Thì ra mục đích Nhiếp Cẩn Huyên phân phó Tiểu Tú chuẩn bị giấy mực là để viết thư hòa ly!
Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Tú, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ bình thản, không chút phản ứng, cũng chẳng hề do dự, đặt bút tiếp tục viết!
Nhìn một màn này, Tiểu Tú luống cuống không thôi! Sau đó duỗi tay ra, ý đồ muốn cướp đi cây bút trong tay Nhiếp Cẩn Huyên, nhưng cuối cùng vẫn không có đủ dũng khí, chỉ đành phải đổi cách, mở miệng ngăn cản.
"Vương phi, không được, thật sự không được đâu! Ngài, ngài muốn làm gì a... Vương phi..."
Nói xong câu cuối còn không nhịn được khóc thành tiếng.
Đến lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên mới ngước mắt liếc nhìn nàng một cái, sau đó chậm rãi nói từng chữ.
"Không có gì là không được! Ngươi cũng không cần lo lắng, ta chỉ muốn hòa ly với hắn mà thôi, hắn vẫn là hắn, mà ta vẫn là ta, không có gì ghê gớm!"
Ngữ điệu của Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng bình thản tựa như chuyện xảy ra không hề liên quan đến mình.
Bất quá, nàng vừa dứt lời, Tiểu Tú đã khóc lớn.
"Vương phi.... Ô ô... Vương phi, ngài đừng như vậy, ngài là vương phi, là Thần vương phi, nếu ngài hoài ly với vương gia thì sau này ngài... Sau này ngài thế nào gặp người a... Ô ô, vương phi, Tiểu Tú cầu xin ngài, ngài đừng làm vậy, nếu để lão gia biết được, nhất định lão gia sẽ phạt nô tỳ..."
Hai mắt Tiểu Tú đẫm lệ, vừa nói vừa khóc, cuối cùng còn đem Nhiếp lão Tướng quốc ra để khuyên ngăn Nhiếp Cẩn Huyên.
Nhưng Nhiếp Cẩn Huyên lại nhân cơ hội Tiểu Tú không để ý mà viết xong chữ cuối cùng rồi viết tên mình lên góc trái của tờ giấy, sau đó đặt bút lông sang một bên, hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn về bóng dáng đang khóc vô cùng thương tâm đứng cạnh mình.
"Tiểu Tú, ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng đây là chuyện riêng giữa ta và hắn, tương lai nếu phụ thân có hỏi cũng sẽ không trách tội ngươi nửa câu..."
"Nhưng mà, vương phi..."
"Không có nhưng nhị gì. Ngươi cũng không cần quá lo lắng, hiện tại tuy ta đã viết xong thư hòa ly, nhưng cũng không nói sẽ trực tiếp đưa lên Hoàng thượng, cho nên ngươi cứ coi như chưa thấy gì hết. Được rồi, Tiểu Tú, ta đói bụng, ngươi cũng đừng nói nữa."
Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên đưa ta vỗ vỗ hai cái lên vai Tiểu Tú, đồng thời giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt.
Mà Tiểu Tú nghe thấy Nhiếp Cẩn Huyên nói như vậy, cũng im lặng, không nhiều lời, ngay sau đó nhíu mày thấp thỏm nhìn Nhiếp Cẩn Huyên một cái, qua hồi lâu mới lui ra ngoài giúp nàng chuẩn bị bữa sáng...
Chờ Tiểu Tú đi khuất, lúc này Nhiếp Cẩn Huyên không nhịn được liếc mắt nhìn thư hòa ly trên bàn một hồi, sau đó cầm lên cất vào trong áo.