Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 121: Đêm xuân túy


Vạt áo dần dần dứt khoát được mở rộng, sớm đã nhớ không rõ là xiêm y trên người làm sao trượt xuống khỏi thân mình, lại càng nhớ không rõ hai người làm sao song song ngã xuống giường.
Màn che cửa sổ mềm mại nhẹ nhàng đung đưa, bao lấy một đôi thân mình tuyết trắng triền miên khó tách, giờ khắc này cảnh tượng như thêm vào một chút mơ hồ thơ mộng.
Vẻ mặt Trừng nhi ửng đỏ, xoay người đem Mộ Dung Yên đặt ở dưới thân, một tay chống đỡ thân mình, không muốn đè nặng lên Mộ Dung Yên, một bàn tay khác ôm chặt lấy tay Mộ Dung Yên trong phút chốc rồi lại buông lỏng ra, trượt dọc theo cánh tay tuyết trắng của nàng nhẹ nhàng vuốt ve đến đầu vai của Mộ Dung Yên.
Lọn tóc mai tuyết trắng sau vành tai lạc đến mặt sườn, ánh mắt Trừng nhi lộ ra vẻ mê loạn nóng cháy, ánh mắt như vì sao của Mộ Dung Yên mang theo sương mù liếc nhìn một cái, chỉ cảm thấy tâm thần rung động, giống như toàn bộ thể xác và tinh thần đều muốn hòa tan trong sự ôn nhu của nàng.
"Trừng nhi..." Mộ Dung Yên nâng một tay lên, mềm nhẹ vô cùng đem lọn tóc mai tuyết trắng của Trừng nhi vén ra sau vành tai, thì thầm nói: "Nóng quá..."
Trừng nhi cười cười, ngón tay xoa nhẹ vài vòng trên đầu vai của nàng, dọc theo xương quai xanh của nàng trượt đến nơi căng tròn quyến rũ của nàng, đầu ngón tay tham lam liên tục đảo quanh trên điểm nhỏ đỏ ửng, "Thanh Hà, ngươi có biết không, ngươi thật đẹp?"
Mộ Dung Yên theo bản năng mà bắt lấy bàn tay đang làm loạn kia, nũng nịu sẳng giọng: "Ngươi...Ngươi định làm cho ta...Làm cho ta khó chịu..."
Trừng nhi tránh thoát bàn tay của Mộ Dung Yên, trên mặt mỉm cười nói: "Ha ha, ngươi như vậy càng đẹp hơn..."
"Ngươi..." Mộ Dung Yên xấu hổ dùng hai tay ôm lấy trước ngực, cau mày nói, "Điện hạ quá mức vô lễ, coi chừng...Coi chừng ta hối hận..."
Trừng nhi vội vàng lắc đầu nói: "Đường đường là Tề vương phi, sao có thể lật lọng?"
"Ta...Ta chính là..."
"Đã nói sẽ cho ta, ngươi liền mơ tưởng trốn thoát!" Trừng nhi nói xong, hôn lên đôi môi hồng nhuận ướt át của Mộ Dung Yên một cái, đầu lưỡi cạy mở cánh hoa của nàng, gắt gao trượt lên cái lưỡi đinh hương của Mộ Dung Yên.
"Không được...Không được..." Khóe môi Mộ Dung Yên chỉ vừa hé mở thoát ra hai chữ "Không được", thở dốc dần dần dày đặc, da thịt tuyết trắng dần dần lộ ra thản nhiên sắc hồng.
Ngón tay Trừng nhi yêu thương vuốt ve trên bụng Mộ Dung Yên, thử thăm dò mà sờ lên nơi chân tâm càng thêm nóng bỏng của nàng, đột nhiên buông lỏng đôi môi của nàng ra, nghiền ngẫm cười nói: "Thanh Hà là nói không được cái gì?"
"Không được..." Mộ Dung Yên không muốn cho Trừng nhi cơ hội để chần chờ, sau khi nói ra ba chữ cuối cùng là "Ghét bỏ ta" này, chợt ôm lấy cần cổ Trừng nhi, hung hăng hôn lêm môi Trừng nhi, xoay người đem Trừng nhi đặt ở dưới thân.
Trừng nhi kìm lòng không được nhếch miệng cười, tránh thoát nụ hôn sâu của Mộ Dung Yên, một bên mềm nhẹ xoa lên ngực của nàng, một bên tiến đến bên tai nàng, nhẹ nhàng mà thổi một hơi, "Chỉ sợ ngươi không cho ta..."
