Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 145: Ấm áp trong băng lạnh


Kiến Khang, Hoàng cung, thư phòng của đế vương -- Ngự Long điện.
"Mười bảy tháng chạp, Trừng Công chúa phá quận Phù Phong, tiến sát Trường An, quân chủ của Tây Yến là Mộ Dung Vĩnh dẫn quân rút lui khỏi Trường An."
Tát Tát xem xong chiến báo Giang Bắc, không khỏi hít vào một hơi, ngoan độc nói: "Dương Lan Thanh quả nhiên là dạy dỗ ra một hảo nữ nhi, ngày đó để cho nàng chạy thoát, thật sự biến thành họa của ngày sau!"
Tư Mã Thương Lang mặc long bào ngồi dựa trên long ỷ, khinh thường nói: "Không phải là một trận thắng nhỏ sao, có cái gì đáng sợ? Tây Yến Mộ Dung Vĩnh nhất định là muốn giữ lại thực lực, không muốn cùng nàng chính diện giao phong, cho nên mới dẫn quân rút lui khỏi Trường An." Nói xong, Tư Mã Thương Lang lắc lắc đầu, "Trường An này bị người ta công phá mấy lần, tường thành đã sớm tổn hại đến không chịu nổi, cho dù nàng vào được Trường An, cũng không thể bảo vệ được Trường An, mẫu hậu không cần lo lắng."
"Ngươi cho là ngươi ngồi trên long ỷ, ngươi liền có thể vô ưu vô lo sao?" Tát Tát lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, "Tây Yến Mộ Dung Vĩnh ở Trường An có mười vạn quân trú đóng, sao lại sợ Trừng Công chúa chỉ có hơn hai vạn binh mã? Nếu không phải đã xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ không bỏ lại Trường An!"
"Xảy ra chuyện gì?" Tư Mã Thương Lang nghĩ không rõ, "Mười vạn đối đầu với hơn hai vạn, Mộ Dung Vĩnh này cư nhiên còn phải chạy?"
"Khởi bẩm Thái Hậu, Hoàng thượng, Giang Bắc có chiến báo mới truyền đến." Tiểu nội thị vội vã bước vào Ngự Long điện, đem chiến báo Giang Bắc dâng đến trong tay Tát Tát.
Tát Tát phất tay cho lui tiểu nội thị, đem chiến báo mở ra, sắc mặt trầm xuống, "Quả nhiên, Trừng Công chúa này quả nhiên không phải là nữ tử bình thường." Nói xong, đem chiến báo đưa cho Tư Mã Thương Lang.
Tư Mã Thương Lang thì thào: "Chiến báo nói Mộ Dung Vĩnh bỏ qua Trường An là vì Trừng Công chúa mang ngàn binh ban đêm tập kích lương khố Trường An, phóng hỏa đốt cháy một nửa quân lương của Tây Yên. Ba ngày sau, thành Trường An bị phá, Trừng Công chúa tiến vào Trường An."
Tát Tát hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Lương thảo là nguồn mạch của quân đội, một chiêu này của Trừng Công chúa, thật sự là rất ngoan độc, gần ngàn người, liền hủy đi mộng tưởng cố thủ Trường An của Mộ Dung Vĩnh!"
"Này..." Tư Mã Thương Lang chỉ cảm thấy sau lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, "Chẳng lẽ mẫu hậu liền để mặc nàng làm càn sao?"
Ánh mắt của Tát Tát dừng ở trên người Tư Mã Thương Lang, "Ngươi là Hoàng đế của Tấn quốc, ngươi không biết nên làm cái gì sao? Cho dù Giang Bắc không có binh lực của chúng ta, nhưng mà nhạc phụ Mộ Dung Thùy của ngươi có! Còn không mau chóng viết thư cho Mộ Dung Thùy, để hắn mang binh nghênh chiến Trừng Công chúa?"
"Dạ! Dạ!" Tư Mã Thương Lang lập tức cúi đầu viết thư.
Tát Tát lắc lắc đầu, "Nếu ngươi viết xong, liền sai sứ giả đưa đi, ai gia cảm thấy mệt mỏi, về cung nghỉ trước."
"Cung tiễn mẫu hậu." Tư Mã Thương Lang nghiêm túc đứng lên, xoay người nhìn theo Tát Tát rời khỏi nơi này.
