Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 14: Hỏa thiên điện


Mưa phùn lất phất, Hứa Thất Cố trở lại thiên điện trong Thái y viện, châm một ly trà ấm, nhấp nhẹ một ngụm.
Nước trà ấm áp trượt dọc theo cổ họng chảy xuống, Hứa Thất Cố thở dài một hơi, nhìn mưa thu kéo dài ngoài cửa sổ, lại chìm vào sự thất thần.
"Thanh nhi..." Hứa Thất Cố thì thào một tiếng, khóe miệng không khỏi hiện lên một chút ý cười.
Nhớ đến đêm mưa của mười sáu năm trước, Thanh Phu nhân đang ở trong lãnh cung đột nhiên ngất xỉu, truyền triệu Thái y Hứa Thất Cố đang trực đến chẩn trì. Đó là lần đầu tiên Hứa Thất Cố cẩn thận nhìn thấy rõ Phu nhân, âm thầm kinh thán, một giai nhân như vậy thế nhưng lại bị Hoàng thượng lạnh nhạt thế này.
Khi Thanh Phu nhân đang hôn mê dần dần tỉnh lại liền bắt gặp đôi mắt của hắn, trái tim Hứa Thất Cố bỗng dưng rung động, bối rối tránh khỏi ánh mắt của Thanh Phu nhân.
Duyên phận giữa người với người chính là như vậy, một cái liếc mắt, một cái chớp mắt, liền có chút thản nhiên vướng bận, Hứa Thất Cố là người trong hồng trần, cũng sẽ trốn không thoát khỏi một chữ duyên này.
Ánh mắt đầu tiên kinh hoàng, ánh mắt thứ hai đưa tình, ánh mắt thứ ba...
Hứa Thất Cố kinh hãi, một người là phi tần thất sủng trong hậu cung, một người là Thái y trong hậu cung, thế nhưng một chén rượu liền say, say rồi liền quên mất bản thân là ai, đang ở nơi nào?
Cùng là tịch mịch, luôn luôn có sự tướng tích tỉnh táo*, một đêm triền miên, sau khi củi khô lửa bốc thiêu thành tro bụi, kinh hoàng cũng liền theo đó mà kéo đến.
(*惺惺相惜: Một câu thành ngữ thể hiện sự đồng cảm và đánh giá cao lẫn nhau giữa hai người)
"Ta muốn xuất cung, muốn cùng một chỗ với ngươi."
"Chúng ta nên làm thế nào đây?"
"Chuyện tới lúc này, chỉ có thể bước từng bước một..."
"Hảo, hạ quan..."
"Thất Cố, ở trong lòng ta, ngươi là người ta có thể dựa vào, không được lại tự xưng là hạ quan..."
"Hảo..."
Hứa Thất Cố ôm lấy nữ tử ôn nhuyễn trong lòng, có vướng bận, còn có dũng khí, có dũng khí, liền có hy vọng, vì thế, hắn thà rằng dùng cả đời để chờ đợi, đổi lấy cả đời được gần bên cạnh nàng.
Tâm tư trở lại thực tế, trái tim Hứa Thất Cố ấm áp lợi hại, vô tâm không biết có một làn khói nhẹ từ góc thiên điện đang từ từ bốc lên.
"Kẽo kẹt--!"
Cửa điện đột nhiên bị đẩy ra, Phù Trừng mặc ấm y bước nhanh vọt vào trong, tiến về phía trước kéo lấy cánh tay của hắn, gấp giọng nói: "Thiên điện bị hỏa hoạn! Hứa đại nhân, nhanh chóng theo ta rời đi!"
"Bị hỏa hoạn?" Hứa Thất Cố ngẩn ra, lúc này mới giật mình nhận ra có mùi gỗ đang cháy, tiếng "lách tách" vang lên hòa vào tiếng mưa rơi, kinh thanh nói: "Sao lại bị hỏa hoạn?"
Phù Trừng cắn răng nói: "Có vài bóng đen lén lút tiến vào thiên điện, ta bất quá chỉ để thuận theo ý tứ của bọn hắn, thấy bọn hắn âm thầm tạo nên một trận hỏa hoạn không lớn không nhỏ."
Hứa Thất Cố vội vàng đi theo Phù Trừng bước ra khỏi thiên điện, thấp giọng nói: "Điện hạ, xem ra trong cung này có người muốn gây bất lợi cho người."
"Đan tâm cao cũng không phải là món điểm tâm để ăn không phải trả tiền, có qua có lại mới tốt, ta cũng sẽ đáp lễ cho bọn họ một chút." Nói xong, Phù Trừng kéo Hứa Thất Cố đi tới bên cạnh cái ao, âm thầm dùng khóe mắt liếc nhìn mấy cái bóng đen đã theo sát đến đây, thấp giọng nói: "Hứa Thất Cố, lát nữa ngươi kê cho ta một chút thuốc làm ấm thân thể tiêu trừ hàn khí."
