảo luôn luôn tín nhiệm ngươi, cũng không bảo đảm có thể cùng ngươi tiếp tục đi về phía trước trong tương lai.”

Dù thế nào đi nữa, hắn cuối cùng cũng sẽ rời đi, nợ ân tình của người ta còn chưa tính, lại còn gạt người nữa thì không tốt. Hiện tại ly khai cũng coi như làm thỏa mãn tâm nguyện của Osi Nash, Per chỉ hy vọng lúc sau cùng chia tay mỗi người mỗi ngả, giá trị hạnh phúc có thể nhảy nhảy một cái. Cùng lắm thì hắn cuối cùng nói một câu “Ta không oán ngươi, ngươi làm cho ta đã đủ nhiều rồi” Thử xem liệu có thể cảm động đối phương không. Dù sao tương lai còn dài, giá trị hạnh phúc còn có thể bù dần dần, nhưng đi theo hắn thực sự không có tiền đồ gì cả.

“Không nhất thiết phải ràng buộc vì hư danh hoặc là lý tưởng. Muốn sống thoải mái hơn nữa mà chụp vào người cái vòng lẩn quẩn, là ngu xuẩn! Thuận theo tâm ý của mình, sẽ không ai trách ngươi cả.”

Hiếm thấy Per nói thành khẩn, những thần dân biết hoặc từng nghe nói về quá khứ của hắn đều tròng mắt rớt xuống đất không nhặt lại được. Đây là Vua làm cho người người sợ hãi sao?

Lời nói như vậy, cảnh tượng như vậy, khuôn mặt nhu hòa đến như vậy. Per thậm chí còn nói tiếp: “Đó cũng không phải nói vì để cho ngươi lưu lại. Tốt nhất là ngươi suy xét kỹ xem, đi theo lời mách bảo của trái tim ngươi là được rồi.”

Một câu nói cường điệu đủ cả trọng điểm: đi theo hắn không có tiền, không nhà cửa, không xe, càng không bảo đảm.

Hiện tại Per ngoài việc dán mác “bốn không”, lại còn nổi tiếng là thái độ tồi tệ, hắn tự nhận là hắn có thể được xếp hạng bảng vàng “một trong những người đàn ông không đáng để đi theo nhất”.

Đứng yên ở nơi đó, chẳng biết tại sao, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều muốn biết Osi Nash sẽ lựa chọn thế nào. Lần đầu tiên Per thử lộ ra một nụ cười mỉm không mang theo sát khí, không mang theo lãnh khí, đáy mắt của hai tròng mắt đỏ đậm biến thành một mảng ấm áp dịu dàng, dùng vẻ mặt cổ vũ hiện rõ ý tứ “cút đi, đỡ phải sau này phiền lòng bởi vì nợ ngươi ân tình.”

Osi Nash ngây người ra, không dám xác định, lầm bầm lặp lại:  “… Có thể chứ? Có thể đi theo suy nghĩ của chính mình sao?”

Per gật đầu: “Đây là phương pháp xử lý duy nhất có thể làm cho mình không hối hận.”

Đám người bên kia không bình tĩnh được, đều bày tỏ ‘Này này, ngươi vội vã không chờ được mà muốn phủi người đi cái kiểu này, có phải khinh thường chúng ta không hả?’. Tốt xấu gì chúng ta cũng là hai mươi dũng sĩ Obeli, không thể khinh thường như thế được. Xem thật kỹ bên kia các ngươi đi, trừ ngươi ra và cái tên trung khuyển còn đang dao động kia, còn có ai nữa đâu.

Mọi người biểu đạt xong ý tứ kể trên, đều xoa xoa tay, làm ầm ĩ muốn đánh nhau. Đám người muốn tiến lên gần phía trước, lại bị pháp sư quát ngừng lại. Per nở nụ cười, dùng khóe miệng nhếch lên khinh bỉ như muốn nói “đúng là bọn phàm tục”.

