Phát Ngoan Tiên Sinh

Chương 9

Một đêm hỗn loạn đã vội vội vàng vàng qua đi, cũng cũng cũng không quay trở lại. Bảo quản lí cùng Tô trợ lý còn chưa chỉnh đốn tốt cảm xúc, một ngày mới đã tới. 7 giờ sáng, Tô trợ lý theo lời lái xe đi đón Bảo quản lí.

Khi Tô trợ lý đến chỗ ở lớn của Bảo quản lí Hoa viên XX là 7 giờ 20 phút, qua loa sắp xếp lại cảm xúc một lần, vào đúng 7 giờ 30 phút Tô trợ lý ấn vang chuông cửa của tầng 28.

“Quản lí, buổi sáng tốt lành.” Tô trợ lý cố gắng khiến thanh âm của mình nghe lễ độ cung kính.

“Ừ, chào.” Thanh âm của Bảo quản lí qua loa chuông cửa truyền đến, không nghĩ đến lại mang theo vài phần lười nhác.

“Chúng ta lúc nào xuất phát?” Tô trợ lý nho nhã lễ độ hỏi.

Bảo quản lí vẫn một bộ dạng uể oải nói: “Đi chào hỏi bảo vệ trị an, để cho anh ta giúp cậu mở cửa đi lên, tối hôm qua tôi đã nói qua với anh ta rồi.”

“Ôi chao!” Tô trợ lý hoàn toàn không có tư tưởng chuẩn bị.

“Tầng 28 chỉ có một mình tôi ở, trực tiếp gõ cửa là tốt rồi.” Bảo quản lí không kiên nhẫn tắt máy.

Đứng trong thang máy Tô trợ lý đặc biệt có một loại dự cảm không tốt, không biết tại sao, tóm lại, là một loại dự cảm “Phiền toái lớn”.

Đúng như lời Bảo quản lí, tầng 28 cả tầng đều bị làm thông, chỉ có một mình hắn ở. Rạp chiếu phim gia đình siêu xa xỉ, ban công lớn hai trăm mét vuông siêu xa xỉ, trang hoàng đơn giản nhưng cảm giác siêu xa xỉ. Tô trợ lý cẩn trọng đứng ở cửa vào, nhớ tới nhà của cậu và người kia đã từng có, hai phòng một phòng khách, cho dù so với nơi này thật đáng ghen tị.

“Tô trợ lý, mời vào đi.” Bảo quản lí mặc áo ngủ trắng hoa văn kẻ caro xanh nhạt, biểu cảm không ngờ lại rất dịu dàng.

Tô trợ lý sờ sờ cái mũi, này đại khái chính là sức quyến rũ của “Nhà” đi. Nhưng thật ra cậu cũng không có xúc động lâu lắm, bởi vì dự cảm không rõ đã trở thành sự thật.

“Đồ ngốc, sao lại đứng đấy? Đi làm bữa sáng đi.” Bảo quản lí không kiên nhẫn đập đập bàn.

“Ôi chao!” Tô trợ lý choáng váng, “Bữa sáng cái gì?”

“Trong tủ lạnh có bánh mì nướng cùng trứng gà, không chuẩn bị gì, cậu cứ tùy ý đi. À, ở tầng thứ ba có thịt hun khói.” Bảo quản lí nhún vai.

“Nhưng, nhưng mà…” Tô trợ lý ngơ ngác đứng tại chỗ.

“Nhưng mà cái gì, ” Bảo quản lí sắc mặt trầm xuống, “Vốn chính là đặc biệt cất nhắc cậu tới đây, làm cho thật tốt thì sống, nếu không thì trảm.”

Tô trợ lý 囧, chẳng lẽ công việc của trợ lý là làm bữa sáng cho ông chủ sao? Cũng không phải là tiểu thuyết ngôn tình mà!

Thế là đau thương vô cùng thôi thúc mèo ba chân* trợ lý dùng tài nấu nướng mèo ba chân kia chuẩn bị bữa sáng mèo ba chân, Bảo quản lí ăn vào liên tục nhíu mày.