"Điện hạ?" Hứa Thất Cố còn chưa kịp phản ứng tới, đã bị Phù Trừng đẩy ra.
"Đại nhân chờ ở đây, bây giờ nô tài đi thông báo những người khác tới cứu hỏa." Phù Trừng hướng Hứa Thất Cố cúi đầu, vừa nói xong, nhanh chân bước nem theo cạnh ao vọt đi, vừa chạy vừa hô: "Người tới a, thiên điện bị hỏa hoạn! Thiên điện bị hỏa hoạn!"
Hứa Thất Cố nghe được liền kinh hãi, hôm nay Thái y viện tựa hồ đặc biệt im lặng, Phù Trừng hô vài tiếng, cũng không thấy có thị vệ xuất hiện. Trong lòng Hứa Thất Cố chợt lạnh, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, tuy nói Thái y viện không có bao nhiêu thị vệ đang trực, nhưng cũng sẽ không yên tĩnh như vậy, khả năng duy nhất đó chính là tối nay có người cố ý điều thị vệ đi, thậm chí ngay cả tiểu nội thị cũng bị điều đi, mục đích --
Hứa Thất Cố vừa mới nghĩ như vậy, liền nhìn thấy có một vài bóng đen từ trong những hòn núi giả lao ra, đem Phù Trừng đang vội kêu người cứu hỏa không kịp phản ứng đẩy xuống ao.
"Các ngươi là ai?" Hứa Thất Cố kinh sợ hét lên một tiếng, mấy cái bóng đen kia thế nhưng lại chạy trốn vô tung vô ảnh. Hứa Thất Cố vội vàng chạy qua, gấp giọng nói với Phù Trừng té ở trong ao: "Tiểu Đồng Tử, ngươi không sao chứ?" Vừa nói, vừa vươn tay ra, "Mau! Đưa tay đây, ta kéo ngươi lên!"
Phù Trừng bị lạnh đến run rẩy không thôi, bơi về phía Hứa Thất Cố, vươn tay, tùy ý Hứa Thất Cố kéo nàng lên bờ.
Đúng lúc đó, thị vệ và tiểu nội thị nghe thấy âm thanh rốt cuộc xuất hiện, vừa vội vàng cứu hỏa, vừa kiểm tra xung quanh truy tìm mấy cái bóng đen kia.
Hứa Thất Cố sốt ruột xem xét Phù Trừng từ trên xuống dưới, "Tiểu Đồng Tử?"
Phù Trừng run run quay đầu nhìn xuống mặt ao vẫn còn đang gợn sóng kia, thở phào nhẹ nhõm nói: "Yên tâm, ta không sao."
"Theo ta lui xuống thay quần áo trước đã." Hứa Thất Cố nói xong, buông lỏng bàn tay Phù Trừng ra, "Nếu như ngươi bị bệnh, không đưa thuốc đến Tê Hoàng cung được, Hiền phi nương nương trách tội xuống, hạ quan vạn vạn không đảm đương nổi."
"Dạ." Phù Trừng hắt xì một cái, bước nhanh theo Hứa Thất Cố đi vào một gian phòng bên trong Thái y viện.
Hứa Thất Cố chờ Phù Trừng ở phía sau bình phong đem y phục ẩm ướt cời ra, thay xiêm y sạch sẽ xong, vội vàng đi tới, đưa tay đặt lên mạch đập của Phù Trừng, "Điện hạ, rõ ràng người đã biết được ý tưởng của bọn họ, tại sao còn mạo hiểm để cho bọn họ đẩy người xuống ao? Nếu như bọn họ thật sự muốn tính mạng của điện hạ, chỉ sợ tối nay trong ao có thể còn có sát thủ ẩn nấp, nắm lấy hai chân của điện hạ, làm cho điện hạ chết chìm trong ao a!"
Phù Trừng xoa xoa cái mũi, cười lạnh nói: "Bọn họ còn chưa lấy được mạng của ta!"
"Xin chỉ giáo cho?" Hứa Thất Cố xem xét mạch đập xong, biết Phù Trừng cũng không có trở ngại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Nếu như điện hạ có chuyện gì, hạ quan biết nói làm sao với Phu nhân a?"