Thân mình Mộ Dung Yên run lên, chỉ cảm thấy một loại cảm giác tê dại tràn ra toàn thân, nhịn không được khẽ cắn lên vành tai Trừng nhi một ngụm, "Chỉ cần Trừng nhi thương tiếc ta...Là tốt rồi..."
Lúc này đổi thành thân mình Trừng nhi run lên, nhịn không được kẹp chặt hai chân, lo sợ nơi ẩm ướt giữa hai chân sẽ hiển lộ sự động tình khó nén của nàng.
Ngón tay Trừng nhi theo bầu ngực vòng cung của Mộ Dung Yên vuốt ve xuống, đem Mộ Dung Yên đầm đìa mồ hôi đặt ở dưới thân, ngón tay mới trượt đến sườn chân của nàng, Mộ Dung Yên chợt cong hai chân lên, gương mặt vừa e lệ vừa rồi trong nháy mắt biến thành sợ hãi.
Trong lòng Trừng nhi đau xót, biết rằng nàng nhất định là còn không quên được dấu răng kia, vì vậy mỉm cười với Mộ Dung Yên, ôn nhu nói: "Thanh Hà, ngươi đã nói sẽ cho ta, đừng sợ..."
Mộ Dung Yên theo bản năng muốn mở hai chân ra, chung quy lại không thể quên được ký ức đáng sợ này, đôi mắt đỏ ửng lên, liền muốn rơi lệ.
"Thanh Hà ngốc, đừng khóc." Trừng nhi đau lòng đến lợi hại, hôn nhẹ lên hai má của nàng, "Ta cứ như vậy ôm ngươi một cái, được không?"
"Ta..." Mộ Dung Yên hổ thẹn lắc đầu, hít vào một hơi, cắn chặt môi dưới, chung quy là đem hai chân thoáng mở ra, chạm lên ngón tay Trừng nhi.
Thật không ngờ nàng đã ầm ướt đến không chịu nổi như vậy, Trừng nhi muốn rút tay về, lại giống như bị ma chú mà luyến tiếc lui lại một phần, ngược lại là càng thêm tham lam xoa lên sườn chân Mộ Dung Yên, đụng đến vết sẹo hình dấu răng kia.
"Thanh Hà, ta yêu ngươi." Trừng nhi kiên định gọi một tiếng, áp sát vào gương mặt Mộ Dung Yên, lặp lại một lần nữa, "Ta yêu ngươi, mặc kệ ngươi đã từng như thế nào, ngươi chính là Thanh Hà của ta..."
"Nha đầu ngốc..." Mộ Dung Yên nén nước mắt, còn muốn nói gì nữa, chỉ cảm thấy ngón tay Trừng nhi đã không có hảo ý mà chạm vào nơi nóng rang khó giải tỏa của nàng.
Dưới thân lại dâng lên một cảm giác tê dại, Mộ Dung Yên cuống quít khép chặt hai chân, chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm lại chảy ra khỏi thân mình, bất giác đỏ mặt nói, "Ta...Ta hôm nay thân thể này làm sao vậy? Thật sự là rất...Rất..." Nói xong, nâng mắt chống lại đôi mắt bỡn cợt mà cười của Trừng nhi, sẳng giọng, "Đều là...Do ngươi làm hại..."
"Cho nên...Ta đến tạ lỗi..." Ý cười trên mặt Trừng nhi càng đậm, giờ này khắc này nhìn vào khuôn mặt Mộ Dung Yên, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy đều là Thanh Hà.
Sự lạnh lùng của nàng, sự ngoan cường của nàng, nước mắt của nàng, nụ cười của nàng, sự xấu hổ của nàng, sự si mê của nàng, từng chút từng chút dâng lên trong lòng, ấm thấu tâm can Trừng nhi, cả đời này, làm sao có thể quên đi ngươi một phần, lại làm sao dám quên đi ngươi một phần?
Không quan tâm ngoài điện này có bao nhiêu gió lạnh, cũng không quan tâm ngày sau sẽ có bao nhiêu âm mưu, chỉ cần có ngươi bên cạnh, bễ nghễ thiên hạ thì có làm sao?
"Ân..." Giọng mũi nồng đậm của Mộ Dung Yên vang lên, kinh ngạc nhận thấy hai chân bị Trừng nhi dùng hai đầu gối thoáng tách ra một chút, thẹn thùng tràn đầy khuôn mặt muốn che lại phần xấu hổ kia, lại không kịp ngăn trở ngón tay mềm nhẹ của Trừng nhi trượt dọc theo nơi xấu hổ của nàng vuốt ve qua lại.
