Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 107: Hiểm hoạ ngày sau


"Không tốt! Tấn Thái tử điện hạ xung đột với người khác ở trên đường, bị thương!" Một gã tướng thủ thành ngoài Hoàng cung Cừu Trì chạy đến cửa cung, phá vỡ khoảnh khắc ấm áp trên cung giai lúc này.
Trừng nhi cùng Mộ Dung Yên tách ra, "Không phải hắn có dẫn theo nhân thủ sao? Sao lại bị thương?"
"Thỉnh điện hạ đến xem một cái, dù sao cũng là gia sự của điện hạ, chúng mạt tướng..."
"Thanh Hà, ngươi ở đây, ta đi nhìn một chút, lập tức liền trở về." Trừng nhi biết tướng sĩ Cừu Trì dù sao cũng không tiện xuất thủ, chỉ có thể bất đắc dĩ dặn dò Thanh Hà một tiếng, vội vã rời khỏi Hoàng cung.
Bên này Trương Linh Tố đoạt kiếm đánh nhau cùng binh tướng Tấn quốc, bởi vì Tư Mã Yên thỉnh thoảng lại dùng thân mình bảo vệ Trương Linh Tố, binh tướng Tấn quốc không có một ai dám thật sự làm bị thương trưởng Công chúa, nếu không, một khi đã phạm phải tội khi quân, liền là đại sự liên luỵ đến cửu tộc!
Tư Mã Thương Lang gắt gao ôm lấy vết thương đang đổ máu ào ạo sau đầu, hung hăng mắng lang trung đang run run xoa thuốc ở phía sau, "Trị thương cho bổn Thái tử không tốt, lập tức lấy đầu của ngươi!"
"Tiểu cô cô!"
Trừng nhi từ thật xa nhìn thấy thân ảnh của Tư Mã Yên, vội vàng bước nhanh vọt tới, chộp qua đoạt lấy một thanh trường thương, vung thương quát to: "Toàn bộ đều dừng tay!"
"Trừng nhi..." Tư Mã Yên ôm chặt Trương Linh Tố trong lòng, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Trừng nhi vốn không ngờ sẽ nhìn thấy Trương Linh Tố ở đây, chính là giờ khắc này khi nhìn thấy y quan của nàng không chỉnh tề, trên lưng có hai vết thương còn đang chảy máu, lập tức liền hiểu được vài phần.
Cho dù Trương Linh Tố muôn vàn có lỗi với bản thân, chung quy cũng là nữ tử, không bức đến tuyệt lộ, làm sao lại xuất thủ làm hắn bị thương?
Trừng nhi thấy tướng sĩ Tấn quân ở xung quanh im lặng xuống, vì thế cầm trường thương trong tay ném xuống, cởi áo khoác ngoài của mình ra, cúi người phủ lên người Trương Linh Tố, "Ân oán giữa chúng ta, tạm thời để sang một bên." Nói xong, Trừng nhi nâng mắt nhìn tiểu cô cô hai mắt đỏ bừng, trong lòng không khỏi có chút chua xót, "Tiểu cô cô đừng sợ, các ngươi về cung nghỉ ngơi trước, ở đây có Trừng nhi, không sao."
"Khoan đã!" Tư Mã Thương Lang ôm cái gáy đứng lên, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt có chút mơ hồ, "Ta là đệ đệ của ngươi, nay ta bị thương, ngươi không chỉ không giúp ta, thế nhưng còn muốn thả các nàng đi?"
Trừng nhi lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: "Tiểu cô cô cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi thế nhưng lại khi nhục nàng như vậy, ngươi có tư cách gì để trách ta?"
"Ta làm sao lại khi nhục nàng một phần nào? Bất quá là muốn một cung nữ mà thôi, có gì ghê gơm!"
"Cung nữ cũng là người, lại để cho ngươi đối đãi vô lễ như vậy sao?" Trừng nhi giận dữ nói xong, nghiêng thân đi, che chở Tư Mã Yên cùng Trương Linh Tố, đi tới bên cạnh tướng sĩ Cừu Trì, nghiêm giọng phân phó, "Hảo hảo hộ tống các nàng vào cung nghỉ ngơi, triệu Hứa đại nhân trị thương cho các nàng trước."