Phù Trừng nghiêm mặt nói: "Chuyện ta muốn làm còn rất nhiều, sao lại để cho bọn họ dễ dàng lấy mạng của ta?" Nói xong, Phù Trừng lấy ra một thanh chủy thủ từ trong bộ trang phục ẩm ướt, đặt ở trước mặt Hứa Thất Cố, "Có chủy thủ trong người, ta muốn xem xem ai dám ở dưới nước mà kéo lấy ta?" Hơi ngừng một chút, ánh mắt của Phù Trừng sáng ngời, "Nếu như ta đoán không sai, Thục phi Trương Linh Tố tuyệt đối là biết đến việc đêm nay."
"Cho nên nàng mới đặc biệt đưa đan tâm cao cho điện hạ?" Hứa Thất Cố cả kinh, "Nàng rõ ràng muốn mạng của điện hạ, tại sao bỗng nhiên lại như vậy?"
Phù Trừng lắc đầu nói: "Nàng muốn giết ta không giả, cảnh báo ta cẩn thận cũng không giả, có lẽ nàng cảm thấy ta không nên chết vào lúc này, cho nên cố ý để lại một tay, nhắc nhở ta cẩn thận, chưa muốn mạng của ta." Hít vào một hơi, Phù Trừng có chút mệt mỏi,"Tâm tư của nữ tử trong hậu cung, quả nhiên khó hiểu."
Hứa Thất Cố gật đầu nói: "Thục phi còn như vậy, Hiền phi bên kia tất nhiên cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, cho nên điện hạ..."
"Trong cung này có lạnh đến thế nào đi nữa, cũng không đến mức một chút ấm áp cũng không có." Phù Trừng xua tay cắt ngang lời nói của Hứa Thất Cố, "Sau này ta sẽ chú ý cẩn thận."
"Điện hạ..."
"Hôm nay ta nguyện ý trúng kế rơi vào trong nước, chỉ muốn xem một chút là rốt cuộc Thục phi muốn làm cái gì?" Phù Trừng chuyển đề tài, "Hứa đại nhân, ngày mai việc đưa thuốc cho Mộ Dung Yên bên kia, liền làm phiền Hứa đại nhân tự mình đi một chuyến."
"Điện hạ có phân phó việc gì khác sao?"
"Tổng cộng có hai việc, thứ nhất là canh làm ấm ta đã phân phó lúc nãy, thứ hai là...Ngày mai liền nói ta bị nhiễm phong hàn, nhất thời không thể hầu hạ." Phù Trừng thản nhiên nói xong, cúi đầu xuống, nhìn chủy thủ trên bàn, trong đáy lòng thầm nói: "Ta là thật tình thương tiếc cho Mộ Dung Yên ngươi, nếu như ngươi thật tình xem ta như đệ đệ, ngày mai biết được việc này, sẽ có thể lo lắng cho ta một chút sao?"
Hứa Thất liếc nhìn Cố Phù Trừng thật sâu, "Hạ quan biết nên làm thế nào, điện hạ nghỉ ngơi một chút đi, canh làm ấm trong chốc lát liền sẽ đưa đến."
Phù Trừng gật đầu, phất tay ý bảo Hứa Thất Cố lui xuống trước. Nghe thấy tiếng Hứa Thất Cố đóng cửa đi xa, Phù Trừng ngồi xuống bên cạnh bàn, ngón tay xoa lên thanh chủy thủ lạnh như băng kia, lẩm bẩm nói: "Cho đến hôm nay, ta rốt cuộc đã hiểu được, vì sao ngươi lại phải giấu chủy thủ ở trong đàn tỳ bà, thì ra trong cung này muốn ngủ một giấc an lành, quả nhiên là khó đến như vậy."
Hai tay Phù Trừng tạo thành chữ thập, hà ấm một hơi, cười nói: "Muốn dày vò...Tóm lại cũng phải có củi đốt, mới có thể dày vò tốt được..."
Chuyện thiên điện trong Thái y viện bị hỏa hoạn truyền vào hậu cung, Hoàng đế Phù Kiên truy cứu xuống, tìm ra một tiểu thái giám gánh tội thay. Nói là buổi tối tiểu thái giám sắc thuốc ngủ gật, nhất thời vô ý, mới bị hỏa hoạn. Ngày đó tiểu thái giám này liền bị đánh bốn mươi gậy, bán đi nữa cái mạng nhỏ, được đưa xuống dưỡng thương.
Buổi trưa, mưa thu cuối cùng cũng ngừng lại, Thừa Ân điện, vẫn là im lặng.
Trương Linh Tố thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống giường nhỏ, "Hồng Loan, xem ra Tiểu Đồng Tử này coi như là người thông minh, hiểu được phối hợp với bổn cung diễn vở kịch này."
