Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 114: Kéo căng dây cung


"Điện hạ bình yên vô sự, Công chúa có thể yên tâm, hạ quan cáo từ." Hứa Thất Cố cung kính nói xong, liền muốn rời khỏi nơi này.
Dương Lan Thanh gấp giọng gọi hắn lại, "Trừng nhi vô sự là tốt rồi, tối nay để nàng ở lại chỗ này của tiểu cô cô nàng nghỉ ngơi đi. Thất Cố, hôm nay thân thể bổn cung cảm thấy không khoẻ, có thể theo bổn cung hồi cung, bắt mạch giúp bổn cung được không?"
"Dạ." Hứa Thất Cố sửng sốt một chút, chỉ có thể gật gật đầu, im lặng đi theo Dương Lan Thanh trở về tẩm cung.
"Các ngươi đều lui ra." Dương Lan Thanh mở miệng nói câu đầu tiên chính là cho lui những người không liên quan trong cung, chờ sau khi nhóm cung nhân đều rời khỏi cung điện, Dương Lan Thanh yên lặng nhìn Hứa Thất Cố thật lâu, mới mở miệng nói, "Thất Cố, đại hôn của Trừng nhi, ngươi rốt cuộc đã đi đâu?"
Hứa Thất Cố nghiêm mặt nói: "Vì điện hạ sắp xếp việc sát lang."
"Sát lang?" Dương Lan Thanh cả kinh, "Tư Mã Thương Lang?"
"Không sai."
"Rốt cuộc là chủ ý của ai?"
"Chủ ý của ai không quan trọng, quan trọng là, Tư Mã Thương Lang chết đi, con đường sau này, sẽ dễ đi hơn."
"Các ngươi nghĩ rằng, giết hắn rất dễ dàng sao?" Dương Lan Thanh lãnh lùng hỏi lại một câu, trầm mặc trong chốc lát, nói, "Việc thích khách hôm nay, nhất định là có liên quan đến hắn, nói vậy trong quân của hắn nhất định là có người mưu tính thay hắn. Nếu có thể nghĩ đến chuyện xuất thủ vào tối nay, lại làm sao không đề phòng khả năng ngày mai chúng ta cũng xuất thủ?"
"Ngày mai, chỉ sợ là hắn lại chuẩn bị tiếp tục xuống tay với điện hạ." Hứa Thất Cố tiếp lời nói, "Ngoài thành Cừu Trì, hắn đã chuẩn bị tốt mai phục."
"Kế sách thật ngoan độc!" Dương Lan Thanh không khỏi hít vào một hơi, "Người này quả thật không thể lưu lại!"
"Thỉnh Công chúa yên tâm, ngày mai điện hạ nhất định sẽ thành công." Hứa Thất Cố cung kính nói xong, hướng Dương Lan Thanh cúi đầu nói, "Chuyện Công chúa muốn biết, hạ quan đều đã nhất nhất nói rõ, thỉnh Công chúa sớm đi nghỉ ngơi, hạ quan cáo lui."
"Thất Cố..." Dương Lan Thanh gọi hắn lại, "Bổn cung cảm thấy ngươi..."
"Thân thể cảm thấy khó chịu, hạ quan tất nhiên là dùng dược thạch cứu trị, nếu như ngày sau có rủi ro, hạ quan tất nhiên sẽ dùng mọi thứ để giải trừ." Hứa Thất Cố cười cười, "Cho nên, Công chúa không cần lo lắng đến hạ quan."
"Sao có thể không lo lắng?" Lời này của Dương Lan Thanh vừa nói ra, cảm thấy chính mình quá mức xúc động, đột nhiên chuyển đề tài, "Chuyện ngày mai liên quan đến bình yên của Trừng nhi sau này, người làm nương sao có thể không quan tâm? Cho nên, Thất Cố, tối nay ngươi không thể đi, hảo hảo đem toàn bộ kế hoạch sắp xếp của ngươi nói cho ta nghe."
Hứa Thất Cố chỉ có thể cúi đầu "Dạ" một tiếng.
Lan Thanh, ở lại bên cạnh ngươi vài canh giờ nữa đị, con đường ngày mai của điện hạ, nhất định sẽ đi rất tốt.
Sáng hôm sau, Dương Lan Thanh suy nghĩ trước sau, chỉ nói một câu, "Thất Cố, ngươi ở lại trong thành Cừu Trì, nếu thấy khu rừng ở ngoại thành bốc khói lên, lập tức thúc ngựa mang binh đến tiếp viện."