"Dạ." Tướng sĩ Cừu Trì gật đầu.
"Nơi này giao cho ta." Trừng nhi gật đầu thật mạnh, Tư Mã Yên rưng rưng gật đầu, che chở Trương Linh Tố đi theo tướng sĩ Cừu Trì một đường đi về phía Hoàng cung.
Trương Linh Tố quay đầu nhìn thoáng qua Trừng nhi, khóe miệng cong lên, "Yên nhi, mặc dù ta không nợ nàng, từ nay về sau, ta cũng muốn hảo hảo bảo hộ nàng chu toàn."
"Trừng nhi quả thật là tốt..." Tư Mã Yên nhịn xuống lời nói thiếu chút nữa đã thốt a, đau lòng nhìn Trương Linh Tố, "Không cần nói gì nữa, ngươi xem ngươi."
Trương Linh Tố hổ thẹn cười cười, cũng là đã tái nhợt, "Thân tàn hoa bại liễu thôi, không cần quan tâm."
"Tố Tố..."
"Ta đau quá..."
Trương Linh Tố cắt ngang lời nói của Tư Mã Yên, rõ ràng là có một chút khoảng cách với nàng.
Tư Mã Yên hiểu được sự thay đổi của nàng, chỉ có thể cúi đầu, có hận chỉ hận chính mình không biết võ công, đến lúc nguy nan, cái gì cũng không thể giúp được.
Sự tự trách gắt gao quấn quanh trong lòng, Tư Mã Yên chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông, đau đến sắp hít thở không thông.
"Ngươi..." Tư Mã Thương Lang muốn phát tác, chỉ cảm thấy tầm mắt càng thêm mơ hồ, lời muốn mắng ra khỏi miệng, tạm thời chỉ có thể biến thành những câu này, "Nếu như ta vì việc này mà xảy ra chuyện gì, phụ hoàng nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
"Hôm nay ta dám làm thế này, nhất định sẽ cho ngươi một công đạo hợp lý!" Trừng nhi nói xong, phân phó hai gã tướng sĩ Tấn quốc hai bên đỡ lấy Tư Mã Thương Lang, nói với lang trung ở bên cạnh, "Trên đầu bị thương, không phải là lang trung bình thường có thể chữa trị được, ngươi trở về nghỉ ngơi, ta sẽ tìm Thái y chữa trị cho hắn."
"Dạ!"
Lang trung như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi, cuống quít cõng hòm thuốc rời khỏi nơi này.
"Ta nhất định sẽ không để ngươi chết ở Cừu Trì." Trừng nhi thấy hắn lại muốn mắng to, lập tức cắt ngang lời hắn muốn nói, phân phó hai bên, "Nhanh chóng đỡ Thái tử hồi cung, nếu như trên đường có sơ xuất gì, đầu của các ngươi cũng không giữ được!"
"Dạ!"
Các tướng sĩ kinh hãi đến gương mặt trắng bệch, nay Tề vương có lòng cởi bỏ khốn cục này, tất nhiên thuận theo mà làm việc, nếu như Thái tử thật sự xảy ra chuyện gì không hay, Tề vương điện hạ chính là Thái tử tương lai, nghe lời nhiều một chút, con đường trong tương lai cũng dễ đi một chút.
"Vì sao tiểu cô cô lại đột nhiên xuất hiện ở đây?" Trong lòng Trừng nhi hiện lên một cái nghi hoặc, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tư Mã Thương Lang một cái, hôm nay người này dám cả gan ở bên đường đối với Trương Linh Tố như vậy, ở Mạc Bắc nhất định là tâm tính cũng không tốt đến đâu, thế nhưng còn dám nói với tiểu cô cô như vậy, ngoảnh mặt làm ngơ, để hắn thật sự đăng cơ thành Hoàng đế, thật sự sẽ như lời nói của tiểu cô cô, ai cũng không thể thoát khỏi cái chết.
Trừng nhi không khỏi nắm chặt nắm tay, nhìn hình dáng Hoàng thành dần dần hiện rõ, đột nhiên nghĩ tới một câu thơ – Bản tự đồng căn sinh, Tương tiễn hà thái cấp*?