"Nhìn thấy hôm nay nương nương rốt cuộc đã giãn chân mày mìm cười, trong lòng nô tỳ cũng là vui mừng." Hồng Loan mìm cười lên tiếng trả lời, "Nương nương, hôm nay ngự thiện phòng bên kia lại làm ra vài loại điểm tâm, nếu như nương nương thích, nô tỳ sẽ vì nương nương tự mình đi thu xếp một chút."
"Ha ha, Hồng Loan, có ngươi ở bên cạnh bổn cung, bổn cung ở trong chốn thâm cung tịch mịch này, coi như cũng có một phần an ủi." Trương Linh Tố cười nói xong, phất tay ý bảo Hồng Loan dựa theo lời nói vừa rồi mà làm việc, "Ngươi đi đi, bổn cung trước nghỉ ngơi một lát."
"Dạ." Hồng Loan cúi người lui xuống, vừa mới lui đến bên cạnh cửa, liền vội vàng quỳ xuống đất hô: "Nô tỳ bái kiến Hoàng hậu nương nương!"
Trương Linh Tố biến sắc, vội vàng từ trên giường nhỏ đứng lên, bước nhanh đi đến trước mặt Cẩu Hoàng hậu, trầm trọng quỳ xuống, "Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương! Không biết Hoàng hậu nương nương đến đây, không có nghênh đón từ xa, mong Hoàng hậu nương nương thứ tội."
Cẩu Hoàng hậu dịu dàng mỉm cười, cúi người nâng Trương Linh Tố đứng dậy, "Thục phi làm gì đa lễ như vậy, đứng lên đi." Khi nói chuyện, phất tay cho lui người ở hai bên.
Trương Linh Tố nghe thấy tiếng cửa điện đóng lại, trái tim vốn đang thả lỏng, lại bắt đầu dồn dập.
Ý cười trên gương mặt của Cẩu Hoàng hậu đột nhiên biến mất vô tung, "Thục phi, thủ đoạn làm việc của ngươi nhưng thật ra rất cao a, hai bên không thể đắc tội, hai bên đều muốn lấy lòng, quả nhiên là làm cho bổn cung cảm thấy sợ hãi a."
Trương Linh Tố lại kinh sắc quỳ rạp xuống đất, "Thần thiếp một lòng thầm nghĩ vì nương nương phân ưu, không dám có tâm tư gì khác, sao lại nói là hai lòng?"
Cẩu Hoàng hậu nắm lấy cằm của Trương Linh Tố, lạnh lùng nhìn nàng, "Chậc chậc, bổn cung cảm thấy kỳ quái, trong cung người mà ngươi muốn giết, sao lại châm lửa nhỏ, đẩy xuống ao, sau đó liền bỏ mặc?"
Trương Linh Tố nghe được kinh hãi, "Nương nương, thần thiếp quả thật đã tận lực."
"Ngươi quả thật là đã tận lực, chẳng qua không có dốc hết toàn lực." Cẩu Hoàng hậu cười nhẹ, buông lỏng cằm của Trương Linh Tố ra, phất phất đầu ngón tay, "Bổn cung lại cho ngươi một cơ hội...Là cho ngươi một cơ hội cuối cùng...Nếu như tiếp theo lại thất bại, bổn cung cũng sẽ không có kiên nhẫn dành cho ngươi thêm nữa."
"Lần này thần thiếp tuyệt đối sẽ không lại làm cho nương nương thất vọng!" Trương Linh Tố vội vàng dập đầu.
"Ha ha, vậy thì tốt rồi." Cẩu Hoàng hậu sửa sang lại ống tay áo, đi lướt qua người Trương Linh Tố, cao giọng nói: "Bãi giá, hồi Tiêu Phòng điện."
"Dạ."
Cửa điện mở ra, loan giá của Cẩu Hoàng hậu dần dần đi xa.
Trương Linh Tố nắm chặt hai nắm đấm, toàn thân run rẩy không ngừng, lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc là ai? Nội gián bên cạnh bổn cung rốt cuộc là ai?"
Hồng Loan bước nhanh đến đỡ lấy hai tayTrương Linh Tố, gấp giọng nói: "Nương nương, nên đất lạnh, nhanh đứng lên."
Trương Linh Tố bỗng dưng nắm chặt lấy tay Hồng Loan, móng tay đâm vào da thịt trên mu bàn tay của Hồng Loan, "Hồng Loan, nội gián trong Thừa Ân điện này rốt cuộc là ai? Là ai?"
"Nươngnương...Nô tỳ đau..." Hồng Loan im lặng không lên tiếng, chỉcó thể chịu đựng nỗi đau do móng tay của TrươngLinh Tố bấu lấy, bất tri bất giác, nơi hốc mắt ửng đỏ đã là tràn đầy nước mắt.