Kết thúc bữa sáng, là nên đi làm. Đừng quên, quản lí vẫn còn chưa thay quần áo đâu.

“Bộ âu phục này phối với cà- vạt này đẹp, hay là cái kia đây?” Không nghĩ tới Bảo quản lí bất ngờ quy mao**.

Tô trợ lý đè nén xúc động muốn hộc máu : “Cái màu xám bạc kia tương đối phù hợp.”

“Oh, để tôi thử xem…” Quy mao quản lí soi gương nhìn trước ngó sau nửa ngày, “Hay là đổi cái khác đi.”

Tô trợ lý khóc, chỉ có thể tự nói với bản thân mình cần nhẫn nại.

Vào lúc 8 giờ, hai người xuống lầu. Bảo quản lí mặt hướng về ánh sáng phản chiếu lấp lánh của thang máy nhìn ngắm nửa ngày, cuối cùng hài lòng, bắt đầu bày ra một bộ dáng lãnh ngạo(lạnh nhạt kiêu ngạo) cao quý. Tô trợ lý cảm thấy vặn vẹo cực độ, a a a a, nguyên lai quản lí quy mao đỏm dáng như thế a!

“Tô Lạc.” Quản lí lãnh ngạo cao quý nói.

“Có vi thần.” Tô trợ lý cúi đầu hành lễ.

“Chuyện liên quan đến việc riêng của ta mà lưu truyền ra ngoài chút nào, ngươi nhất định phải chết.”

“Vi thần tuân chỉ, vi thần sẽ khắc cốt ghi tâm lời bệ hạ dạy bảo.”

Kỳ thật căn bản không tính là tra tấn, chút thủ đoạn nho nhỏ này chính là trả thù của quản lí? Không, Tô trợ lý rất nhanh liền hiểu rõ rằng nội tâm của Bảo quản lí kia là vũ trụ nhỏ đen tối.

“Ôi chao, nghe nói quản lí cùng Tô trợ lý tối hôm qua cùng nhau đi dùng cơm đấy ~ “

“Ha ha, tớ đã nói tăng ca là có tin vịt mà!”

“A ha ha a, cưỡng chế yêu đương sau giờ làm, trợ lý cậu hãy yên nghỉ đi…”

Tô trợ lý nắm chặt tài liệu trên tay, là ai truyền ra tin ta cùng quản lí dùng cơm với nhau sao?

“Thấy không, quản lí cùng Tô trợ lý buổi sáng hôm nay cùng nhau đi làm.”

“Ưhm, đại khái là gặp nhau dưới lầu đi.”

“Nghe XX kể đã chứng kiến bọn họ cùng nhau đi từ bãi đỗ xe ra ai da.”

“A, chẳng lẽ chuyện quản lí khiếm nhã trợ lý là chuyện thật?”

“Không, không thể nào? Nhất định là Tô trợ lý ôm đùi (nịnh nọt, thấy người sang bắt quàng làm họ) không được bị cắn ngược lại một cái rồi!”

Tô trợ lý kiềm chế bản thân tránh xúc động mà hất cà phê cầm trên tay ra ngoài. Này, hai người các ngươi có phải là đàn ông hay không hả? Bà tám như thế, còn nhỏ nhen như vậy. Ngươi mới ôm đùi, cả nhà ngươi đều ôm đùi!

Trải qua bi kịch ngày đầu tiên, ngày hôm sau, Tô trợ lý đã có kinh nghiệm. Tới nhà làm tài xế? Không có gì. Tới nhà làm tạp dịch? Không có gì. Đều là làm việc, lấy tiền lương đấy. Thế là Tô trợ lý có chuẩn bị mà đến, bữa sáng đó là một sự kết hợp của Trung Quốc và Phương Tây.

“Này, sữa sao có thể ăn với bánh bao? Cậu thật ghê tởm!” Bảo quản lí rất tức giận.

Tô trợ lý vô tội chớp mắt mấy cái: “Bánh bao của nhà này rất tuyệt.”

Bảo quản lí cắn răng: “Đi lấy cho tôi chén nước, tôi không muốn dùng sữa với bánh bao.”