Để chứng minh bọn họ đúng là một đám phàm tục, Per thu hồi dáng vẻ người tốt, nhằm vào một chỗ rồi nói: “Tối nay tinh quang xán lạn, đi ra phơi ánh trăng đi.”

Đám người nhìn sang đều tăm tắp, Dionysus cười đến ngớ ngẩn hai tay vắt trước ngực đi tới từ một chỗ trong bóng tối. Hắn cười cợt chào hỏi Per, ánh mắt rơi vào trên người trung khuyển, trong mắt tràn đầy ý khinh thường: “Yo, cần giúp đỡ sao?”

Per bình tĩnh lắc đầu: “Không cần.” Hắn chỉ là muốn mượn sự tồn tại của tên dở này để khinh bỉ cảm quan của đám người kia thôi.

Rốt cục có người bị bầu không khí quỷ dị này khiến cả người không được tự nhiên, nhịn không được vọt lên.

Đám người Obeli thấy một người đột nhiên động thủ, nghĩ không thể nào tiếp tục đàm phán nữa rồi. Trong lúc nhất thời, đao quang kiếm ảnh, ma lực sinh ra điện quang chấn động trong không khí, tiếng vang vũ khí chặt vào nhau ầm ĩ. Mọi người coi như không thấy Osi Nash vẫn đang sững sờ nguyên tại chỗ, bay thẳng đến hai vị Boss. Per • Mortis một chống mười, bay qua ngọn kiếm, né đầu trường thương, trường tiên vung xuống ngăn trở một kích của pháp sư, nương theo sức mà tăng tốc độ, lướt giữa đám người nhặt từng mạng đổ xuống. Trong lúc đao kiếm xô xát, không thể nào hoàn toàn không bị thương.

Bên Obeli, pháp sư còn có thể vừa đánh lén vừa tăng máu cho đám người, mà Per sau khi chống chọi với cả trường thương, kiếm dài, ma pháp, còn phải tự mình chữa trị. Trên nóc nhà bắn lên từng đợt máu tươi, màu bạc của trường tiên biến hóa thành kiếm rồi lại thành xích sắt, màu máu đỏ tóe ra đầy không trung, Per vẫn bình tĩnh ung dung cười như trước.

Đám người có chút hoảng sợ, một người vì né tránh không cẩn thận lăn tới bên chân Dionysus. Điều khiến tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc chính là trước mặt Dionysus vẫn ở bên cạnh bàng quan, bỗng nhiên ánh sáng bạc chợt lóe.

Đối mặt với thi thể mở to mắt ngã xuống, tên dở này cười không hề áy náy: “Xin lỗi, trượt tay.”

“Ta giết ngươi!” Thấy đồng bọn bị giết, một người nổi giận, liều mạng xông tới Dionysus. Tên này hoàn toàn đã quên lời nhắn nhủ của pháp sư là phải tập trung hỏa lực, chờ Per thoát lực mới chính là thời cơ bọn họ lật thế cờ.

Dionysus một cái lắc mình bị buộc tiếp cận vòng chiến đấu, tựa lưng vào nhau với Per, sát gần bên nhau.

“Trước đây ta đã nói với ngươi rồi, sẽ chẳng có ai hiểu cho ngươi hết, thậm chí cũng không có người nào đứng ở bên cạnh ngươi.” Dionysus cười đến ngả ngớn tùy tiện, hoàn toàn không để đám người kia vào mắt. Trường kiếm vút lên, né đao phong xông lên của kẻ địch đối diện, Dionysus rạch lên một đường trên bụng đối phương, máu phun xối xả lẫn với nội tạng chảy đầy đất. Per nhíu nhíu lông mày, một roi loạn vũ đẩy lùi tạp binh muốn thừa thế tới gần.

Trong khoảnh khắc đám người thối lui, hai người một lần nữa dựa sát vào nhau, đối mặt với đám đông Obeli lại vây thành một vòng.

Cảm thụ được nhiệt độ truyền đến từ phía sau, Per hơi thở dốc, khẽ cười lau máu trên mặt, hỏi: “Vậy bây giờ ngươi đứng ở chỗ này thì là cái gì? Súc sinh sao?”

