Băng Tâm sắc mặt thản nhiên, thái độ không có chút khẩn trương, tương phản giống như cùng người cùng thế hệ đang nói chuyện phiếm, tự tại như vậy. Ánh mắt mọi người nhìn về phía nàng, nàng cũng làm như không thấy, hai mắt nhìn thẳng Âu Dương Hoàng ở trên ghế chủ vị.
Nhìn thấy biểu hiện của Băng Tâm, trong mắt Âu Dương Hoàng hiện lên một tia kinh ngạc, cũng theo đó mà tán thưởng. Ít nhất ở trong đám tiểu bối của Âu Dương gia, không có một người nào dám nhìn thẳng hắn như vậy, cũng không có người dám nói chuyện với hắn như vậy.
"Vậy ngươi vì sao không ở trong phủ mà lại lén trốn đi ra ngoài?" Hắn nghĩ đến cái này, Băng Tâm hẳn phải ở trong tiểu viện của mình mới đúng, đi ra ngoài có thể làm cái gì?
Lông mày của nàng hơi hơi nâng lên: "Nếu không đi ra, là muốn ở trong phủ bị đói chết sao?"
Phù Dung nghe Băng Tâm nói, rốt cục nhịn không được, lớn tiếng quát: "Trả lời trưởng bối như vậy thật không lễ phép."
"Ta cho tới bây giờ đều không người quản giáo, nói chuyện không quy củ còn hi vọng đại tỷ tha thứ cho."
Lời này vừa nói ra, Âu Dương Hoàng và Âu Dương Hạ đưa mắt nhìn nhau, đều không ai lên tiếng. Bởi vì bọn họ không có lời nào để nói.
Mọi người đều biết từ nhỏ Băng Tâm luôn là tự sinh tự diệt, chưa từng có người quản sống chết của nàng, càng không ai dạy nàng, mọi người đều nói dưỡng bất giáo, phụ chi quá, bọn họ có năng lực chỉ trích cái gì?
"Phù Dung, nơi này không tới phiên con nói chuyện, lui xuống." Âu Dương Hạ rốt cục cũng lạnh giọng mở miệng.
Phù Dung cắn cắn môi, cúi đầu lui ra phía sau. Ánh mắt nhìn Băng Tâm càng thêm chán ghét. Phụ thân cư nhiên lại vì nha đầu đó mà mắng nàng.
Bên ngoài lúc này chợt vang lên âm thanh huyên náo.
"Phu nhân người cẩn thận."
"Tránh ra, ta muốn vào, nữ nhi của ta, ta muốn gặp nữ nhi của ta." Giọng một nữ nhân gấp gáp vang lên.
Băng Tâm xoay người nhìn lại, liền thấy một quý phu nhân, lảo đảo chạy đến ôm chầm lấy nàng.
Băng Tâm kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp của quý phu nhân kia như có lệ, vẻ mặt vui sướng nhìn nàng: "Con của ta!"
"Vị phu nhân này, ngươi là...?" Băng Tâm nhìn đối phương, trong lòng vừa chấn động vừa kinh ngạc.
Quý phu nhân muốn mở miệng nói với nàng, nhưng hé miệng lại nói không ra lời. Nàng chỉ nhìn Băng Tâm thì thào vài từ không nghe được, một bàn tay đặt trước ngực như ngăn thứ gì đó đang kích động muốn thoát ra. Nàng cực lực ẩn nhẫn, cực lực khắc chế, nhưng nước mắt vẫn chảy không ngừng.
Khuôn mặt của Băng Tâm thanh tú trắng trẻo, đôi mắt đen trắng phân minh như thủy tinh, môi nho nhỏ hơi mỏng, rõ ràng nàng không hề cười, nhưng lại có cảm giác như nàng đang cười nhẹ nhàng.
Nhìn thấy khuôn mặt này, Âu Dương phu nhân chỉ cảm thấy vui buồn lẫn lộn, thần trí nàng không còn rõ ràng nữa, dường như tan ra một cách thật ủy khuất kích động đều thể hiện trên khuôn mặt. Cuối cùng nàng cũng gặp được nữ nhi của mình.
Qua nhiều năm như vậy, mỗi một đêm, mỗi một khắc, nỗi đau ngày ngày chỉ có thể lén lút nhìn ái nữ của mình từ xa, cứ tích tụ lâu ngày cứ như hóa thành vô số rắn độc cắn nuốt nàng.
Giờ phút này khi chân chính được nhìn Băng Tâm ngay trước mặt, chân chính được ôm nàng vào lòng, cơn đau đớn này khiến Âu Dương phu nhân như không thể chịu đựng được nữa, toàn thân nàng run rẩy vì hạnh phúc và đau khổ. Nàng đột nhiên che mặt, trong phút chốc gào khóc ra tiếng.
Tiếng khóc thống khổ như vậy giống như đã tích tụ nhiều năm, thể hiện bao nhiêu là đau đớn và khổ sở.
Băng Tâm mờ mịt nhìn Gia Gia nàng-Âu Dương Hoàng, rồi lại đưa mắt nhìn Âu Dương Hạ đang đỏ hoe mắt. Rốt cục nàng cũng hiểu ra. Đây là...mẫu thân nàng.
Người vừa sinh ra đã bỏ nàng một mình nơi tiểu viện, nhưng sao bây giờ lại...