(*Bài thơ Thất bộ thi của Tào Thực: Vốn từ một gốc sinh ra, Sao lại đốt nhau khốc liệt như vậy?)
Trong lòng chợt lạnh, Trừng nhi không khỏi hít vào một hơi, ẩn ẩn nghe thấy một cỗ mùi máu tươi lan tràn khắp nơi, cuộc đời này, nhất định là khó tránh khỏi.
Đem Tư Mã Thương Lang an bài ở trong cung, Trừng nhi triệu Hứa Thất Cố vừa trị thương cho Trương Linh Tố đến đây, phân phó Hứa Thất Cố phải làm cho Tư Mã Thương Lang bình yên vô sự.
Hứa Thất Cố biết sự tình nghiêm trọng, gật gật đầu, chuẩn bị châm cứu cầm máu.
Trừng nhi thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lấy cớ muốn tự mình thẩm vấn nữ tử đả thương người, rời khỏi điện.
"Trừng nhi."
Thanh âm ôn nhu vang lên, chân mày Trừng nhi giãn ra mỉm cười, nhìn về phía phát ra thanh âm.
Chỉ thấy Mộ Dung Yên ôm ấm y đi tới, tự tay khoác lên người Trừng nhi, khẽ cười nói: "Ngày thu đêm lạnh, sắp đến đại hôn, không được nhiễm phong hàn."
Trừng nhi nghe được tâm ấm, nắm lấy tay của nàng, tạo thành chữ thập ủ trong lòng bàn tay, hà hơi làm ấm, cười nói: "Mệnh lệnh của Công chúa điện hạ, bổn vương sao dám không tuân theo?"
Mộ Dung Yên cười đến an tâm, nép vào trong lòng Trừng nhi, thấp giọng nói: "Hoàng gia muốn một người phải chết, không cần lý do, nhưng mà muốn tha cho một người được sống, lý do kia phải đủ phân lượng."
Khóe miệng Trừng nhi mỉm cười, ôm chặt lấy thân thể của nàng, "So với việc lo lắng suy nghĩ lý do chính đáng, không bằng chém xuống một đao liền đơn giản." Nói xong, Trừng nhi hít vào một hơi thật sâu hương khí thản nhiên trên người Mộ Dung Yên, ý cười càng sâu thêm vài phần, "Thanh Hà, yên tâm, ta cam đoan, sẽ không mang mùi máu tươi về dù chỉ là một chút."
"Ha ha, vừa rồi ta có nấu một ấm trà, vốn định chờ ngươi đến cùng nhau phẩm trà." Mộ Dung Yên nói xong, có chút mất mát mà nhìn Trừng nhi, "Xem ra, chỉ có thể để tới ngày mai lại uống."
"Trà để cách đêm, uống rất vô vị." Trừng nhi mỉm cười đỡ lấy hai vai của nàng, "Giết người mà thôi, một lát liền xong. Lát nữa ta liền trở về phẩm trà, không thể bỏ lỡ một đêm đẹp như hôm nay."
"Điện hạ lại vô lễ." Mộ Dung Yên đỏ mặt lên, nhịn không được liếc Trừng nhi một cái.
"Ha ha." Trừng nhi cười cười, đem áo lông trên người cởi xuống, khoác lên người Mộ Dung Yên, "Chờ ta một khắc, ta đi liền trở về."
"Hảo." Mộ Dung Yên mỉm cười gật đầu.
"Sớm trở về đi, chú ý thân mình." Trừng nhi không quên dặn dò một câu, vội vàng đi về phía cung điện tiểu cô cô đang nghỉ ngơi.
Mộ Dung Yên nhìn theo Trừng nhi đi xa, ý cười trên mặt dần dần biến mất, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng thở dài, việc hôm nay, nếu không nhanh chóng trở thành chuyện "Chết không đối chứng", cố ý muốn bảo hộ Trương Linh Tố chỉ biết sẽ tạo thành tai hoạ sau này.