Nói xong, roi biến thành trường kiếm đón đánh kẻ địch đang xông lên.

Dionysus nghe vậy, sửng sốt một chút rồi cười ha ha thật to, tựa hồ hết sức cao hứng. Gã nhân lúc đang kích động bèn giúp cái tên đang ngắc ngoải, ruột chảy đầy đất kia kết liễu tính mạng.

Nhưng sau một hồi vui sướng cười xong, Dionysus lại lấy vẻ nghiêm túc mà nói: “Chúng ta không phải là bằng hữu.”

Per lợi dụng trường tiên biến thành mũi đao nhọn trong nháy mắt, bắt đầu sát thương phạm vi lớn, không nể mặt lớn tiếng hừ một câu: “Cái thứ đó, ông đây cũng không cần!”

Người đã từng đứng ở bên cạnh hắn, hôm nay đứng ở đối diện, không chắc lần gặp mặt tiếp theo, Dionysus cũng có trở nên như thế hay không.

Người của Obeli bị trường tiên cắt từng miếng theo từng mức độ khác nhau, song bọn họ còn chưa thở được một hơi nào, Dionysus kéo trường kiếm vọt tới trước mặt bọn họ. Tiếng kim loại cắt nóc nhà ‘rắc, rắc’ biến thành tiếng bước chân của tử thần, trong nháy mắt hoa máu nở rộ. Hai vị Boss phối hợp ăn ý ngoài ý liệu.

Osi Nash vẫn bị bài trừ ở ngoài vòng chiến đấu nhìn hai người sát lưng mà chiến, trái tim vẫn đang bị nhốt trong vòng luẩn quẩn đập lên thình thịch. Y ôm ngực, nhìn hai người chiến đấu đẫm máu.

Đây là thứ mà y luôn theo đuổi, cũng chính là tâm tình khiến y không cách nào quên được khi cùng Per chống lại hải triều.

Đây là thân ảnh y nhận định, và vẫn ra sức theo đuổi, bảo vệ, không phải bởi vì ánh sáng khúc xạ ra từ băng lúc đó mà đột nhiên trở nên thật đẹp, mà là trên thân người kia có thứ ánh sáng không thể che mờ khiến y không cách nào dời ánh mắt. Bất kể bên cạnh người này có bao nhiêu người, Osi Nash ngay lập tức có thể chỉ bằng một cái liếc mắt liền phát hiện điện hạ của y ở trong đám người đó.

Chỉ cần Per nguyện ý, hắn có thể tỏa sáng chói lọi hơn bất kỳ ai khác, cũng như vậy, chỉ cần hắn đồng ý, sẽ có người tự động đứng ở bên cạnh hắn. Như Harula, Dionysus, hay cả bản thân mình, cho dù là trước đây, hiện tại, và cả sau này.

Đây là mị lực của vương giả, là sức hấp dẫn của kẻ mạnh. Chỉ cần hắn đi ở phía trước, lập tức sẽ có người muốn đuổi theo ánh sáng như vậy. Bởi vì hắn là một người mà dù bên cạnh không còn ai, cho dù phía trước đen kịt một mảng nhìn không thấy đường, cũng có thể không dao động một chút nào mà sải bước về phía trước. Chỉ cần đi theo phía sau hắn, dường như là có thể an tâm không gì sánh được. Đó là ánh sáng nở rộ từ linh hồn bất khuất, không phải ánh sáng đom đóm mà hắc ám có thể che lấp, mà là thứ có sức nóng lóa mắt hơn, xán lạn hơn, chấn động như mặt trời có thể thiêu đốt hết thảy mọi thứ!

Tay Osi Nash đè lên rút chuôi kiếm. Y muốn… Y muốn… vung kiếm mở đường máu xông vào, hướng về phía vị trí của người nọ! Hướng về phía vị trí bên cạnh của người nọ!