"Nhưng mà..."
"Vạn nhất Tư Mã Thương Lang thừa dịp chúng ta ra khỏi thành, một mặt mai phục ở ngoài thành, một mặt hồi mã thương tiến đánh vào thành Cừu Trì, nếu như vậy, mặc kệ ở ngoài thành ngươi sắp xếp đến thiên y vô phùng như thế nào, chúng ta cũng chỉ có còn đường chết. Phải biết rằng, nếu như đánh mất thành Cừu Trì, chúng ta liền không còn đường lui." Dương Lan Thanh nói xong, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh nhạt, "Một ván cờ này, bổn cung thua không nổi, cũng không thể thua!"
"Ai, hảo." Hứa Thất Cố nặng nề thở dài, biết những chuyện nàng lo lắng không phải là không thể xảy ra, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Dương Lan Thanh lặng yên nhìn hắn một cái thật sâu, âm thầm nói: "Thất Cố, để ngươi ra khỏi thành, chỉ sợ cả đời này, ta cũng không thể lại nhìn thấy ngươi nữa, cho nên, ta không thể để mặc ngươi nhúng tay vào."
Bên kia một lần nữa lập kế hoạch, bên này Tư Mã Thương Lang đã chỉnh đốn xong binh mã, ở ngoài Hoàng thành đọc to thủ dụ để mọi người nhanh chóng hồi Kiến Khang, nếu không chính là kháng chỉ.
Trừng nhi lạnh lùng nhìn bộ dáng ương ngạnh của Tư Mã Thương Lang, phân phó nhóm cung nhân ở bên cạnh cẩn thận chuẩn bị hành trang, đem những thứ cần dùng trên đường đị cẩn thận chất lên xe ngựa.
Vẫn là kéo dài đến chính ngọ, Dương Lan Thanh, Mộ Dung Yên cùng Tư Mã Yên mới chậm rãi lên xe ngựa.
Trừng nhi cưỡi bạch mã đi phía trước, quay đầu liếc mắt nhìn về phía sau một cái, chỉ thấy trên mặt Trương Linh Tố vẽ thêm vào điểm rổ, trên lưng đeo trường cung, mặc áo giáp phó tướng đi theo sát ở phía sau.
Trương Linh Tố gật gật đầu thật mạnh, ý bảo Trừng nhi không cần lo lắng.
Trừng nhi thoáng phóng tâm mà xoay đầu lại, mang theo Tấn binh một ngàn bảo hộ xe ngựa, một đường rời khỏi Hoàng thành, hội hợp một chỗ cùng Tư Mã Thương Lang, lạnh lùng nói: "Hoàng đệ, về nhà."
Tư Mã Thương Lang lạnh lùng xuy một tiếng, đánh ngựa chạy về phía trước.
Đại quân vừa ra khỏi thành Cừu Trì, con ngựa của Tư Mã Thương Lang tựa hồ chạy nhanh hơn, Tấn binh hắn mang theo cũng chạy nhanh hơn rất nhiều, rất nhanh liền tạo ra một khoảng cách với Trừng nhi bên này.
"Cẩn thận." Trương Linh Tố đánh ngựa song song cùng Trừng nhi, không quên dặn dò một câu, ghìm ngựa chạy đến bên cạnh xe ngựa, dựa theo kế hoạch từ trước mà bảo hộ ba người trên xe ngựa.
Tay trái Trừng nhi nắm chặt dây cương, tay phải đặt trên chuôi kiếm, chuẩn bị tùy thời rút kiếm tự bảo vệ mình.
Ở bên trong xe ngựa Mộ Dung Yên siết chặt màn xe, muốn nhấc lên nhìn tình huống bên ngoài, lại sợ hành động nhấc màn này sẽ để cho mũi tên bắn lén vào, làm những người khác trong xe ngựa bị thương.
Tư Mã Yên lắc lắc đầu, khẽ cười nói: "Nếu như chúng ta nhiều người như vậy cũng giết không được con sói này, tương lai cũng chỉ có thể để mặc cho ngườ khác lấy đi tính mạng. Cho nên, ngươi yên tâm, Trừng nhi nhất định có thể bảo vệ tốt bản thân, cũng sẽ bảo vệ tốt chúng ta."