“Ôi chao!” Tô trợ lý cười cười, lộ ra một cái răng, “Quản lí, anh muốn dùng ‘Nước vừa mới sôi’ để ăn sáng hả? Không thành vấn đề, tôi đi đổi cho anh.”

Nước sôi? Bảo quản lí sắc mặt rất kém.

Vốn nghĩ đến Tô trợ lý đối đáp được một câu còn chưa kịp sảng khoái tinh thần, ngay lúc ở trong thang máy công ty bị đánh bại. Bởi vì Lưu Nghiên tiểu thư ngày hôm nay may mắn đi cùng thang máy với quản lí và trợ lý.

“Chào Quản lí, chào trợ lý.” Lưu Nghiên tiểu thư cười híp mắt.

Bảo quản lí gật đầu, vẫn là một bộ dáng rất không dễ chịu.

Tô trợ lý gật gật đầu: “Lưu tiểu thư buổi sáng tốt lành.”

Lưu Nghiên tiểu thư là ai a, nói thế nào cũng là một nhân viên chiến đấu của bộ nghiệp vụ, vừa thấy quản lí tâm tình không tốt, nịnh nọt là chuyện tất nhiên.”Cà- vạt hôm nay của Quản lí màu sắc và hoa văn rất đặc biệt, rất hợp với âu phục nha.” Không hổ là một chiến đấu viên, Hỏa Nhãn Kim Tinh*** phát hiện chi tiết vấn đề.

Bảo quản lí vốn không cần để ý gì đến ý tứ, nhưng mà nghĩ lại, liền nói với Tô Lạc một câu: “Tôi đã nói cà- vạt này khá là phù hợp, ánh mắt của cậu quả nhiên là ngu ngốc.”

Tô trợ lý ngơ ra một chút, khi cậu phát hiện ánh mắt của Lưu Nghiên tiểu thư kia lóe ra hào quang như phát hiện ra đại lục mới, liền cảm thấy kiếp số của mình đã tới rồi.

Bảo quản lí nhìn trợ lý ngẩn người, nhếch lên khóe miệng, trong lòng mắng câu: tiểu nhân, để xem thủ đoạn nhỏ của cậu giở trò đi đến đâu.

Như Tô trợ lý dự liệu, lời đồn đãi chuyện nhảm lần thứ hai lên cấp.

“Nghe nói Tô trợ lý đã cùng Bảo quản lí ở chung.”

“A, không phải đâu?”

“Có khả năng, hai ngày nay bọn họ đều cùng nhau đi làm nha.”

“Không phải là ngẫu nhiên gặp được sao?”

“Ngẫu nhiên gặp được sẽ cùng nhau chọn cà- vạt sao? Ưhm, tưởng tượng một chút cảnh tượng kia, cái gì mà thắt cà- vạt…”

“Ha…”

“Há há há há…”

Tô trợ lý đang đứng trong gian trà nước, dâng lên một ham muốn phá hủy mãnh liệt táo bạo.

“Quả nhiên vẫn là cưỡng chế yêu thương hệ liệt…”

“Gọi là cấm cái gì đến theo?”

“Độc chiếm vậy!”

“Độc chiếm là cái gì?”

“Ha ha ha ha…”

Bị giội cho một thân nước đục Tô trợ lý bi phẫn, Bảo Chiếu a Bảo Chiếu, chúng ta chưa xong đâu.

“Này, anh tiến triển thế nào rồi?”

“Tiểu thử ngưu đao.” (Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà)

“Cần em hỗ trợ không?”

“Còn chưa tới lúc cô lên sân khấu đâu.”

“A a a, không ngờ Tiểu Chiếu anh cũng một bụng ý nghĩ xấu mà.”

“Đây chỉ là bắt đầu thôi…”

Trong văn phòng, Bảo quản lí cúp điện thoại, thích ý nheo mắt lại. Tô Lạc a Tô Lạc, ngươi cũng hảo hảo chịu một chút mùi vị của cảm giác “chúng khẩu thước kim”**** đi.

——— —————————-