Phế Hậu Hiện Đại Thiên

Chương 27



Tiêu Cửu Thành cảm giác ánh mắt Thiên Nhã nhìn mình như thấy biến thái, nhìn đến mức Tiêu Cửu Thành lại chột dạ, nghĩ thầm tâm tư của mình quả nhiên vẫn quá lộ liễu.

"Về sau cô đừng có nói như vậy nữa, rất không đứng đắn." Đặc biệt là những lời này, đừng có nói với mình, Tiêu Cửu Thành nên mừng vì bản thân là phụ nữ, nếu là đàn ông, dám nói như vậy với mình, mình chắc chắn sẽ vứt mặt mũi lại mà bỏ chạy.

"Xin lỗi, là em thô lỗ." Tiêu Cửu Thành lập tức tỏ thái độ hiền lành nói xin lỗi.

Thiên Nhã không nói gì, chỉ yên lặng ăn.

Sợ nhất là không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, bầu không khí này thật giống như dòng nước vừa mới ấm lên trong thoáng chốc đã đóng băng, đúng là khiến Tiêu Cửu Thành đột nhiên không kịp chuẩn bị.

"Thiên Nhã giận sao?" Tiêu Cửu Thành rất cẩn thận hỏi.

Một người càng tỏ ra thận trọng ở trước mặt một người khác, càng chứng tỏ người kia xem trọng đối phương.

Nhìn dáng vẻ Tiêu Cửu Thành cẩn thận từng li từng tí, ít nhất mang lại cho Thiên Nhã một cảm giác, chính là Tiêu Cửu Thành dường như rất coi trọng suy nghĩ của mình.


Người bình thường đều mong mình được coi trọng, nhưng Thiên Nhã nghĩ đến việc Tiêu Cửu Thành đối với tất cả phụ nữ đều như vậy, thế thì chẳng hiếm lạ gì nữa.

"Không, chút chuyện nhỏ này còn không đáng để tôi tức giận." Giọng điệu Thiên Nhã nói rất bình thản.

"Vâng, Thiên Nhã không giận thì tốt." Tiêu Cửu Thành dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Tôi không phải những bạn gái đó của cô, sau này cô không cần bỏ ra những tâm tư nhàm chán kia ở trên người tôi, cũng không cần lấy lòng tôi." Thiên Nhã rất chướng mắt cách làm cái điều hòa trung ương này của Tiêu Cửu Thành, cũng không thích Tiêu Cửu Thành dùng những trò tán tỉnh đó trên người mình.

"Em đối xử với Thiên Nhã luôn chân thành, cũng không cố ý tốn tâm tư lấy lòng Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành che giấu lương tâm phủ nhận nói, chết cũng không thừa nhận mình đào rỗng cả tâm tư lấy lòng Thiên Nhã, tuy Thiên Nhã dường như cũng chẳng hề cảm kích.

Tuy Thiên Nhã không thích bị Tiêu Cửu Thành lấy lòng như vậy, nhưng Tiêu Cửu Thành phủ nhận, lại khiến Thiên Nhã cảm giác không thoải mái lắm, giống như Tiêu Cửu Thành người ta cũng chẳng có ý gì, bản thân lại đi tự mình đa tình suy nghĩ nhiều.

"Ồ." Thiên Nhã rất lạnh nhạt lên tiếng, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Sự lạnh nhạt của Thiên Nhã vẫn rất rõ ràng, điều này khiến Tiêu Cửu Thành bản năng vẫn hơi mất mát, rõ ràng cô cảm thấy lúc vừa nãy ăn cơm, thái độ của Thiên Nhã đối với mình cũng không tệ.

Tiêu Cửu Thành cảm thấy từng bước đi của mình tới chỗ Thiên Nhã đều phải sợ trước sợ sau, hoàn toàn không lơ là, thật vất vả mới hơi buông thả bản thân, đùng một cái, lập tức bị Thiên Nhã đẩy ngã xuống mặt đất.

Tuy rằng, Thiên Nhã phản ứng lạnh nhạt, nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn cố gắng tiếp lời tán gẫu, cố gắng dỗ dành cho Thiên Nhã vui vẻ, nhưng Tiêu Cửu Thành cố gắng thế nào, thái độ của Thiên Nhã vẫn luôn không nóng không lạnh.

Tiêu Cửu Thành cố gắng chống đỡ bữa cơm này, ăn một tiếng, cuối cùng cũng ăn xong.

"Mới vừa ăn cơm xong, muốn lái xe đi hóng gió không?" Tiêu Cửu Thành đề nghị nói.

"Không được, tôi hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi." Thiên Nhã từ chối.

"Vâng, cũng được." Tiêu Cửu Thành chỉ có thể đưa Thiên Nhã trở về.


