Phi Điển Hình NTR

Chương 11

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

34.

Yêu diễm thụ cắt một kiểu tóc mới rồi chạy đến trường Khuê tú thụ dạy tìm cậu chơi.

Kiểu tóc lúc trước của y để dài quá thái dương, nom quá thanh tú. Lần này y cắt ngắn cả tóc mái, chỉ chừa lại tóc trên đỉnh đầu rồi vuốt hết về sau, cả khuôn mặt đều lộ ra, trông thành thục chững chạc hơn dĩ vãng rất nhiều. Ngũ quan của Yêu diễm thụ quá diễm lệ, cũng may là phần xương trán anh tuấn, đường nét gương mặt cũng sâu, cuối cùng cũng coi như ít đi cảm giác xinh đẹp nam nữ khó phân.



Lúc trước y đến trường học còn có thể bị hiểu nhầm thành học sinh, lần này thì không.

Có một sinh viên đến văn phòng Khuê tú thụ nộp bài tập, nhìn thấy Yêu diễm thụ liền che miệng, hỏi Khuê tú thụ: “Thầy ơi, đây là bạn trai của thầy hả? Đẹp trai quá đi mất!!”

Khuê tú thụ bất đắc dĩ: “Cô nhóc này, nói gì đó.”

Cô sinh viên đỏ mặt hỏi thăm Yêu diễm thụ một chút rồi chạy đi.

Yêu diễm thụ lấy một cái ghế đến ngồi bên cạnh Khuê tú thụ.

Khuê tú thụ thu lấy bài tập trong tay, nhìn y: “Sao anh lại nhuộm tóc đen?”

“Thế nào, đẹp không?” Yêu diễm thụ lắc lắc đầu.

“Đẹp,” Khuê tú thụ nghiêm túc nói: “Anh làm thế nào cũng đẹp hết.”

…..

Gương mặt Yêu diễm thụ đỏ bừng lên với tốc độ mắt thường cũng thấy được, hiếm hoi lắm da mặt y mới có lúc mỏng manh đến vậy.

Khuê tú thụ không biết một câu nói nghiêm túc chân thật của mình đã khiến cái tên già đời lăn lộn trong phong nguyệt bao năm đớp thính, cậu thấy y không nói lời nào lại mở bài tập ra tiếp tục nhìn.

Chờ đến khi Yêu diễm thụ cảm thấy mặt không còn bỏng rẫy nữa, đương muốn ngẩng đầu lên nói vài câu, lại thấy gò má không hề nhu tình mật ý của Khuê tú thụ.

Người con trai khiến y đỏ mặt này (?) thế mà lại coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục chấm bài tập.

Yêu diễm thụ đột nhiên có cảm giác thất bại. Y thở hắt ra một hơi, sau đó chống cằm trên bàn nhìn Khuê tú thụ bằng đôi mắt to Carslan*.

*Carslan là một nhãn hiệu trang điểm nổi tiếng ở Trung Quốc. Cụm từ đôi mắt to Carslan bắt nguồn từ một quảng cáo của Thái Y Lâm, sau đó nó bắt đầu phổ biến rộng rãi. Đôi mắt Carslan ý chỉ những đôi mắt to long lanh với hàng mi cong vút. Đại loại là chỉ mắt đẹp á. 

“Chừng nào thì cậu tan làm thế!”

Khuê tú thụ liếc Yêu diễm thụ một cái, không hiểu sao, cậu lại nhớ đến cháu nhỏ nhà anh mình.

“Chờ tôi chấm xong chỗ bài tập này đã.” Khuê tú thụ nói.

“Chừng nào thì cậu đưa tôi về nhà cậu chơi?” Y lại hỏi.

Khuê tú thụ không rõ: “Đến nhà tôi chơi?” Nhà cậu có gì để chơi, chơi với George à?

“Không phải, là đi thăm mẹ cậu đó.” Yêu diễm thụ bảo.

Khuê tú thụ nháy mắt một cái, không hiểu tại sao y lại đột nhiên nói thế.

Yêu diễm thụ cười cười, thế nhưng trong đôi mắt lại chợt lóe lên tia buồn bã khiến người ta đau lòng, y nói: “Đã đồng ý với dì rồi, muốn đi gặp dì ấy.”

Khuê tú thụ nghĩ, có lẽ gia đình Yêu diễm thụ thiếu hụt gì đó.

