Cho nên sau khi phát hiện có giáo đường, Thomas nhất định phải kéo Tô Mộc đi vào giáo đường, đó là bởi vì Tô Mộc chính là đồ hiến tế cho Tử Thần.
Tử Thần rất giỏi về việc làm một con người nho nhỏ có thể chết ngoài ý muốn, nhưng mà không biết vì sao, ở trong giáo đường người chết chính là Thái Sa, lại không phải Tô Mộc, Thomas cũng chỉ có thể cho rằng, Tử
Thần đây là nhận nhầm đồ tế phẩm.
Trong lòng Tô Mộc hiện giờ cực kỳ muốn chửi bậy, khiến cô mệt còn cho rằng vị
Tử Thần kia có giọng nói dễ nghe, người cũng thành thật, còn thích giúp đỡ mọi người, thực tế giờ cô lại là tế phẩm của hắn! Cho nên tử thần đã nhiều lần nói nhất định sẽ giúp cô, kỳ thật là vì muốn cô dỡ xuống phòng bị lại một ngụm nuốt cô, hưởng thụ con mồi giãy giụa vui sướng sao!?
"Tuy rằng Thái Sa không phải chết trên tay tôi đầu tiên, bất quá cô ấy chết đều đã chết, vậy quên đi." Thomas dừng tầm mắt lạnh lùng đặt trên người Tô Mộc, "Tô, hiện tại, chỉ có cô là người còn sống."
"Chờ, từ từ......" Tô Mộc lui ra phía sau một bước, dẫm xuống nước, cô nơm nớp lo sợ hỏi: "Cậu giết Thái Sa cùng những người cậu giết đều là có nguyên nhân, tôi sao lại không có? Tôi nhớ rõ tôi cũng không có ở địa phương này gây rối với cậu!"
Nói về tác phong, cô không có quan hệ loạn cùng nam nữ, nói về nhân phẩm, cô cũng không đi lừa gạt ai, mà càng không vì bất kì nguyên nhân nào mà giết người, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết vì lý do gì mà mình lại bị đưa vào "danh sách kẻ thù"của hắn!
"Tô, cô đã quên sao?" Thomas thở dài lắc đầu, lại nói nói: "Mỗi một lần đi thi toán học, cô đều đứng nhất, mà tôi chỉ đứng nhì."
Tô Mộc ngốc, "Cái... Cái này chính là lý do?"
"Không tồi, đúng là cái lý do này quả thật không tồi."
Chỉ là gần đây thành tích toán của cô tốt hơn chút, hơn hắn một chút mà.... mà hắn liền phải giết cô???
Tô Mộc mắt thấy Thomas cầm cưa điện không ngừng tới gần, cô cũng cũng chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, nước lạnh giá vây quanh bụng cô, cô phải kéo dài thời gian, đúng rồi phải kéo dài thời gian, "Toán
học tốt là vì chúng ta là người của chủng tộc Hoa Hạ nên có thiên phú tốt một chút, này cũng không phải tôi muốn học kém là học kém được a!"
"Chủng tộc thiên phú......" Thomas bỗng nhiên dừng bước chân, hắn bừng tỉnh đại ngộ lại nói một tiếng, "Đích xác, đây là chủng tộc thiên phú."
Tô Mộc đang định thừa dịp hắn xuất thần định trốn đi, nhưng lỗ tai lại vang lên tiếng của Thomas liền dừng lại.
Thomas nói: "Tô, chúng ta hẳn là ở bên nhau, tôi và cô sinh ra đứa trẻ, nhất định có thể đền bù thiệt thòi tôi không được đứng hạng nhất."
Này! Ngươi nói những lời này là nghiêm túc sao!?
"Tho, Thomas...... Tôi cảm thấy cái này không phải là tốt nhất đâu!" Tô Mộc lúc nào cũng phải lo lắng cho tính mạng của bản thân, giờ đến hiện tại lại phải lo lắng cho trinh tiết của mình, cô khô cằn nói: "Tôi cảm thấy tôi không xứng với...... người tốt như cậu."
"Tôi đương nhiên biết cô không xứng với tôi."
Hả???
Thomas: "Bất quá đây cũng là vì có thể nếm thử phương pháp, tô, chúng ta liên thủ, nhất định có thể sinh một đứa trẻ thông minh nhất!"
Đừng nói như thể "liên thủ" với nhau đơn giản như vậy a!
Tô Mộc mặt vô biểu tình, "Tôi không đồng ý."
"Vì cái gì cô lại không đồng ý với đề nghị tốt như vậy?"
"Bởi vì cô ấy đã có bạn trai." Một giọng nói lạnh băng vang lên ở trong bóng đêm, mang đến cái lạnh giá của cơn gió khi về đêm.
Thomas ngẩng đầu lên, lắp bắp nói: "Tử, Tử Thần đại nhân?"
Hắn hướng tới Tô Mộc mà kêu lên.
Sau lưng âm phong từng trận, tử khí trầm trầm, Tô Mộc cứng đờ xoay người, gặp được ở giữa không trung, hắc y giống như cánh chim di động, cầm trong tay lưỡi hái uy quyền của một vị Tử Thần.