Mỗi lần nhớ tới hình ảnh quan tâm của Ân Phượng Tường cùng với sự lạnh nhạt của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên liền cảm thấy hụt hẫng không thôi.
Ngay cả Tiểu Tú lúc nào cũng líu lo líu lo, hôm nay nhìn thấy tâm tình Nhiếp Cẩn Huyên không tốt, tự nhiên cũng không dám mở miệng nhiều chuyện.
Nhưng sau khi chủ tớ hai người vừa rời khỏi Thính Vũ Các không xa, thời điểm đi qua tiền viện, Tiểu Tú nãy giờ im lặng bỗng nhiên kêu lên.
"A? Vương gia..."
Tiểu Tú theo phản xạ mở miệng, nhưng ngay sau đó lại lập tức ngậm miệng, không dám mở lời.
Bất quá, nghe được Tiểu Tú hô lên hai tiếng "Vương gia", nguyên bản Nhiếp Cẩn Huyên đang cúi đầu, ủ rũ đi ở phía trước đột nhiên ngẩn người, bước chân dừng lại.
"Tiểu Tú, ngươi vừa mới nói cái gì?"
"Không... không có, nô tỳ không..."
Tiểu Tú muốn che dấu thứ gì đó không cho Nhiếp Cẩn Huyên biết, nhưng lúc nàng nói chuyện, ánh mắt lại không khỏi theo phản xạ nhìn về phía bên phải một chút.
Thấy vậy, hai mày Nhiếp Cẩn Huyên nhăn lại, sau đó theo tầm mắt của nàng nhìn về phía bên kia, tiếp theo quả nhiên bắt gặp một bóng hình nam nhân quen thuộc.
Ân Phượng Trạm?!
Sáng sớm hôm nay không phải hắn bảo phải đi đến rừng phong tím xem thử sao? Như thế nào...
Trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi dâng lên sự tò mò hiếm thấy, tiếp theo liền trực tiếp đổi hướng đi về phía mái đình bên kia.
Nhưng vừa mới bước được hai bước, Nhiếp Cẩn Huyên đột nhiên ngừng lại, chăm chăm nhìn về phía trước.
Thì ra, lúc này Ân Phượng Trạm không phải chỉ đứng ở đó một mình, mà đối diện hắn còn có một người khác, nhưng làm nàng không thể tin vào mắt mình chính là người đang đứng kia là Thái tử phi Chân Hiểu Liên!
Chỉ là vừa rồi khoảng cách từ chỗ nàng đến mái đình có hơi xa một chút, hơn nữa tầm mắt của nàng còn bị cây đại thụ to lớn ở bên đường chặn lại cho nên không lập tức phát hiện.
Nhưng hiện tại đổi sang góc độ khác, nàng liền có thể thấy rõ mọi thứ.
Lúc này, Ân Phượng Trạm đang đứng xoay lưng lại về phía nàng nên nàng không thể thấy được biểu cảm trên mặt Ân Phượng Trạm nhưng thay vào đó nàng lại có thể thấy được tất cả cảm xúc của Chân Hiểu Liên... Nàng ta thế nhưng lại khóc?!
Trong phút chốc, Nhiếp Cẩm Huyên chỉ cảm thấy khí huyết trong lòng dâng lên, một cỗ cảm xúc kìm nén khó chịu đang muốn thoát ra khỏi người nàng.
Nhưng càng kì quái hơn nữa chính là trái tim nàng như bị kim châm, đau nhói từng hồi.
...
Nhiếp Cẩn Huyên lẳng lặng đứng ở đó, đôi môi lúc đóng lúc mở không thốt ra thành lời.
Thấy nàng như thế, Tiểu Tú đứng ở phía sau khẩn trương không thôi.
Thời điểm vừa muốn mở miệng nói cái gì đó, thì Nhiếp Cẩn Huyên bỗng nhiên xoay người, không nói một lời cất bước rời đi.
Sau đó cả một ngày đều tự nhốt mình ở trong phòng, không ra khỏi cửa nửa bước.
Chờ đến buổi tối, không đợi Ân Phượng Trạm trở về, Nhiếp Cẩn Huyên đã dọn đồ sang phòng của Nhiếp Cẩn Huệ.
Lần phân phòng này, kéo dài tới ba ngày!
Mà trong ba ngày này, Nhiếp Cẩn Huyên ngay cả gặp cũng không thèm liếc mắt nhìn Ân Phượng Trạm một cái, mà có gặp cũng không thèm mở miệng nói chuyện với hắn.
...
Đến hẹn lại lên!
Hình như hai anh chị đã có tình cảm với nhau rồi! Chỉ là tình trong như đã mặt ngoài còn e mà thôi!