"Đi tìm người a." Tô Mộc đương nhiên nói:"Em bây giờ còn lưu lại thị trấn này vốn dĩ là vì muốn tìm Adele, hiện tại cô ấy sống hay chết em cũng không rõ, đến cả thời gian đã trôi qua bao lâu em cũng không biết, chỉ biết rằng em đã lãng phí rất nhiều thời gian, cần phải nhanh chóng tìm được cô ấy."
"Anh và em cùng đi, có lẽ.... anh cũng có thể giúp được em." Thực rõ ràng, hắn là đang dùng ngữ khí thương lượng để nói, cũng rất rõ ràng hắn đang muốn biểu đạt tâm ý tốt ra việc hắn muốn tương trợ, tại thời điểm khó có thể tưởng tượng, nói ra ý tưởng giúp đỡ người khác.
Chính là hắn nói xong câu đó, Tô Mộc liền nhớ lại những gì cô cùng Tử Thần nói trước đó. Muốn nhanh chóng thực hiện tâm nguyện thì phải cùng Tô Bạch thân mật thật nhiều.
Cái.....điều kiện này có bao nhiêu kì quái, nhưng chính Tô Mộc cũng không còn biện pháp.
Cái thị trấn này có quá nhiều yêu quái, chẳng phải quá quỷ dị sao? Đầu tiên gặp được một tên cưa điện cuồng sát, lại còn được "khuyến mãi" thêm tên hề bị bỏng và con quái vật có làn da tái nhợt kia, còn có không lâu trước đây, cô còn gặp được một con tiểu quỷ từ ngoại quốc chạy tới.
Nếu Tô Mộc thật sự không muốn bị làm thịt trước khi tìm được Adele, cô cũng chỉ có thể dựa vào việc Tử Thần cho cô nguyện vọng a!
Tô Mộc gãi gãi tóc, rốt cuộc quyết định xong, cô đi đến trước mặt Tô Bạch, nhón mũi chân đặt nụ hôn trên má hắn, khoé mắt Tô Bạch khẽ nhúc nhích, thần sắc của hắn có chút biến hóa, để lộ ra tâm tình của hắn hiện tại rất tốt.
Tô Mộc nghĩ nghĩ, ôm cánh tay hắn nói:"Em cũng không phải là không muốn có trách nhiệm với anh, tuy rằng thật sự là em mới là người bị lừa, bất quá em nếu đã đáp ứng anh, em đây liền sẽ không đổi ý, chẳng qua chúng ta trước tiên phải tìm được Adele, như vậy em mới có thể toàn tâm toàn ý cùng anh ở một chỗ."
"Anh hiểu."
Tô Bạch cầm tay cô, đối với lời nói của cô không có ý kiến.
Tô Mộc lại nói: "Em cõng anh."
"Không cần." Hắn lắc đầu, "Chân anh cũng không đau lắm, em đỡ anh là được rồi."
"Vậy....cũng được." Tô Mộc đỡ lấy cánh tay hắn, cùng nhau ra khỏi lùm cây.
Thị trấn có vài con phố đều ở trong bóng đêm tản ra không khí quỷ dị. Ngay cả khi nhìn đến mặt hồ không gợn sóng, cũng khiến người ta không ngừng tưởng tượng có phải hay không dưới đáy hồ sẽ vụt ra cái gì dọa người.
Tô Mộc kỳ thật cũng không biết đi đâu tìm Adele, thần kinh cô căng chặt đề phòng sẽ có thứ gì đột nhiên nhảy ra tập kích người, cũng chỉ có thể tin tưởng vào một câu kia của Tử Thần "Vận mệnh của ngươi chỉ có ta được quyết định."
Cũng không biết là đi được bao lâu, bỗng phía trước ẩn ẩn có động tĩnh truyền đến.
Tô Mộc vội vàng đỡ Tô Bạch trốn sau một cây đại thụ, cô từ sau thân cây vươn một cái đầu ra, phía trước xuất hiện cảnh tượng khiến cô kinh ngạc, Adele rũ đầu xuống bị trói ở trên một cái giá chữ thập bên bờ hồ, mà nam nhân mang mặt nạ kia đang cầm trong tay cưa điện đang ở bên cạnh đi tới đi lui.
Tô Bạch nói: "Đây là bẫy rập."
"Em biết đây là bẫy rập......" Tô Mộc cắn răng, theo như cô biết, trước mắt chỉ có cô cùng Briand còn chưa chết, vậy tên sát nhân cưa điện kia thích chơi trò "mèo vờn chuột" này nhất, không phải chỉ muốn dẫn Tô Mộc ra ngoài, còn muốn kéo thêm Briand.
Lúc này, ánh mắt Tô Mộc ngó tới phía trước mặt hồ, nơi đó có một khối thi thể trôi nổi, nhìn kĩ hình như là...... Briand!
Được rồi, lần này có thể khẳng định, cưa điện sát nhân đây là muốn dụ cô ra ngoài.
Tô Mộc càng thêm buồn bực, không hiểu cái tên sát nhân này đối với chính mình có bao nhiêu chấp niệm chứ?
Tô Bạch định đứng lên đi về phía trước, liền bị Tô Mộc bắt lấy cánh tay hắn, nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn làm cái gì?"
"Em muốn cứu người, anh liền giúp em cứu người!" Tô Bạch nó tựa hồ thực đơn giản, căn bản liền không ý thức được cái tên sát nhân cuồng cưa điện kia khủng bố cỡ nào.