Tô trợ lý hiện tại bị đau dạ dày, thật đấy. Nghĩ đến sau khi kết thúc việc tăng ca phải cùng với Bảo quản lí cả ngày hôm nay biểu hiện quỷ dị đi ăn tối, Tô trợ lý liền cảm thấy dạ dày của mình co thắt lại.
Bảo quản lí hiện tại cả người khoan khoái, cũng là thật. Nhìn Tô trợ lý kia khiến mình bại hoại thanh danh bộ dạng đứng ngồi không yên, Bảo quản lí cảm giác oán khí của mình cuối cùng cũng được xả ra rồi. Hận đến muốn giày vò cậu ta, Bảo quản lí tuy rằng tính tình không tốt, nhưng tư duy cũng không tệ lắm.
“Tô trợ lý, chúng ta đi nhà hàng XX, cậu thấy thế nào?” Nhìn thời gian không sai biệt lắm, Bảo quản lí đề nghị nói.
Tô trợ lý gật đầu, nhưng cậu lập tức liền phát hiện điều bất thường. Cái nhà hàng XX kia không phải là nhà hàng điều động nội bộ trong truyền thuyết của bộ nghiệp vụ công ty M sao? Hoàn cảnh tuyệt đẹp giá cả vừa phải, luôn là nơi hiệp đàm cùng với các khách hàng nhỏ, hơn nữa ông chủ còn là họ Bảo.
Bảo quản lí hiếm khi nhe răng cười: “Vậy thì đi thôi.” Cái điệu cười do âm mưu thực hiện được kia khiến Tô trợ lý cảm thấy thật dữ tợn.
Tô trợ lý nghiến răng: “Vi thần tuân mệnh.”
Ngồi trong xe Bảo quản lí, Tô trợ lý dị thường yên lặng, toàn thân đều đề phòng.
“Tô trợ lý không nên xa cách như thế, xem ra dáng vẻ giống như rất khẩn trương?” Bảo quản lí giọng điệu thoải mái.
Tô trợ lý vờ cười một chút: “Cùng dùng cơm một mình với cấp trên bao giờ cũng sẽ có chút khẩn trương.”
Bảo quản lí khẽ cười một tiếng: “Như vậy sao, trước kia tôi trái lại chưa từng quan tâm đối với trợ lí của mình như vậy đâu.” Mấy từ cuối cùng phát ra tương đối nhấn mạnh, có vài phần nghiến răng nghiến lợi.
“Vi thần vinh hạnh.” Tô trợ lý nói, nghê hồng quang từ xẹt qua trên mặt cậu.
Bảo quản lí không để ý tới những lời vô vị của cậu, hừ lạnh một tiếng: “Giả bộ cần phải cố gắng rất vất vả đi.”
Tô trợ lý trong mắt tinh quang chợt lóe, cười nhạt : “Đâu có đâu có.”
Hai người không nói thêm gì nữa, một đường im lặng tới nhà hàng XX.
Tuy nói là tăng ca xong rồi tới đây, nhưng cũng vẫn tính là thời gian ăn tối, các gian phòng riêng đều đã đầy khách. Bảo quản lí thối trưng ra vẻ mặt công tử Bảo gia, hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới quản lý nhà hàng đang đứng một bên xin lỗi, chăm chăm xem thực đơn.
Tô trợ lý nhìn quản lý nhà hàng mồ hôi lạnh liên tục, giải vây nói: “Không có chuyện gì, BOSS của chúng ta rất khoan hồng độ lượng.” Khóe miệng còn mang theo vài phần ý tứ hàm xúc không rõ cười.
Quản lý nhà hàng trẻ tuổi trừu trừu khóe miệng, vị bạo chúa trước mắt này gọi là khoan hồng độ lượng? Nhị công tử Bảo gia được nói là khoan hồng độ lượng, vậy Tần Thủy Hoàng cũng tính là hoà nhã dễ gần rồi.
Tô trợ lý nhìn nhìn quản lý nhà hàng không có đáp lời, lại liếc liếc nhìn quản lí còn đang chăm chú nghiên cứu thực đơn, nhẹ nhàng cười: “Sao vậy, chẳng lẽ quản lí không nói lời nào là cảm thấy quản lí của chúng ta bụng dạ hẹp hòi sao?”