Thứ y muốn nhìn thấy, là vùng thiên địa bao lao cuối cùng mà người nọ dẫn y theo sẽ rộng lớn đến mức nào!

Đó, mới là điều y mong muốn!

“Điện hạ — !”

Per nhìn Osi Nash xông tới, kinh ngạc: “Ngươi…”

Mà càng làm hai mắt Per tỏa sáng chính là giá trị hạnh phúc đầy ô vuông kia! Tuy rằng không đầu không đuôi, nhưng Per vẫn kìm nén không được sự vui vẻ, nụ cười phát ra tận đáy lòng, càng trở nên chân thực.

“Ta không sẽ rời đi, như Ngài khi đó cũng không buông ta ra vậy.” Osi Nash giơ thẳng thân kiếm đứng bên cạnh Per, phát thệ.

Lưu lại cần một lý do. Đây chỉ là lý do. Trái tim có lúc ngay cả bản thân người ta cũng biết không rõ là chuyện gì xảy ra. Khi y không có chủ nhân, y muốn một người chủ nhân, khi y có một chủ nhân, y lại sẽ lo lắng đối phương có tin mình hay không. Khi đạt được tín nhiệm rồi, y tiếp tục lo lắng mình có đáng giá để người đó tín nhiệm hay không. Y còn chưa nhận ra, sở dĩ tự mình suy nghĩ nhiều như vậy, chung quy là do quá quan tâm đối phương.

Chỉ có điều, không hiểu cũng không phải là điều trọng yếu, hiểu không được thì không cần suy nghĩ thêm nữa. Có những thứ quan trọng không buông xuống được thì cứ để trong tim, cảm giác nặng đó có thể làm cho người ta kiên định đến bất ngờ.

Bên này, trung khuyển và chủ nhân thâm tình nhìn nhau. Bên kia, đối phương nổi giận đùng đùng. Đệt! Bọn ta cố sức chém giết như thế, không phải là để đôi cẩu nam nam các ngươi tăng tiến tình cảm. Vì vậy mọi người kích động, liền cùng nhau xông lên. Per đang có chuyện vui, người gặp việc vui tinh thần hứng khởi, roi múa đến hoa cả mắt, mỗi nhát hái một đầu người. Nếu như tiếp tục như thế, tiểu đội phản loạn của Obeli trên cơ bản sẽ bị diệt cả đoàn. Đột nhiên, mặt đất một tiếng vang thật lớn, chân trời dựng thẳng lên một đạo quang trụ.

Mọi người bớt thời giờ nhìn lại, phát hiện hóa ra đó là chỗ cung điện của giáo hoàng.

Xem ra tất cả mọi người đều không dự định dựa theo quy tắc an bài của giáo hoàng rồi. Kẻ chơi ván nhỏ thì chạy tới đánh lén tiền nhiệm Boss, kẻ chơi ván lớn thì lại còn muốn giết chết cả giáo hoàng. Không có giáo hoàng, cái gọi là thi đấu chỉ là thùng rỗng kêu to.

Gió xoáy nhấc lên từng vốc đá quét tới những người sống còn lại. Tất cả mọi người không phải người ngu, lúc này tất nhiên quan trọng nhất là chạy tới cung điện giáo hoàng hôi của. Đi càng sớm ăn hôi được càng nhiều. Mọi người đều tự bắt đầu chạy như điên chung một đường.

Một đám người chạy vội ở trên nóc nhà, dọc theo đường thấy đội ngũ của các quốc gia từ bốn phương tám hướng cấp tốc chạy về phía cung điện. Per và Dionysus cũng tăng tốc lực.

Đến đại điện, trong hoàng cung một đống hỗn độn, một thân ảnh mà Per khá quen thuộc đang lủi đến trước mặt giáo hoàng. Đao quang kiếm ảnh, vừa hay nhìn thấy mảnh rèm cửa to lớn che ở đại điện bị chém thành hai đoạn, tầng tầng lớp lớp lụa mỏng chậm rãi bay xuống rớt xuống đất. Trên tay người đàn ông tóc đỏ, lục quang lóe lên. Đao kiếm mang theo ma lực mạnh mẽ của pha lê cuốn theo cuồng phong.