“Chờ đến kỳ nghỉ hè tôi sẽ dẫn anh về nhà chơi. Đến lúc đó cháu tôi cũng nghỉ rồi, hai người chắc sẽ có nhiều điểm chung lắm.” Khuê tú thụ nói.

Yêu diễm thụ không hiểu tại sao mình lại có nhiều điểm chung với cháu của Khuê tú thụ, nhưng vẫn thuận theo gật đầu bảo được.

35.

Còn chưa thành công đăng đường nhập thất gặp phụ huynh và cháu trai, Yêu diễm thụ đã ngã bệnh trước tiên.

Lại nói, y không phải là một người mảnh mai có thể chất kém cỏi, ngược lại y còn rất khỏe mạnh, quanh năm suốt tháng chưa từng đau đầu nhức óc lần nào. Nhưng người như thế một khi bệnh sẽ bị dằn vặt rất lâu.

Mà cũng tại y, đánh bóng với người ta đến khi mồ hôi mồ kê nhễ nhại, về nhà còn tắm nước lạnh, tắm nước lạnh xong cảm thấy lạnh lại mở điều hòa.

Sáng hôm sau liền phát sảng.

À không phải, là phát sốt.

Yêu diễm thụ còn cảm thấy rất mới mẻ, đã lâu y không đổ bệnh, phản ứng sau khi biết mình phát sốt là nhắn tin Wechat cho Khuê tú thụ.

Y không nói mình ngã bệnh, chỉ vừa ho khan vừa dùng giọng mũi đặc nghẹt nói với Khuê tú thụ: Hôm nay không thể đi tìm cậu rồi.

—- Nói như kiểu Khuê tú thụ người ta hẹn với y ấy.

Khuê tú thụ vốn hiền lành, vừa nghe thấy giọng nói này của Yêu diễm thụ là biết y bị bệnh, cậu suy nghĩ một lúc sau đó trả lời: Nhớ uống thuốc.

…..

Không đến gặp mình thật à?

Yêu diễm thụ tức lắm, nhưng y vẫn chưa thể nói, nói ra sẽ ảnh hưởng đến hình tượng cao to vĩ đại của y trong nội tâm Khuê tú thụ.

Y chỉ có thể ho khan càng dữ dội hơn, sau đó lại tiếp tục gửi tin nhắn thoại, miễn cưỡng diễn dịch một người bị cảm mạo thành một bệnh nhân ung thư phổi thời kỳ cuối.

Khuê tú thụ phát hiện mình bị quấy rầy cả một buổi sáng, thật sự đau đầu. Việc bị bệnh Yêu diễm thụ không chịu xác nhận, cái có thể xác nhận chính là rốt cuộc Khuê tú thụ cũng nói Tôi sẽ làm lê chưng đưa đến.

Yêu diễm thụ đồng ý, tiếp đó liền miệt mài gửi tin nhắn cho Khuê tú thụ.

Khuê tú thụ đến rất nhanh. Trong tay cậu còn xách thêm một túi tuyết lê và một vài đồ linh tinh, Yêu diễm thụ cũng không biết là thứ gì.

Phú Quý hiển nhiên còn nhớ Khuê tú thụ, nó cọ cọ vào đầu gối cậu chào hỏi.

Khuê tú thụ cười xoa xoa đầu Phú Quý, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cái người vừa mở cửa cho mình giờ đang khoác một cái thảm len ngồi co quắp trên sô pha.

Má Yêu diễm thụ vì sốt mà hơi ửng đỏ, mũi cũng đo đỏ, nom thật đáng thương.

“Cậu đến nhanh thế, lo cho tôi vậy à.” Yêu diễm thụ bảo.

Khuê tú thụ nói thầm anh giục tôi như vậy tôi có thể không nhanh ư.

Cậu cầm đồ trong tay vào nhà bếp, bắt đầu chưng lê cho Yêu diễm thụ.

Yêu diễm thụ còn vào nhà bếp nhìn cậu, bị cậu đẩy mạnh vào phòng ngủ, bắt y nghỉ ngơi thật tốt. Yêu diễm thụ nói mình thấy như đang nằm mơ, đã lâu lắm rồi không có ai chăm sóc y như thế này.

Khuê tú thụ nghe y nói như vậy lại cảm thấy y có chút đáng thương. Cậu hầm lê cho Yêu diễm thụ, lại đi lấy thuốc cho y uống.