"A..." Mộ Dung Yên nhịn không được ôm chặt lấy thắt lưng Trừng nhi, mồ hôi đồng thời trượt xuống, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy đều là vui sướng rung động, sự vui sướng rung động nàng chưa từng có.
Việc giường đệ này không còn là đau đớn, thân mình lạnh như ngọc nay giống như than lửa nóng bỏng, Mộ Dung Yên xấu hổ cúi đầu, muốn đem bản thân hoàn hoàn chỉnh chỉnh đều cho Trừng nhi, không khỏi vặn vẹo thân mình, thầm nghĩ áp sát vào Trừng nhi, không muốn tách ra một khắc nào.
Mộ Dung Yên tình động khó nén, kích thích Trừng nhi vong tình hôn lại Mộ Dung Yên một cái, không còn dùng khửu tay chống đỡ thân mình nữa, gắt gao áp lên thân thể của nàng --
Bầu ngực của hai người chạm vào nhau, mồ hôi đầm đìa, bởi vì hai người động tình mà hạt đậu đỏ thằng đứng vuốt ve thân mình đối phương, càng khiến cho hai người hồn nhiên quên hết mọi thứ, thầm nghĩ cứ như vậy vĩnh viễn tiếp tục triền miên.
Mộ Dung Yên không muốn xa rời mà vuốt ve bờ lưng Trừng nhi, mỗi lần chạm vào một vết thương, lòng của nàng liền đau đớn một phần, lực đạo trên ngón tay không khỏi càng thêm mềm nhẹ vài phần.
Có lẽ là do thường xuyên đàn khúc, mỗi một xúc cảm dừng ở trên lưng Trừng nhi, giống như phất qua dây đàn, như gày đàn tỳ bà, làm cho Trừng nhi nhịn không được khẽ ngâm một tiếng, sự cuồng loạn trong lòng hóa thành sự lỗ mãng nơi đầu ngón tay, trong phút chốc xâm nhập vào nơi ầm ướt của Mộ Dung Yên.
"A!" Mộ Dung Yên cắn răng nhíu mi, bóng ma đã từng trải qua trong quá khứ lại dâng lên trong lòng, giờ khắc này, nàng run run ôm chặt lấy Trừng nhi, gắt gao cắn chặt khớp hàm, không cho bản thân khóc ra thành tiếng, sợ sẽ làm phá hủy sự vui vẻ của Trừng nhi trong giờ khắc này.
Thực xin lỗi...Trừng nhi...Thực xin lỗi...
Ký ức này...Rất đáng sợ...Rất đáng sợ...
Nhiệt lệ của Mộ Dung Yên bừng lên, bỗng nhiên nghe thấy bên tai vang lên thanh âm ôn nhu của Trừng nhi, "Thanh Hà, đừng sợ, là ta..."
Nhưng mà, làm sao có thể không sợ? Làm sao có thể quên được?
Mộ Dung Yên không dám nhìn tới gương mặt Trừng nhi, sợ sẽ quét mất hưng trí của nàng, chính là gắt gao nhắm mắt lại, tùy ý nhiệt lệ chảy xuống khóe mắt.
"Chỉ cần nhớ rõ ta, nhớ rõ ta đau thương ngươi, được không?"
Trừng nhi sớm đã nén đầy nước mắt, nhiệt lệ rơi xuống bờ ngực Mộ Dung Yên, Mộ Dung Yên cả kinh mở to đôi mắt, xin lỗi nhìn vào gương mặt Trừng nhi, nghẹn ngào nói: "Ta sợ..."
"Đừng sợ..." Trừng nhi vươn tay trái lên, nắm chặt lấy tay phải của nàng, rưng rưng cười nói, "Cảm thụ ta một chút, không giống như vậy, thật sự không giống như vậy..." Nói xong, Trừng nhi nhẹ nhàng chuyển động khởp ngón tay phải, mềm nhẹ giồng như người trong lòng là một mảnh đồ sứ quý giá tràn đầy vết rạn vỡ, chỉ cần chút bất cẩn liền sẽ vỡ thành ngàn mảnh vụn.
Mộ Dung Yên run run gật gật đầu, thâm tình nhìn gương mặt Trừng nhi, thầm nghĩ: "Trừng nhi một lòng đau thương ta, nếu như ta không thể quên được mọi thứ trong quá khứ, vậy nhất định sẽ làm tổn thương nàng quá sâu...Mộ Dung Yên, ngươi có thể nhẫn nhịn mười năm đau khổ, sao không thể quên đi mười năm đau khổ chứ?"
Trừng nhi yêu thương hôn lên hai má của nàng vài cái, "Nếu như khó chịu, có thể cắn ta vài cái."