Nghiêng mặt liếc nhìn cung điện của Tư Mã Thương Lang một cái, người này nhất định là địch phi hữu, sau này bên cạnh Trừng nhi nhất đinh sẽ có một trận tranh đấu tràn đầy máu tươi, xem ra, điểm tựa long ỷ này, là không thể không cầu.
Mộ Dung Yên xoay người sang chỗ khác, bỗng nhiên sửng sốt, nhìn từ phía xa xa Dương Lan Thanh đang hờ hững đứng thẳng, nhất thời không biết là nên hành lễ trước, hay là nên thỉnh an trước?
Dương Lan Thanh phân phó cung nữ bên cạnh: "Phân phó ngự trù chuẩn bị vài món điểm tâm, càng đơn giản càng tốt, lại lấy một bình rượu, đưa đến trong điện của bổn cung."
"Dạ."
Dương Lan Thanh phân phó xong mọi chuyện, ánh mắt sáng quắc dừng ở trên người Mộ Dung Yên, "Tối nay Hiền phi nương nương có nguyện ý uống vài chén rượu nhạt cùng bổn cung không?"
Mộ Dung Yên nghe thấy cách xưng hô chói tai kia, trong lòng thắt lại, chỉ có thể gật đầu khom người nói: "Thanh Hà sao dám không tuân lời?"
Theo Dương Lan Thanh đi tới cung điện của nàng, Dương Lan Thanh chờ rượu và thức ăn được đưa lên, lạnh lùng phất tay áo cho lui nhóm cung nữ nội thị, im lặng đánh giá Mộ Dung Yên một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Bổn cung ngàn tính vạn tính, vẫn là quên đi một bước này. Ngươi thế nhưng từ một quân cờ, nay biến thành người cùng đánh cờ với bổn cung, thật sự là làm cho bổn cung kinh ngạc."
Mộ Dung Yên cầm bầu rượu lên, rót đầy một chén rượu cho Dương Lan Thanh, thản nhiên nói: "Thanh Hà vô tâm đánh cờ cùng Công chúa, hơn mười năm qua tranh đấu trong cung thất, ta sớm đã chán ghét, không muốn quay lại những ngày tháng đó." Nói xong, Mộ Dung Yên giơ chén rượu của chính mình lên, kính hướng về phía Dương Lan Thanh, "Thỉnh Công chúa niệm tình hơn mười năm qua cùng ở trong Tần cung, ta chưa từng làm thương tổn ngươi một phần nào, hãy từ bỏ một ván cờ này." Nói xong, Mộ Dung Yên trước kính một chén.
"Chỉ sợ việc này không phải do ngươi quyết định." Dương Lan Thanh lạnh lùng nhìn chén rượu được nàng châm đầy, "Tối nay người bổn cung muốn gặp, cũng không phải là Thanh Hà Công chúa của Đại Yên, mà là Hiền phi Đại Tần Mộ Dung Yên của lúc trước."
"Chẳng lẽ Thanh Hà không phải là Mộ Dung Yên sao?" Mộ Dung Yên hỏi lại một câu.
Dương Lan Thanh lắc đầu nói: "Không phải. Bởi vì Thanh Hà Công chúa của Đại Yên, căn bản không có tàn nhẫn như Hiền phi Đại Tần của lúc trước, một nữ tử như vậy ở lại bên người Trừng nhi, không những không giúp được Trừng nhi, có lẽ còn có thể làm liên lụy đến Trừng nhi."
Mộ Dung Yên hơi kinh hãi, không thể tin được những lời nghe thấy.
Dương Lan Thanh ngược lại là châm một chén rượu cho Mộ Dung Yên, "Cuộc đời này của bổn cung, lấy Trừng nhi làm quân cờ, đi được rất nhiều bước, một lòng thầm nghĩ thực hiện khát vọng của phu lang năm đó. Cũng không ngờ tất cả những chuyện đã làm, hôm nay xem ra, đúng là hoang đường đến như vậy." Nói xong, Dương Lan Thanh nâng chén rượu lên, trong ý cười có mang theo hối hận, "Trừng nhi hỗn loạn âm dương, cùng ngươi hoang đường hậu thế, cũng không trách được các ngươi, ngươi gây nên tất cả, chung quy chính là người làm mẫu thân như bổn cung."
