Cô chỉ là một nhân loại nhỏ yếu, cứ cho rằng tiến vào thế giới này cấp cho cô một cây súng ống đi, cho dù là vậy vào tay cô thì cũng quá lãng phí, cho nên nói cô định sẵn là chẳng thể đánh lại một vị thần.
Tô Mộc trong lòng khóc không ra nước mắt.
Vì cái gì thần vừa mới muốn tay cô, bây giờ lại biến thành muốn chôn cô a, chẳng lẽ thần đều là tùy tâm sở dục như vậy sao? Nói cho cô biết bây giờ phải làm sao đây?
Nhân loại nơi nào có thể phản kháng chứ.
Nghe được đáp án vừa lòng, Tử Thần liền cảm thấy thỏa mãn, có cảm giác hơi chút thành tựu, lại nghe cô muốn trước tiên thực hiện tâm nguyện thì sẽ càng cao hứng, vì thế hắn quyết định thực hiện tâm nguyện của cô.
"Angel."
Tô Mộc bi ai nâng mặt lên, nhỏ giọng sửa lại:"Tôi không gọi là Angle."
"Không." Tâm tình Tử Thần thoạt nhìn không tồi, thanh âm trước kia của hắn rất lạnh nhạt, hiện tại không thể gọi là ấm áp, nhưng nhẹ nhàng đi rất nhiều, hắn thấp giọng nói: " Ngươi chính là angle của ta."
Tô Mộc ủy khuất cắn cắn móng tay, không xác định Tử Thần có hay không còn có sở thích cấp cho con mồi một cái tên hoa mĩ, nhưng chung quy cô cũng không có can đảm phản bác.
"Nhớ kỹ lời ta nói, tâm nguyện của ngươi sẽ được hoàn thành." Hắn hơi hơi khom lưng, vươn cái tay bạch cốt lành lạnh, chạm vào khuôn mặt cô, nhẹ nhàng lướt qua sườn mặt cô, xúc cảm khiến hắn không thể tự chủ sinh ra cảm giác lưu luyến:"Dace, lấy tên ta thề rằng, nguyện sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."
Đây là lần đầu tiên hắn đem tên mình nói cho người khác.
Mà thần dùng tên để thề, liền phải nhất mật thận trọng, vì hắn không thể vi phạm lời thế.
Tại lúc Tô Mộc không có phản ứng kịp, bãi tha ma đã biến mất, vị Tử Thần kia cũng biến mất theo.
Qua một hồi lâu, cô mới nhận thấy vấn đề đã đẩy đi xa đến mức nào rồi a, lúc này cũng không còn đơn giản là khóc không ra nước, kể cả chống cự cũng không nổi nữa.
Tử Thần nói những lời này là có ý tứ gì?
Còn không phải là đang nói hắn sẽ bảo vệ cô thật tốt, để cô không bị quỷ quái khác ăn thịt. Lúc sau mới có thể một mình hưởng dụng bữa tiệc lớn a!
Cái chân tướng này làm Tô Mộc vì chính số phận của mình thắp một nén nhang. Cô an ủi chính mình, Tử thần chắc chỉ là nhất thời đánh chủ ý, nói không chừng đến lúc đó hắn liền không muốn ăn cô nữa.
Tự mình an ủi đúng là có tác dụng cường đại, Tô Mộc khôi phục sức lực, đi tới trước một chút. Cô nhớ tới Tô Bạch, giờ phút này cũng bất chấp suy nghĩ, vội xoay người hướng đường cũ chạy tới.
"Tô Bạch!" Tô Mộc ngồi xổm xuống chui vào lùm cây, cô sốt ruột kêu một tiếng, vừa mới ngẩng đầu lên, tay cô đã bị người bắt được, người nọ bắt lấy tay cô dùng sức lôi kéo, thân mình cô liền không giữ vững ngã trực tiếp vào một cái ôm lạnh lùng, cùng lúc đó, cằm cô cũng bị người nâng lên, sau đó, một cái hôn lạnh lùng dừng ở trên môi cô.
Sự tình tới quá đột nhiên, Tô Mộc ngây ngẩn cả người.
Phòng phát sóng trực tiếp vang lên tiếng pháo hoa "Bùm bùm" không ngừng, thỉnh thoảng còn có tiếng xe thể thao.
Cuối cùng cũng có thổ hào vì cô mà đầu tư xe thể thao...
Tô Mộc khó cảm thấy được một chút vui mừng.
Nhưng vào lúc này, "Leng keng" một tiếng lại lần nữa vang lên, thanh âm máy móc của hệ thống vang lên:"Ký chủ! Mức độ phổ biến của phòng phát sóng trực tiếp đạt lên tới một vạn, chúc mừng kí chủ, rương kho báu và tình duyên thăng cấp lên đồng, hệ thống cấp cho kí chủ một phần đại lễ, thỉnh kí chủ không ngừng nỗ lực hướng tới việc thăng cấp lên bạch ngân."
Tô Mộc bị thanh âm trong phòng phát sóng trực tiếp oanh tạc khiến đầu óc cô choáng váng, chính xác mà nói, hành động lúc này của nam nhân phía trước mới là đầu xỏ gây tội.
Cũng không biết là qua bao lâu, Tô Bạch rốt cuộc buông cô, kết thúc cái hôn môi "lướt qua" này.