"Trong nhà có rượu vang đỏ không?" Sau khi về đến nhà Tiêu Cửu Thành hỏi Thiên Nhã rượu vang đỏ, Tiêu Cửu Thành bị Thiên Nhã đối xử khách sáo mà lạnh nhạt suốt một buổi tối, trong lòng thật sự hơi khó chịu, liền muốn uống chút rượu.

"Vừa rồi cô uống còn chưa đủ sao?" Thiên Nhã hỏi ngược lại, nàng nhớ rõ bình rượu vang đỏ ở nhà hàng kia, Tiêu Cửu Thành uống hơn phân nửa, lại uống nữa thì quá nhiều.

"Nếu không có thì thôi vậy." Tiêu Cửu Thành hỏi một đằng trả lời một nẻo.

"Ở quầy rượu, tùy ý lấy đi, không đủ thì nói, hầm rượu vẫn còn." Thiên Nhã rất hào phóng đưa Tiêu Cửu Thành tới phòng ba ba nàng, rượu ngon của ba nàng, cất trữ rất nhiều danh phẩm, sau khi ông ấy qua đời, đã không còn ai động tới nữa.

Tiêu Cửu Thành mở quầy rượu ra, nghĩ thầm Độc Cô gia đúng là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, ở đây cất trữ rất nhiều rượu giá trị xa xỉ, trên thị trường cũng rất ít.

"Oa, lợi hại, nhiều bộ sưu tập ở đây đều là bây giờ có tiền cũng mua không được trên thị trường." Tiêu Cửu Thành kinh ngạc cảm thán nói, nhìn bộ sưu tập rượu cao cấp, Tiêu Cửu Thành cảm giác tâm tình của mình tốt hơn chút xíu, bởi vì nàng cảm thấy Thiên Nhã đúng là rất hào phóng với mình, để mình tùy ý uống những loại rượu xa xỉ này, quả thực quá hào phóng.

Sự yêu thích của Thiên Nhã với rượu là kiểu, nếu mình thích, giá trị sẽ tăng gấp bội, mình uống một ngụm không ngon, cho dù là rượu nổi tiếng, cũng thấy vô cảm.

Tuy Tập đoàn Thái Cực không ổn, nhưng những thứ đáng giá của Độc Cô gia chắc chắn không chỉ có chỗ rượu này.

"Bộ sưu tập này uống một chai sẽ thiếu mất một chai, uống thấy rất tiếc, có loại chất lượng kém hơn không?" Tiêu Cửu Thành hỏi, nàng thấy mình dùng bộ sưu tập cao cấp như vậy để say rượu có chút phí phạm của trời, bộ sưu tập này phải để thưởng thức lúc tâm tình vui vẻ mới đúng.

"Rượu là dùng để uống." Thiên Nhã rút ra một chai bên trong, sau đó cầm dụng cụ mở chai, trực tiếp mở ra, đưa cho Tiêu Cửu Thành.


Tiêu Cửu Thành cảm thấy đau lòng, má ơi, Thiên Nhã đúng là vừa chọn lại trực tiếp chọn chai quý nhất.

"Rượu tốt như vậy, em uống một mình rất đáng tiếc, Thiên Nhã uống với em đi." Tiêu Cửu Thành cảm thấy bản thân uống một mình quá đáng tiếc, nếu Thiên Nhã uống cùng với mình, thì không tiếc nữa.

"Thường ngày tôi không uống nhiều rượu, hôm nay đã uống rất nhiều rồi, không muốn uống nữa, tôi về phòng tắm rửa, cô tự uống đi." Thiên Nhã đưa rượu cho Tiêu Cửu Thành, nói xong, liền bỏ mặc Tiêu Cửu Thành về phòng mình tắm rửa.

Thiên Nhã chạy rồi, rượu đã mở, Tiêu Cửu Thành chỉ có thể uống một mình.

Tiêu Cửu Thành cứ tưởng uống một ly là được, nhưng ai ngờ rượu quá ngon, Tiêu Cửu Thành không kiềm chế được sự say mê rượu, không khỏi uống thêm mấy ly.

Sau khi Thiên Nhã tắm rửa, sấy tóc xong, lúc chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nhớ tới Tiêu Cửu Thành, nghĩ thầm không biết Tiêu Cửu Thành có phải vẫn đang uống rượu không.

Do dự một chút, Thiên Nhã ra khỏi phòng mình, đến quầy rượu Tiêu Cửu Thành uống, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Cửu Thành vẫn đang uống rượu, chai rượu vang đỏ đã uống hết một nửa, Tiêu Cửu Thành uống đến cả mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng trở nên mê ly, hiển nhiên đã say rồi..