Sau khi Tát Tát đi ra khỏi Ngự Long điện, nhẹ nhàng mà thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ trong lòng: "Tạm thời giữ lại kẻ ngu gốc này mấy ngày, chờ bố trí tốt mọi chuyện, chính là lúc ngươi quy thiên."
"Khánh nhi, chạy chậm một chút, coi chừng ngã." Thanh âm của Tư Mã Thương Tâm vang lên trong hoa viên.
Tát Tát theo tiếng mà nhìn lại, chỉ thấy trong tuyết mịn, hốc mắt Khánh nhi ửng hồng chạy tới bên này, phía sau là Tư Mã Thương Tâm khoác áo lông đang uấn giận.
Tát Tát bước nhanh tới, ngăn cản Khánh nhi, bế hắn lên, nâng tay xoa xoa nước mắt trên mặt hắn, dỗ dành nói: "Khánh nhi làm sao vậy? Để hoàng nãi nãi nhìn một cái, sao lại khóc thành như vậy?"
"Mẫu hậu." Tư Mã Thương Tâm chua xót gọi một tiếng, đi tới, trong lòng chua xót nhìn Khánh nhi, "Đứa con này, chung quy là trong lòng không có con, mẫu hậu, trong lòng con thật khổ sở."
"Hoàng nãi nãi...Con muốn mẫu thân..." Khánh nhi ôm chặt lấy cổ Tát Tát, lại khóc lên.
Tát Tát nhíu mi nhìn Tư Mã Thương Tâm, "Khánh nhi lớn lên, chung quy sẽ có hiểu biết, cáo vài thứ, đừng quá lo lắng." Nói xong, Tát Tát đem Khánh nhi thả xuống, lại xoa xoa nước mắt của Khánh nhi, "Khánh nhi, mẫu thân của con ở ngay trước mắt, nàng là người sinh con dưỡng con, sao con lại nhớ một nữ nhân không phài là mẫu thân của mình? Như vậy, con sẽ làm cho mẫu thân thật sự của con đau lòng."
"Con... Con..." Khánh nhi chu chu miệng, nắm chặt cổ Tát Tát, "Nhưng mà mẫu thân này thật hung dữ, Khánh nhi sợ hãi..."
Tát Tát ngẩng đầu lên, nhìn Tư Mã Thương Tâm, "Con xem, Khánh nhi cũng không phải là không rõ lí lẽ, con rất hung dữ với Khánh nhi, Khánh nhi tất nhiên cũng sẽ sợ con."
"Mẫu hậu giáo huấn rất đúng." Tư Mã Thương Tâm hổ thẹn gật đầu, ngồi xuống trước mặt Khánh nhi, nâng tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Khánh nhi, "Mẫu thân hứa với con, về sau không bao giờ hung dữ với con nữa, nàng đối với con thật tốt, mẫu thân liền đối với con tốt hơn mười lần, Khánh nhi, con nói xem được không?"
"Nương...Mẫu thân..." Khánh nhi vươn bàn tay nhỏ bé, ôm lấy thân mình Tư Mã Thương Tâm, "Đừng hung dữ với Khánh nhi..."
Tư Mã Thương Tâm đem Khánh nhi bế lên, yêu thương cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khánh nhi, rốt cuộc mỉm cười mở mắt, nói với Tát Tát: "Mẫu hậu, người nói đúng, người xem, Khánh nhi nhận thức con..."
Tát Tát cảm khái nhìn gương mặt Tư Mã Thương Tâm, bỗng nhiên trầm giọng nói: "Cho con bước vào cửa nhà một phu quân như thế này, mẫu hậu vẫn không biết rốt cuộc là đúng hay sai?"
Tư Mã Thương Tâm vội vàng hỏi: "Sao đột nhiên mẫu hậu lại nói những lời này?"
Tát Tát vươn tay đặt lên đầu vai Tư Mã Thương Tâm, "Tạ Uyên người này, càng ngày càng khiến cho mẫu hậu không thể nhìn thấu."
"Mẫu hậu?" Tư Mã Thương Tâm nghe không hiểu rõ lắm.
Tát Tát lắc đầu, cười nói: "Thôi, các ngươ cũng đã có Khánh nhi, nhất định phải cùng nhau đến già mới được, có lẽ là mẫu hậu đa tâm."
"Mẫu hậu yên tâm, Phò mã vẫn đối với con rất tốt." Tư Mã Thương Tâm nghĩ đến sự bình yên ngọt ngào trong mấy ngày nay, khóe miệng không khỏi cong lên, trên mặt xuất hiện một nụ cười hạnh phúc.