Nghĩ cũng biết người như Yêu diễm thụ chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn uống thuốc, mà trong nhà cũng chưa chắc đã có thuốc, vì thế cậu mới mang thuốc không theo đơn từ nhà lại đây.

Yêu diễm thụ đang tựa vào đầu giường chơi với Phú Quý, y nhìn thấy Khuê tú thụ đi vào lập tức vô tình đẩy Phú Quý ra, sau đó tựa như một con cá trơn tuột lủi vào chăn, chỉ lộ non nửa gương mặt. Mắt y ướt nhẹp, mũi thì đỏ, y nháy nháy mắt nhìn Yêu diễm thụ, giả vờ mình là chú nai con Bambi thanh thuần vô tội.

Khuê tú thụ rót một cốc nước, sau đó đặt nước và thuốc lên đầu giường: “Uống thuốc đi.”

Yêu diễm thụ không nhúc nhích.

Khuê tú thụ: “Anh ăn cơm chưa?”

Yêu diễm thụ lắc đầu.

Khuê tú thụ đứng dậy muốn đi nấu cơm cho y, lại bị y kéo lại: “Tôi chờ ăn lê chưng là được, không muốn ăn thứ khác.”

Khuê tú thụ không ép y, sau đó thuận theo ngồi bên giường.

Yêu diễm thụ kéo chăn xuống dưới để lộ miệng ra ngoài, đoạn nói: “Cậu có cảm thấy hiện giờ tôi vô cùng có cảm giác mỹ nhân ốm yếu không?”

“….”

Khuê tú thụ không biết y lại đột nhiên nổi điên cái gì, không biết trả lời thế nào.

“Cậu thấy tôi yếu đuối thế này mà không có kích động gì sao?” Yêu diễm thụ nói xong liền nháy mắt.

Khuê tú thụ bình tĩnh nói: “Kích động gì? Đánh anh một trận à?”

Yêu diễm thụ cảm thấy Baby dịu dàng văn tĩnh của mình đã thay đổi.

Baby dịu dàng văn tĩnh nhìn Yêu diễm thụ tinh thần hoảng hốt không yên, cười cười: “Anh ngủ đi, chờ khi lê chưng được rồi tôi sẽ gọi anh.”

“Tôi hoài nghi cậu giả vờ gay.” Yêu diễm thụ nhỏ giọng lầm bầm.

Khuê tú thụ chăm sóc cho Yêu diễm thụ tròn một ngày mới đi, cậu vừa ra cửa, Yêu diễm thụ đã nhảy dựng lên gọi điện thoại chửi đổng.

“Thằng cháu rùa* mày bày ý kiến ôi thiu cho ông! Bố mày chẳng thấy tí tẹo cảm giác ám muội mới cả giao lưu sâu thêm một bước nào hết, chỉ có cảm giác tình mẹ đã lâu không gặp thôi. Con mẹ nó tao cũng thật sự cảm ơn mày đấy!”

*Một câu chửi thề.

Cháu trai rùa bên kia điện thoại cũng rất ngơ ngác: “Không đúng, người đang lúc sinh bệnh yếu ớt nhất, mày ở bên cạnh dốc lòng chăm sóc một tấc không rời người ta, nhất định có thể làm người ta cảm động mà.”

“….”

Yêu diễm thụ bỗng nhiên trầm mặc.

Đệt.

Lộn rồi.

Lúc này y cũng không dám mắng bạn mình rằng mẹ nó mày không thể nói rõ ai chăm sóc cho ai được à nó đã ảnh hưởng đến hình tượng vĩ đại của tao trong lòng người ta mất rồi.

Chỉ có thể hấm hứ một câu: “Ai mà biết!” Dứt lời Yêu diễm thụ thở phì phò cúp máy.

Tức chết được!

Thiệt thòi cho y mệt muốn chết vẫn phải tự dằn vặt mình cho mắc bệnh.

Tí hữu dụng chó má cũng chẳng có.

À, có.

Đúng là y cảm nhận được sự ấm áp lâu lắm không gặp, hình như lại càng say đắm Khuê tú thụ mất rồi.

Yêu diễm thụ thua thiệt lại bắt đầu chì chiết chính mình.

________________________

=))))))))))

Lại một lần nữa, đến đoạn Yêu diễm thụ nhuộm đen tui lại không nhịn được mà chèn ảnh Maya vào.