"Công chúa điện hạ..." Mộ Dung Yên càng không biết có thể nói cái gì, Trừng nhi si, Trừng nhi tình, mặc kệ nàng là nam, hay là nữ, Mộ Dung Yên nàng cũng không kháng cự được nửa điểm, sớm đã mặc kệ là sai hay đúng?
"Có lẽ ngươi nói đúng, nếu Trừng nhi không phải là Công chúa, không phải là Tề vương, chính là một nữ tử thường thường phàm phàm, tháng ngày so với hiện tại sẽ được an tâm hơn một chút." Dương Lan Thanh nói xong, tàn khốc nhìn Mộ Dung Yên, "Chính là, con đường bổn cung đã đi, chưa bao giờ hối hận, cũng không cho phép bản thân hối hận một phần!"
"Tại sao?" Mộ Dung Yên thản nhiên hỏi lại.
Dương Lan Thanh cười cười, nói: "Ngươi hẳn là từng nghe qua, tốt đã qua sông, chỉ có thể tiến không thể lui, Trừng nhi như thế, bổn cung cũng là như thế."
Mộ Dung Yên biết được ngụ ý của nàng, nâng chén uống cạn chén rượu Dương Lan Thanh tự tay châm, trầm giọng nói: "Năm đó Hiền phi Đại Tần một lòng tàn nhẫn vì đệ đệ, hôm nay Thanh Hà Công chúa của Đại Yên một lòng mưu tính chỉ vì Tề vương, không biết vì một câu này, Công chúa điện hạ có nguyện ý nhận một ly của ta?" Nói xong, ánh mắt của Mộ Dung Yên nhìn lướt qua chén rượu trước mặt Dương Lan Thanh.
Dương Lan Thanh rốt cuộc nâng chén uống cạn, nói: "Ván cờ này giữa chúng ta, tạm gác lại đến ngày Trừng nhi thành hoàng, lại phân thắng bại một lần."
Mộ Dung Yên lắc đầu thở dài một tiếng, nói: "Công chúa thắng, lại thế nào? Ta cùng với Trừng nhi làm trái luân thường, lại thế nào? Nhân sinh trên đời, chỉ cần có thể ở cùng người chân thành đối đãi một đời một kiếp, chẳng sợ sau này phải bước vào lửa địa ngục chịu thống khổ dày vò, cũng coi như là nhất thế không hối không thẹn, ta vui vẻ chịu đựng."
Dương Lan Thanh kinh ngạc nhìn nụ cười kiên định của nàng trong giờ khắc này, không thể không một lần nữa nhìn kỹ Mộ Dung Yên trước mắt.
Mộ Dung Yên nhẹ nhàng cười, nghiêng mặt nhìn áo lông trên người, "Nhiều năm trước, Trừng nhi có thể cùng Hiền phi Đại Tần ở trong Tần cung chịu đựng dày vò, nhiều năm sau, Mộ Dung Yên ta tất nhiên sẽ mỉm cười cùng nàng đi qua tinh phong huyết vũ này một đời một kiếp, thành cũng được, bại cũng được, chỉ cầu không phụ người chân tình, nắm tay không rời." Nói xong, Mộ Dung Yên nhấc bầu rượu lại châm một chén rượu cho Dương Lan Thanh, đột nhiên sửa lại cách xưng hô, "Mẫu phi xứng danh là kì nữ tử đương thời, có trí tuệ để tranh thiên hạ, sao lại không có đảm lượng dung tiếp thêm một nữ nhi?"
Thân mình Dương Lan Thanh chấn động, cười nói: "Xem ra, giờ khắc này người ngồi ở trước mặt bổn cung, quả nhiên là Hiền phi nương nương của Đại Tần." Nói xong, nâng chén rượu, nhưng cũng không có uống xuống.
Nếu như uống chén rượu này, chính là thừa nhận thânphận của nàng, nếu như không uống, không thể nghi ngờ chính là tự cho bản thânmột cái tát, không gánh vác nổi danh xưng là nàng vừa mới đánh giá về mình -- kì nữ tử đương thời.