Tát Tát vui mừng gật gật đầu, thuận miệng nói: "Mấy ngày nay hiếm thấy hắn đến Hoàng cung, thì ra là vẫn luôn cùng con, như vậy, cũng tốt."
Tư Mã Thương Tâm cười đến càng sâu, "Cũng không phải là vẫn luôn cùng con, hắn luôn ra ngoài mua một chút lễ vật nho nhỏ cho con, mỗi ngày chạng vạng trở về, luôn cười khanh khách đem lễ vật đưa cho con." Nói xong, Tư Mã Thương Tâm vẫn không nhúc nhích mà nhìn Tát Tát, "Mẫu hậu, lúc trước phụ hoàng nhất định cũng đối với người như vậy, có phải hay không?"
Tát Tát mỉm cười không nói, đệ nhất dũng sĩ của Thổ Dục Hồn, làm sao có được tâm tư như Tạ Uyên?
Lúc trước...Bất quá là rất ngoan cường, liền bị nam nhi anh hùng kia đặt ở dưới thân, bừa bãi hôn sâu.
Nghĩ đến những ký ức hạnh phúc này, hai má Tát Tát đột nhiên trở nên nóng ran, mọi thứ đều bị Tư Mã Thương Tâm thu vào đáy mắt, âm thầm cười cười sự ngượng ngùng đã lâu mới thấy được này của mẫu hậu.
"Mẫu thân, Khánh nhi muốn đi ngủ." Bàn tay nhỏ bé của Khánh nhi câu chặt cổ Tư Mã Thương Tâm, lắc lắc nàng, mơ mơ màng màng nói xong, "Khánh nhi muốn về nhà..."
"Trở về đi, Tâm nhi." Tát Tát mỉm cười nhìn nữ nhi cùng tôn tử, đáy mắt dâng lên hạnh phúc.
Dương Lan Thanh, ngươi dạy dỗ được nữ nhi hơn Tâm nhi thì sao chứ? Nay, ta so với ngươi hạnh phúc hơn gấp trăm lần! Dù ngươi đã xuống cửu tuyền, sau trăm tuổi, cũng sẽ không có hậu nhân thắp một nén hương cho ngươi!
"Ta, vẫn là ngươi chiến thắng!"
"Mẫu hậu?" Tư Mã Thương Tâm bối rối nhìn Tát Tát, mẫu hậu đột nhiên thì thào tự nói, làm cho nàng nhất thời không hiểu thấu.
"Không có việc gì, trở về đi." Tát Tát mỉm cười phất tay áo.
Xưa nay Tư Mã Thương Tâm đoán không ra tâm tư của mẫu hậu, liền cũng không suy đoán nhiều, ôm Khánh nhi rời khỏi Hoàng cung, đi về phía phủ Công chúa.
Phò mã nhất định là đang chờ ở trong phủ...
Tư Mã Thương Tâm hạnh phúc nghĩ đến mọi chuyện, không biết rằng, giờ này khắc này, Tạ Uyên lại đang ở trong biệt viện thành Kiến Khang, tự tay nấu một ấm trà, tự tay châm một chén trà nóng cho Tư Mã Yên.
Đôi mắt ôn nhu thâm tình của hắn dừng ở trên mặt Tư Mã Yên, thân thiết hỏi: "Tửu Tửu, làm sao vậy? Bởi vì thân mình bị cảm lạnh, cho nên vẫn luôn nhíu mi lại sao?"
Tư Mã Yên u oán lắc đầu, "Ngươi nên biết rằng, ta rốt cuộc là đang u sầu chuyện gì?"
Tạ Uyên vươn tay ra, cầm lấy bàn tay Tư Mã Yên, cười nói: "Ngươi cũng nên hiểu rằng, ta đang đợi cái gì?"
Tư Mã Yên không có rút tay về, chính là nâng mắt nhìn hắn, đôi mắt chợt lóe qua ánh nước, làm người ta nhìn thấy liền đau lòng, "Ngươi muốn bức ta ủy thân cho ngươi?"
Tạ Uyên gấp giọng nói: "Tửu Tửu, ngươi cũng biết, ta không có ý bức ngươi ủy thân cho, ta nói là chờ ngươi."