"Nữ nhi của bổn cung tuyệt đối sẽ không làm cho bổn cung thất vọng." Dương Lan Thanh lãnh lãnh đáp lại một câu, "Cho nên, các ngươi chỉ cần an tâm ở lại đây."
Lời nói của Dương Lan Thanh làm cho hai người cả kinh, nhưng mà sau khi kinh ngạc, lại phát hiện trên gương mặt Dương Lan Thanh cũng là ý cười – loại ý cười khi đem mọi chuyện đều khống chế trong lòng bàn tay.
Tư Mã Yên cười nói: "Thì ra tẩu tẩu cũng xuất thủ, như vậy, hôm nay phần thắng liền lại nhiều thêm vài phần."
"Có mẫu phi xuất thủ, Trừng nhi nhất định có thể bình yên." Mộ Dung Yên cũng cười.
Nét tươi cười trên gương mặt Dương Lan Thanh cứng đờ, lại vẫn là nhịn không được nở lại nụ cười, "Hai người các ngươi đừng một người nói tẩu tẩu, một người nói mẫu phi, từ trước đến nay bổn cung chưa từng chịu để cho bản thân bị đẩy vòng vòng."
"Chịu hay không chịu cũng không quan trọng, nghe thấy là được rồi." Tư Mã Yên nói xong, kéo tay Mộ Dung Yên lại, "Thanh Hà, ngươi thấy tiểu cô cô nói có đúng hay không?"
"Ân." Mộ Dung Yên gật gật đầu, tay kia thì kéo tay Dương Lan Thanh qua, cười nói, "Mẫu phi, ngươi nói có phải hay không?"
Dương Lan Thanh không nghĩ tới hai nữ tử này thế nhưng lại quay về chủ đề cũ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể dùng giọng mũi lên tiếng.
"Đến lúc động thủ, mọi người cẩn thận!"
Tư Mã Yên đột nhiên lạnh lùng mở miệng, lời nói vửa dứt, chỉ nghe thấy tiếng dây cung vang lên ở xung quanh.
Mộ Dung Yên nhanh chóng cầm lấy tấm chắn đã chuẩn bị trước ở dưới chân, bảo hộ trước người Dương Lan Thanh, thuận thế cầm lấy một cái tấm chắn khác cùng che chắn với Tư Mã Yên, "Cẩn thận đừng để bị thương!"
Dương Lan Thanh bị Tư Mã Yên cùng Mộ Dung Yên song song bảo hộ ở bên trong, đột nhiên cảm thấy có chút ấm áp dâng lên trong tim, thân tình đã lâu mới có lại, ấm áp đã lâu mới cảm nhận được, một phần là muội muội của trượng phu mang đến, một phần là tức phụ của nữ nhi mang đến, Dương Lan Thanh nàng sống đến hôm nay, còn có thể có được sự ấm áp như vậy, cả đời này, quả nhiên là không uổng phí.
"Các ngươi cũng cẩn thận!" Dương Lan Thanh nhịn không được căn dặn một tiếng, nhìn thấy có mấy mũi tên đã bắn thủng vách xe ngựa, mũi nhọn lộ ra làm cho lòng của nàng đột nhiên lạnh thấu, kinh hô: "Người có thể dùng sức bắn tên như vậy, nhất định không phải là tướng sĩ của Cừu Trì làm được, xem ra, nhân mã Thất Cố bố trí, đã động thủ chậm một bước."
"Trừng nhi, cẩn thận!"
"Trừng nhi! Tố Tố!"
Mộ Dung Yên cùng Tư Mã Yên vừa nghe được một câu này, không cần nhiều lời, liền biết hiện tại những loạn tên bắn chết này cũng không phải là từ người một nhà, mà là người của Tư Mã Thương Lang!
"Yên tâm, Trừng nhi vô sự!" Thanh âm của Trương Linh Tố vang lên bên ngoài xe ngựa, nhấc màn xe lên, chui vào trong xe, nói, "Trừng nhi đã dựa theo kế hoạch mang binh dẫn dắt ám tiễn vào trong rừng, nơi này nhất thời an toàn, chỉ chờ Tư Mã Thương Lang quay đầu lại, ta liền cho hắn một mũi tên!" Nói xong, Trương Linh Tố cầm lấy trường cung.