Viên quản lý nhà hàng quệt quệt mồ hôi lạnh, âm thầm níu chặt cổ tay áo: “Không dám không dám.”
Bảo quản lí “Ba” một cái đem thực đơn ném lên trên bàn, lạnh lùng nói: “Cậu cũng không xếp chỗ cho anh tôi ra ngoài trời sao?”
“A, cái kia, cái kia, ” quản lý nhà hàng nói quanh co một chút, “Ông, ông chủ hôm nay cũng ở trong nhà hàng.”
Bảo quản lí khó chịu mở ra thực đơn, cuồng chỉ(chỉ điên cuồng =))) một phen, rồi mới thở phào nhẹ nhỏm: “Hai phần, toàn bộ tính cho anh của tôi.”
Viên quản lý nhà hàng gật đầu gật đầu, bành bạch đào tẩu.
Tô trợ lý mắt trợn trắng, bạo chúa chuyên chế thống trị này sao lại giống như trẻ con vậy ?
Bị giáo huấn một phen quản lý nhà hàng mang thức ăn lên hết sức nhanh chóng, đại khái nguyên nhân là ngồi ở đại sảnh, Bảo quản lí mày vẫn cứ hơi nhăn lại. Tô trợ lý cũng hơi hơi nhăn lại mày, bởi vì Bảo quản lí chuyên chế gọi đồ ăn hoàn toàn không hợp khẩu vị, thật là cực khổ khó nói mà.
Hai người yên lặng dùng bữa tối, vẫn là Bảo quản lí mở miệng trước nói: “Cậu biết không? Tôi bị giam lỏng một tuần.”
Tô trợ lý dạ dày đau, vội vàng đáp: “Đều là lỗi của vi thần.”
“Tội ác tày trời.”
“Vâng, tội ác tày trời.”
“Liên luỵ cửu tộc.”
“Hả, cửu tộc?”
“Nhốt vào tử lao.”
“A?”
“Lăng Trì xử tử!”
“…” Quản lí à, anh diễn rất nhập vai.
“Sao vậy không nói lời nào?” Bảo quản lí giương mắt nhìn Tô trợ lý bất đắc dĩ, “Chẳng lẽ cậu thích hình phạt bào cách(dùng sắt nung đỏ đốt da người, đây là một kiểu tra tấn thời xưa) đó? Ngũ mã phanh thây(năm ngựa xé xác) ?”
“Khụ, ” Tô trợ lý hắng giọng, “Bệ hạ đọc nhiều sách vở, vi thần bội phục.”
“Biết lái xe không?” Bảo quản lí chuyển sang chuyện khác tốc độ cũng là tương đối nhanh chóng.
Tô trợ lý chần chờ, sau một lúc lâu, gật đầu.
“Sau này việc đưa đón tôi đi làm, tan sở do cậu phụ trách.” Bảo quản lí cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng.
Tô trợ lý ngẩn ngơ: “Vậy tài xế kia đâu?”
“Cậu kiêm chức, ” Bảo quản lí cười lạnh, “Chung quy là việc sa thải đối với tôi thì cậu vẫn tốt hơn đi?”
Tô trợ lý cúi đầu, sau một lúc lâu, thở dài: “Ông anh lái xe, tôi thật xin lỗi anh.”
Bảo quản lí nội tâm âm tàn cười, dám muốn phá hỏng thanh danh của tôi? Tôi cũng không cho cậu sống dễ chịu! Tô trợ lý nội tâm ác độc cười, muốn phá hỏng thanh danh của tôi? Anh cũng đừng mong được tắm trắng!
Hai người còn ở chỗ này chít chít xiên xỏ lục đục với nhau, quản lý nhà hàng từng bị đe dọa đã sớm chạy đến chỗ ông chủ ở đó khóc lóc kể lể.
“Ông chủ ông chủ, cậu Hai đến đây.” Quản lý nhà hàng đứng tại trong gian phòng riêng của Đại công tử Bảo gia thần tình ủy khuất.
Ông chủ Bảo chậm rãi cắt theo tảng thịt bò, thản nhiên nói: “Cùng ai?”
Điếm trưởng nháy mắt mấy cái nói : “Hình như là trợ lý kia.”