"Chờ, không phải cũng giống nhau sao?" Tư Mã Yên chua xót gượng cười, "Cho dù ta muốn gọi ngươi là phu quân, chỉ sợ bây giờ cũng không cho phép ta gọi ngươi như vậy."
Tạ Uyên nghe được trái tim liền nóng lên, nắm chặt bàn tay Tư Mã Yên, "Tửu Tửu, chỉ cần ngươi muốn gọi, chuyện có khó khăn hơn nữa, ta cũng sẽ làm được!"
"Lúc trước, Tư Mã Thương Tâm từng nói, nếu không phải cưới hỏi đàng hoàng mà nhập phủ, nàng tuyệt đối sẽ không chịu nhập phủ." Tư Mã Yên hít vào một hơi, "Nếu như ngay cả chuyện này ta cũng không bằng nàng, coi như thật sự không phải là Tạ Tửu Tửu mà ngươi muốn."
Sắc mặt Tạ Uyên trầm xuống, "Ngươi cũng biết, tạm thời ta không thể làm được chuyện này."
"Cho nên ta cũng không bức ngươi, không phải sao?" Tư Mã Yên rút tay ra, đứng dậy xoay người đi, buồn bã nói, "Ta có thể ở đây làm thê của ngươi, chính là, một khi ta bị đương kim Thái hậu biết được vẫn còn sống, nhất định sẽ không tha cho ta."
Tạ Uyên đứng dậy ôn nhu đỡ lấy hai vai của nàng, để cho nàng tựa vào trong ngực, "Yên tâm, nàng cũng không thể làm Thái hậu được mấy ngày nữa."
"Cái gì?" Tư Mã Yên kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.
"Nàng còn sống một ngày, chúng ta nhất định càng phải cẩn thận, cho nên, nàng phải chết." Tạ Uyên nghiêm túc nhìn Tư Mã Yên, "Tửu Tửu, thân là nam nhi, sao có thể để cho nữ tử mình yêu thương sống một mình ở bên ngoài? Cho nên, tạm thời ủy khuất ngươi mấy ngày, chờ đến khi ta trừ bỏ nữ nhân Tát Tát này, giúp Tử Triệt huynh đoạt lại ngôi vị Hoàng đế, ngươi có thể đường đường chính chính trở lại Tạ phủ, tiếp tục làm thê tử của Tạ Uyên ta!"
Trong lòng Tư Mã Yên chợt lạnh, "Vậy Tư Mã Thương Tâm..."
"Thân mẫu của Khánh nhi, nếu như nàng nguyện ý lưu lại, ta sẽ bảo vệ tính mạng của nàng, ở lại trong phủ." Tạ Uyên đem thân mình cứng ngắc của Tư Mã Yên ôm vào trong lòng, "Dù sao một đêm phu thê trăm ngày ân nghĩa, Tạ Uyên ta cũng không phải là người không có lương tâm, Tửu Tửu, ngươi nói có phải hay không?"
Thân mình Tư Mã Yên run lên, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến khó chịu, Tạ tam công tử quả nhiên không phải là người tình thâm nghĩa trọng như lúc trước!
"Hoàng huynh, còn có thể tin tưởng ngươi sao?" Tư Mã Yên thản nhiên hỏi.
"Hắn sẽ...Bởi vì bây giờ, chỉ có ta mới có thể giúp hắn lật ngược tình thế, hắn nhất định sẽ tin tưởng ta!" Nói xong, Tạ Uyên ôm sát thân mình Tư Mã Yên, "Đến lúc đó, ta là muội phu của hắn, tất nhiên hắn sẽ không so đo chuyện ta bị tình thế ép buộc, không thể không làm những chuyện đó."
"Ngươi suy nghĩ thật chu đáo..."
Không có nghe được sự trào phúng trong giọng điện của Tư Mã Yên, Tạ Uyên cười nói: "Nếu như không suy nghĩ chu đáo, chúng ta sao có thể gần nhau đến bạc đầu?"
"Ta còn có một yêu cầu cuối cùng, chỉ cần ngươi đáp ứng ta, ta liền lập tức hứa nguyện cùng ngươi cả đời."
"Yêu cầu gì?"
"Ta nghĩ trước khi giao bản thân cho ngươi, được gặp Khánh nhi một lần, ta nhớ hắn..."
"..."Sau một lát trầm mặc, Tạ Uyên rốt cuộc gật đầu nói, "Hảo, Tửu Tửu, ta đáp ứngngươi."