"Nha đầu ngốc..." Trong lòng Mộ Dung Yên ấm áp, hai tay quấn chặt lấy cổ Trừng nhi, đem hai chân tách ra, "Muốn ta...Đêm nay ta là của ngươi...Sau này chính là của ngươi..."
Trừng nhi ngơ ngác nhìn vào gương mặt của nàng, khóe miệng cong lên, "Chỉ có thể là của ta..."
Nhìn nhau mỉm cười, ngưng mắt khinh ngâm, Mộ Dung Yên chỉ cảm thấy dưới thân dần dần dâng lên một cỗ khoái cảm ngọt ngào trước nay chưa từng có, trước mắt chỉ còn có Trừng nhi, chỉ còn lại nét tươi cười ấm áp của Trừng nhi.
Cởi bỏ khúc mắt, thân mình vốn run run rốt cuộc mềm nhũn xuống, để Trừng nhi mang theo nàng mà say mê, chìm đắm trong đêm mộng đẹp thuộc về nàng và người kia.
"A...Trừng nhi...Ta...Ta..." Mộ Dung Yên chỉ cảm thấy thân mình càng ngày càng mềm nhũn đến lợi hại, rốt cuộc ôm không được cổ Trừng nhi nữa, hai tay vô lực rơi xuống chăn gấm, thỉnh thoảng lại siết chặt chăm gấm, đề mặc Trừng nhi tùy ý khi dễ, cảm giác tê dại làm cho lòng của nàng càng thêm cuồng loạn.
Trừng nhi nhìn thấy mi tâm cau chặt của nàng rốt cuộc giãn ra, đau thương áp sát vào thân thể không ngừng chuyển động của nàng, như si như say nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Thanh Hà...Đẹp quá..."
Vẻ mặt Mộ Dung Yên ửng đỏ, trong lúc nùng tình mật ý, chỉ có thể dùng hơi thở gấp gáp vong tình đáp lại lời nói của Trừng nhi.
Sao có thể làm càn như vậy? Sao có thể vong tình như vậy?
Mộ Dung Yên càng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng mà ngón tay tác quái trong thân thể kia luôn có thể dễ dàng làm cho nàng mở miệng yêu kiều thân ngâm dừng không được, thậm chí còn làm cho nàng muốn cho Trừng nhi càng nhiều...Càng nhiều...
"A..." Cánh hoa ướt át của Mộ Dung Yên càng ngày càng gấp gáp, theo bản năng muốn khép chặt hai, nhưng mà căn bản ngăn không được Trừng nhi tác quái loạn muốn nàng.
Nơi sâu thẳm ướt át bị Trừng nhi vuốt ve càng thêm nóng bỏng, kịch liệt run run ngăn không được thân mình trào ra bọt nước, khi Mộ Dung Yên kinh ngạc nhận thấy có dòng nước ấm muốn trào ra khỏi thân mình, còn không kịp kêu to Trừng nhi, liền bị Trừng nhi hung hăng hôn lên môi, mặc cho bọt nước thấm ướt bàn tay Trừng nhi, thấm ướt sàn đan thêu hoa.
Mộ Dung Yên nhịn không được phát ra một tiếng thư thán, giống như từ đám mây ngã vào trong cái ôm ấm áp của Trừng nhi, nàng còn đang đắm chìm trong sự ấm áp kiều diễm, thì thào nói: "Trừng nhi, ôm chặt lấy ta..." Thanh âm tinh tế thấm vào lòng người, giống như đang nói mê.
Trừng nhi giống như đang say mà gắt gao ôm lấy thân mình nóng bỏng còn chưa lui của nàng, cười nói: "Ta làm sao đành lòng buông ngươi ra chứ?"
Mộ Dung Yên gối lên trong lòng Trừng nhi, lắng nghe nhịp đập cuồng liệt của Trừng nhi, bỗng nhiên sinh ra một cảm giác hạnh phúc mãnh liệt, lẩm bẩm nói: "Trừng nhi, giấc mộng này, ta thật sự có thể mộng cả đời sao?"
"Sao có thể chỉ là cả đời?" Trừng nhi cười đến vui vẻ, khẽ hôn lên trán của nàng một cái, "Là đời đời kiếp kiếp, ngươi đều mơ tưởng rời khỏi ta."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Che mặt, viết suốt 4 giờ, thật đòi mạng! 
----------
27/04/2018
Đáng lẽ sẽ up thêm hai chương nữa nhưng lại edit không kịp mất rồi.
Lần này đành mừng ngày 27 bẳng 1 chương nóng hổi vậy.
Happy Taeny's Day