“Cái gì, người kia?” Ông chủ Bảo dừng tay một chút, mắt kính ánh lên một tia sáng mỉm cười nói.
“Còn có, Nhị thiếu gia nói tiền tính vào hóa đơn của ông chủ.” Quản lý căm giận nói.
“Tùy nó đi.” Ông chủ Bảo mỉm cười, tiếp tục cắt thịt bò của anh thẳng hàng.
Tay quản lý nhà hàng nhìn dao nĩa chói lọi kia cùng ông chủ lau khóe miệng cười quỷ dị, cảm thấy được tối nay thật là suy vận. Này, kỳ thật ông chủ Bảo chỉ là đang nghĩ, không đi gặp mặt tiểu trợ lý thần kỳ kia thật sự là rất có lỗi với chính mình. Thật sự không có ý xấu nhé, thật không có đâu!
Ngay lúc quản lý nhà hàng đang mách lẻo, cửa một gian phòng nào đó trong nhà hàng bị đẩy ra.
Siêu nhân tiên sinh hôm nay là tới gặp khách hàng, vốn chỉ là muốn đi ra ngoài hít thở không khí, không nghĩ tới lại có thể thấy được quản lí ở đại sảnh dùng cơm ôi chao! Siêu nhân tiên sinh hưng phấn thiếu chút nữa đã muốn chạy ra nhận người quen, nhưng mà nhìn kĩ nhìn lại, anh ta không khỏi bịt mồm mình, trái tim nhỏ kinh hoàng. Đây là tình huống gì? Quản lí ngồi ở đại sảnh dùng cơm thì thôi, đối tượng cư nhiên còn là Tô trợ lý!
Thế là người cuồng công việc ngôi sao thành tích Siêu nhân tiên sinh hoa lệ biến thân, giờ phút này, anh chính là chiến sĩ của liên minh Bát Quái!(Bát quái ở đây là tám chuyện, buôn chuyện, liên minh này là nhóm chuyên tán phét buôn chuyện trong công ty)
“Gọi chủ nhân què, gọi chủ nhân què.” Siêu nhân tiên sinh ở trong phòng nhỏ toilet gọi điện thoại.
“Chủ nhân què nghe được, Ma trơi mời nói đi.” Cường nhân tiểu tỷ đang tăng ca trả lời.
“Phát hiện quản lí cùng trợ lý ở nhà hàng XX một mình dùng cơm, ở đại sảnh đó!”
“Chủ nhân què đã biết, chủ nhân què đã biết!” Cường nhân tiểu tỷ khép lại di động liền liên lạc với tổng bộ Bát Quái liên minh truyền tin tức.
Siêu nhân tiên sinh vỗ vỗ hai má, biến thân xong. Anh ta rửa tay, ở trước gương chỉnh lại áo một chút, lại áo mũ chỉnh tề tinh thần gấp trăm lần đi ra tiếp khách hàng.
Ngay tại lúc Siêu nhân tiên sinh hội báo tình huống, nhà hàng XX lại phát sinh biến cố. Ngoài cửa đi vào là một vị giai nhân xinh đẹp diễm lệ trang nhã rực rỡ động lòng người. Ai vậy? Đây là bạn gái bướng bỉnh trước kia của Bảo quản lí ! Nàng chịu đựng đủ kính ngưỡng của quần chúng cùng Phát ngoan tiên sinh kết giao ba tháng, cuối cùng bị fire (sa thải). Đáng thương đáng kính đáng ca ngợi!
Chỉ thấy cô bạn gái cũ quấn lấy bạn trai của nàng, nhìn quanh nhà hàng một vòng, nhạy bén phát hiện ra Bảo quản lí đang cùng tiểu trợ lý dùng cơm.
A, đây là “Người kia” trợ lý? Cô bạn gái cũ che miệng mỉm cười.
Mà cái thời khắc mang tính lịch sử đó, hỏa nhãn sáng suốt cửa hàng trưởng đại nhân cùng Siêu nhân tiên sinh hiển nhiên không hề sai, hai người thoáng gào khóc rồi riêng rẽ chạy về phía tổ chức báo cáo tình hình.
Một đêm nhiều chuyện bi thương thôi thúc, ở bàn trà của nhà hàng, có hai đứa ngốc mỗi người tự tính toán đang bước về phía vận mệnh chưa biết.