“Đi chết đi!”

Cơn gió mạnh hất mành che vỡ lên, sợi tóc màu bạc bay phấp phới, giáo hoàng áo trắng ngồi ở dưới một quả trứng chim lớn đang phát quang, gương mặt không hề bận tâm.

Song, tất cả những người chạy tới, bao gồm người đàn ông tóc đỏ đến ám sát sau khi thấy khuôn mặt đó đều sửng sốt. Mặc dù không thể nói quen thuộc, nhưng hầu như ở đây mỗi người đều gặp khuôn mặt đó rồi.

Đó là khuôn mặt của Per • Mortis!

Per ngây người, tay sờ lên mặt mình, còn đây mà. Phía trên kia là ai?

Một đáp án dần hiện lên, Per lại không kịp xác nhận.

Con ngươi màu vàng kim của giáo hoàng áo trắng lướt qua những người phía dưới. Một bàn tay khổng lồ từ trên mặt đất rút lên, nắm lấy người đàn ông tóc đỏ vì lưỡng lự mà chậm mất một giây, nện xuống đất. Mặt đất nứt toác ra, mọi người nghe thấy âm thanh xương cốt vỡ vụn vì trọng áp.

“Tuy rằng ta không tán thưởng loại hành vi không sáng suốt này, nhưng cũng không thể nói các ngươi trái quy tắc, dù sao thi đấu còn chưa bắt đầu.” Giáo hoàng cách không nhấc người đàn ông tóc đỏ lên như nhấc một người bằng giấy, ném vào một hắc động mở ra giữa không trung, sau đó cười một vẻ mặt ý tứ hàm xúc vô cùng với đám người phía dưới ghế: “Như vậy trước hừng đông sáng, các ngươi có sáu giờ để giảm thiểu đối thủ của mình, cố gắng lên.”

Nói xong, thân hình giáo hoàng biến mất tại trong đại điện.

Tốt! Vừa rồi còn 3P bây giờ biến thành NP, tất cả mọi người phấn khởi không ngớt.

Ba vị Boss trắng lúc bắt đầu còn hô hào mọi người kiềm chế, nhưng sau khi một vị Boss trắng cũng tham dự hỗn chiến, liền có chút không thể khống chế được nữa. Mọi người thường là thích bắt nạt người hiền lành chất phác, sau khi hai vị Boss trắng ngậm miệng chợt phát hiện mình thành mục tiêu đám người muốn bóp nghiến. Per tranh Boss Naosica của Shiber Leon trước Dionysus, Dionysus bị buộc tổ đội bắt tay với Boss trắng vừa phản trận địa, đối đầu với em rể tương lai. Tình cảnh bắt đầu hỗn loạn.

Hai phe đều là hai chọi một, Shiber Leon bên này rất vất vả. Bởi vì Naosica phải đối mặt chính là hai Boss đen không có tiết tháo kia. Per và vị Boss của Mercury này tuy là không có giao thiệp gì, ánh mắt đối phương dừng lại một giây ở trên mặt của hắn, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, sau đó xông về phía Naosica như trâu chọi.

Lúc đầu, Naosica còn có thể không cần Per nhường cũng có thể một chọi hai, nhưng dần theo chân trời lộ ra sắc trắng hồng, chiến một đêm, thể lực hắn cũng dần dần chống đỡ hết nổi. Per bất đắc dĩ bắt đầu sắm vai vướng chân vướng cẳng đồng đội, nhường cho phía đối diện.

Sau khi Per lại một lần thiếu chút nữa một roi vung rụng đầu, Boss của Mercury rốt cục nổi giận với cái tên đồng đội nghe danh không bằng gặp mặt này, quát lên: “Ngươi còn dám vung roi về phía lão phu nữa, lão phu cắt đầu của ngươi xuống làm bóng đá!”

