Phong Vi cũng biết chuyện này ở trong lòng Diệp Lãng có bao nhiêu nghiêm trọng, cô nàng lập tức mang đồ vật mình tìm được nói cho Diệp Lãng, đồng thời cũng nói phỏng đoán của mình.
Diệp Lãng nghe xong Phong Vi nói, sau đó, ngồi ở trên sô pha, vùi đầu khổ tư.
Hắn dĩ nhiên sẽ không tin tưởng Mạc Vân Quả buôn lậu ma túy, như vậy đối với phỏng đoán của Phong Vi có thể còn nguyên nhân khác.
Nhưng Diệp Lãng lại cảm thấy có chỗ không thích hợp, cụ thể ở nơi nào, hắn cũng không nói lên được.
Vừa lúc lúc này, Phong Vi nhận được điện thoại của Vương Phong gọi tới, đại khái là truyền đại lại lời Mạc Vân Quả nói.
Nghe xong Vương Phong nói, lúc sau, Phong Vi lập tức liền hỏi Diệp Lãng: "Khoảng thời gian anh đi vào Wc có người kì quái nào tiếp xúc với anh không?"
Diệp Lãng nghe được lời này hơi sửng sốt, sau đó hắn nhớ lại.
"Ý của cô là, bao bột trắng kia vốn dĩ ở trên người tôi, nhưng không hiểu sao cô ấy lại cần đi, đúng không?"
Phong Vi gật đầu, truy vấn nói: "Anh cẩn thận ngẫm lại, trong khoảng thời gian đó có xảy ra chuyện gì không."
Diệp Lãng trầm tư một lát nói: "Thật là có một việc, có một người đàn ông say chạm vào người tôi một cái, hiện tại nghĩ lại, có lẽ đồ vật kia là của hắn, không biết nghe ngóng được cái gì, mới nhanh chóng chuyển nó đi."
"Nếu chuyện như vậy, thì cũng có lý." Phong Vi tán đồng gật đầu.
"Ừm, bây giờ tôi đi tìm người kia!" Diệp Lãng lập tức đứng lên nói.
Phong Vi ngơ ngác nhìn Diệp Lãng hỏi: "Anh còn nhớ rõ diện mạo người kia?"
Diệp Lãng tự tin cười nói: "Đó là đương nhiên."
Phong Vi nhìn người đàn ông như tỏa sáng, có chút thất thần, cô nàng vẫn luôn biết, người đàn ông này ưu tú như thế, ưu tú đến không cần làm ra chuyện gì, cũng có thể bị hắn thu hút.
Nhưng mà...cô nàng vĩnh viễn không chiếm được hắn.
Phong Vi áp xuống chua xót trong lòng, đứng lên nói: "Em đi cùng anh."
"Ừ." Diệp Lãng cũng không có bài xích Phong Vi, hắn xoay người rời đi, mà Phong Vi theo sau nhanh chóng đuổi kịp.
Mạc Vân Quả đã chìm vào ngủ say, không hề hay biết, có nguy cơ sắp nghênh đón cô......
"Leng keng leng keng......"
Chuông cửa tiếng vang lên, Mạc Vân Quả lật người, tiếp tục ngủ say.
Âm thanh chuông cửa dần dần biến mất, toàn bộ thế giới không còn có bất luận thanh âm gì.
Mà lúc này, một người mặc quần áo đen lén lút xuất hiện ở phòng Mạc Vân Quả.
"Tiểu Quả Quả! Mau tỉnh lại! Có người muốn tới hại ngươi!"
"Đại Quả Quả!"
"Như vậy kêu không được a! Tiểu Quả Quả thăng cấp, có thể tự động che chắn giọng nói của chúng ta a!"
"Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Tiểu Quả Quả sẽ không có nguy hiểm đi?"
"Hẳn là sẽ không đi?"
"Khó nói a, không biết người này rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Các ngươi có cảm thấy người này nhìn rất quen? Ta giống như gặp qua nơi nào đó rồi?"
"Không hề có ấn tượng, Lầu trên có nhớ nhầm hay không? Hoặc là lẫn lộn hiện thực cùng phát sóng trực tiếp?"
............
"Ừm, hắn hôm nay xuất hiện trong nhà ăn của cảnh sát."
Giọng nói của Mạc Vân Quả đột nhiên xuất hiện ở phòng phát sóng trực tiếp, dọa mọi người nhảy dựng.
"Tiểu Quả Quả ngươi chừng nào thì tỉnh?"
"Di? Tiểu Quả Quả lại nhớ rõ như vậy!"
"Oa ha ha ha! Xem ra ta còn là rất lợi hại!"
"Lầu trên vậy ngươi rất béo béo nga ~"
"Tiểu Quả Quả, hiện tại ngươi tính toán làm sao?"
Mạc Vân Quả nhìn người đàn ông đang cẩn thận đóng cửa, lên tiếng nói: "Ngươi là nằm vùng sao?"