Tư Mã Thương Lang nhìn thấy Trừng nhi dẫn dắt binh lính rời khỏi nơi tập kích của cung thủ, không khỏi âm lãnh cười, "Lúc này đây, xem ngươi làm thế nào để sống!" Nói xong, làm bộ như đang giục ngựa quay lại cứu viện, đánh ngựa mang binh đến cứu viện xe ngựa bên này.
"Các ngươi yên tâm, hôm nay bổn cung đã cố ý phân phó tướng sĩ Cừu Trì, nếu như không thể giành thế tấn công trước, liền thay đổi mũi nhọn, âm thầm bắn chết những người mai phục trong rừng, bảo hộ Trừng nhi, cho nên, Trừng nhi cắhc chắn sẽ không có việc gì." Dương Lan Thanh vội vàng căn dặn một câu, ánh mắt trầm xuống, "Lúc này đây, chính là lúc nhân mã của bổn cung nên xuất thủ rồi!"
Mộ Dung Yên rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có người bảo hộ Trừng nhi là được rồi.
"Giết--!"
Chỉ nghe thấy từ trong rừng tiếng kêu vang lên bốn phía, đột nhiên nhảy ra rất nhiều giặc cỏ, đem đại quân của Tư Mã Thương Lang cắt đứt thành hai đoạn, đang lúc Tư Mã Thương Lang quay đầu ngựa lại muốn hảo hảo đối phó với những tên giặc cỏ này, không ngờ giặc cỏ lại nhảy vào trong rừng rậm, mượn những cành cây um tùm để tránh né cung thủ Tấn binh bên này.
"Đừng vội quan tâm đến giặc cỏ, nhanh chóng che chắn cho bổn Thái tử thúc ngựa bảo hộ phi tần của phụ hoàng!" Tư Mã Thương Lang biết nếu tiếp tục đối phó cùng giặc cỏ, nhất định là không có lợi ích gì, lập tức hạ lệnh.
"Dạ!"
"Giết--!"
Lại có vài ba tên giặc cỏ đánh ra, lại một lần thành công làm nhiễu loạn đại quân, sau đó liền trốn vào trong rừng rậm, đem lực chú ý của Tấn binh đều kéo đến những nơi có thể lại bị giặc cỏ đánh úp bất ngờ.
Nghe được tiếng vó ngựa của Tư Mã Thương Lang đến gần, Dương Lan Thanh nghiêm túc nâng tay vỗ vỗ đầu vai của Trương Linh Tố, nói: "Trương Linh Tố, lúc trước ngươi có thể dùng một mũi tên bắn trúng giữa lưng Trừng nhi, lúc này đây, không thể làm cho bổn cung thất vọng."
Trương Linh Tố cau mày cười nói: "Một mũi tên ngay cuống họng, tất nhiên là như vậy!" Nói xong, đặt mũi tên lên dây cung, kéo căng trường cung, nhắm ngay màn xe ngựa.
"Cộc cộc! Cộc cộc! Cộc cộc!"
Tiếng vó ngựa đột nhiên ngừng lại, chỉ nghe thấy Tư Mã Thương Lang ghìm ngựa, nhảy xuống, làm bộ như thật vội vàng chạy tới bên cạnh xe ngựa, hạ lệnh nói: "Toàn quân nghe lệnh, bảo vệ tốt tất cả nữ quyến trên xe!"
"Dạ!"
Nghe ra có vẻ như hắn không có khả năng nhấc màn xe lên hỏi thăm đến những nữ tử trong xe, lúc này Tư Mã Yên mở miệng nói: "Thương Lang, bên ngoài là ngươi sao?"
Tư Mã Thương Lang cười nói: "Đúng là chất nhi! Cô cô, có gì phân phó sao?"
"Vừa rồi xiêm y của Thanh Hà bị tên bắn rách, giờ khắc này đang thay y phục, ngươi phải bảo vệ tốt nơi này, không thể để cho người khác đến gần nhìn lén!" Tư Mã Yên nói xong, mở to mắt nhìn Mộ Dung Yên.
Mộ Dung Yên gật đầu dùng thanh âm lạnh lùng nói: "Làm phiền Thái tử điện hạ rồi."
"Thay y phục?" Khóe miệng Tư Mã Thương Lang cong lên, cười đến tà mị, nay phuquân cũng không còn, sau này liền thay y phục ở trước mặt bổn Thái tử đi! Nghĩ đến đây, tâm tình hắn ngứa ngáy khó nhịn đi tới trước màn xe ngựa, gấp gáp không kịp chờ đợimuốn nhấc màn xe lên...