Per nhún nhún vai, bày tỏ động tác vừa rồi thật sự không phải là của bản thân.

Boss của Mercury hừ một tiếng. Đã có kinh nghiệm, mặc cho Per nói như thế nào cũng không chịu tiến lên, không có biện pháp nào khác Per chỉ còn nước chính mình xông lên.

Duy trì đánh gần chết lại không thể thực sự đánh chết là môn kỹ thuật cao cấp, Per thở dài. Haizz, trời ơi, ngươi sáng lên nhanh lên một chút đi, cái điểm giá trị quỷ súc chống đỡ không nổi sự tiêu hao lớn đến như vậy đâu.

Bị người khiêng đại đao ở sau nhìn chằm chằm, Per cũng không dám nhường quá mức. Chớp lấy thời cơ đâm về phía trái tim của Naosica, cố ý chậm một giây, chếch lên một chút, nhưng vẫn có hiệu quả thị giác máu thịt văng ra như trước. Per còn chưa kịp tự hào vì mình tài cao ngất trời, động tác giả người can đảm hơn người, liền cảm thấy trái tim bị nặng nề mà đập mạnh một cái.

Có người ngâm tụng chú văn nguyền rủa hắn.

Boss của Mercury nhìn thấy động tác Per ngẩn ra một chút, hừ một tiếng, dự định lên bổ một đao. Per còn chưa ngăn cản kịp, đao đối phương còn chưa rơi vào trên người Naosica thì đã hy sinh nổ tanh bành xác pháo. Cả người Per nhuốm máu, chịu đựng trái tim đau như xé xoay người tìm kiếm khắp nơi, rốt cục nhìn thấy sau một cái rèm che, thần quan của Shiber Leon thổ huyết phun thành vòi.

Nhìn chú văn bò đầy người đối phương, nhìn lại chữ như gà bới chỗ ngực của mình, Per dở khóc dở cười. Đờ mờ! Ta vốn là bị buộc chặt cùng các ngươi rồi, liệu có cần phải bảo hiểm hai lần ác độc đến thế không? Per lắc đầu, vác lên thần quan đã bất tỉnh, tại chỗ rẽ gặp Harula và công chúa điện hạ chạy tới. Hiện tại Per nhìn thấy người mặc y phục màu trắng đều có chút phản xạ có điều kiện, nhưng công chúa điện hạ cũng không để ý tới mũi kiếm của Per, mà thét một tiếng chói tai không giống bình thường với một phương hướng khác.

“Anh trai!”

Per quay đầu, vừa hay thấy Dionysus cắt mất một cái đầu của Boss trắng. Cái đầu lăn lăn trên mặt đất, lọt vào trong đống thi thể. Per đờ ra nhìn tình hình không ngừng phát sinh trước mắt mà nghĩ, hoá ra bất kể là người từng chói lóa cỡ nào, khi chết đều gần gần như nhau.

Chân trời rốt cục nghênh đón luồng tia sáng thứ nhất của mặt trời mới lên, tất cả động tác của mọi người vào giờ khắc này đều đình chỉ.

Per nhìn mặt đất tràn ngập máu và thi thể cùng cung điện mỹ lệ thánh khiết kia, trong lòng cảm nhận duy nhất là nhanh lên một chút để tất cả kết thúc, hắn cảm thấy mệt mỏi rồi.

———-

Lời tác giả: Trên đây là danh sách Boss chap này cho mọi người dễ theo dõi:

Đen:     Obeli —— Per • Mortis

Aeolus —— Dionysus • Sia

Mercury —— Ngưu Ma Vương – người qua đường (DEAD)

Trắng:  Shiber Leon —— Naosica • Dmax

Rene As —— BOSS – người qua đường (DEAD) anh cả của công chúa điện hạ.

Ronnie Rod —— Alratio • Ad

Nhánh trò chơi này gồm có Harula ám sát, Osi Nash phản loạn, Naosica tấn công, Dionysus phản bội, thần quan nguyền rủa.

Hiện đã hoàn thành 2 mục trước.