Pháo Hôi Không Muốn Chết!

Chương 49

Khương Tuyết Vi cũng chính là đang khóc, cô mới làm giải phẫu cắt thêm một chân, chân trái đã bị nhiễm trùng cùng hoại tử không thể nào giữ lại được.

Khương Tuyết Vi thương tâm muốn chết, lúc này lại nhận được lệnh triệu tập của tòa án, quả thật là như sét đánh giữa trời quang, bổ trúng đỉnh đầu, lá gan của Khương Tuyết Vi đều nứt ra.

Ba ba cùng mụ mụ, thế nhưng lại muốn đòi đồ vật trở về.

Bị hủy dung, bị cắt chân cô vẫn có thể duy trì là bởi vì còn có tiền chống đỡ, cô có rất nhiều tiền, đủ cho nửa đời sau không phải lo cơm lo áo.

Ba ba cùng mụ mụ như thế nào lại có thể đòi tiền, bọn họ thừa biết cô hiện giờ có bao nhiêu thảm, cô không yêu cầu bọn họ tới đưa than ngày tuyết, như thế nào bọn họ còn có thể dậu đổ bìm leo.

Khương Tuyết Vi giật mình, Khương Nhất Phàm từ lúc rời đi đến giờ vẫn còn chưa có trở về, điện thoại gọi qua lại là tắt máy, hắn có phải cũng đã từ bỏ cô.

Máu toàn thân đều dồn lên đỉnh đầu, Khương Tuyết Vi hoa cả mắt, cả người đều rét run, giống như đang rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương.

Khương Tuyết Vi lắc lắc đầu, không, nhất định là Khương Nhất Phàm có chuyện gì nên mới chậm trễ.

.

.

.

Buổi chiều, chính miệng Cố Thiếu Hiên đập nát mộng đẹp của cô.

Oan gia ngõ hẹp, hai người trùng hợp đến một bệnh viện, lại ở bên ngoài phòng CT không hẹn mà gặp.

Không lâu phía trước còn là một cặp tình nhân nằm trên giường khanh khanh ta ta, giờ phút này mỗi người đều nằm trên một chiếc giường trắng, ánh mắt hung ác hận không thể ăn thịt tẩm da đối phương.

"Cố Thiếu Hiên, ngươi cũng có ngày hôm nay!" Khương Tuyết Vi cảm nhận được vui sướng đã mất đi từ lâu, vẫn là cực kỳ vui sướng.

Ánh mắt của Cố Thiếu Hiên như đao: "Ngươi so với ta tốt hơn chỗ nào sao, không thể tiếp tục cướp khí vận của người khác áp chế vận rủi của chính mình, xui xẻo của ngươi chỉ mới vừa bắt đầu thôi." Hắn lại lạnh lùng cười, "Vốn dĩ còn có một con cẩu liếm Khương Nhất Phàm, sinh hoạt của ngươi còn có thể tốt lên một chút, nhưng ngươi lại muốn gây chuyện. Hiện tại Khương Nhất Phàm bởi vì ngươi mà sắp phải ngồi tù, Khương gia hận chết ngươi, ngươi còn cho rằng ngươi tốt hơn ta sao?"

Khương Tuyết Vi như bị sét đánh, thanh âm sắc nhọn: "Ngươi nói bậy, ca ca của ta như thế nào lại ngồi tù!"

Cố Thiếu Hiên: "Hắn hại ta thành như vậy, ta không kiện chết hắn, ta liền mang họ của hắn."

Khương Tuyết Vi hoảng loạn: "Cố Thiếu Hiên ngươi không thể làm như vậy."

Cố Thiếu Hiên lạnh lùng cười, được hộ công đẩy mạnh vào phòng CT, tươi cười của hắn trong nháy mắt liền sụp đổ, tràn ngập thần sắc âm trầm, liền tính hắn làm cho Khương Nhất Phàm ngồi tù đến mục xương thì như thế nào, phá sản, tê liệt nửa người, cả đời này của hắn hoàn toàn xong rồi.

Khương Tuyết Vi nằm đợi ở bên ngoài, tuyệt vọng, sợ hãi bao trùm lấy cô, Khương Nhất Phàm ngồi tù, ba ba cùng mụ mụ khẳng định sẽ không quan tâm đến cô, cô không có tiền, vừa hủy dung vừa tàn phế.

Cố Thiếu Hiên còn nói xui xẻo của cô chỉ là mới bắt đầu, đích xác từ khi không sử dụng được năng lực, cô liền bắt đầu xui xẻo, càng ngày càng xui xẻo, cho nên, hắn nói đều là sự thật, về sau cô sẽ lại càng xui xẻo.

Nhớ tới những người bị xui xẻo lúc trước, vô tận hàn ý từ bốn phương tám hướng liền gào thét ập vào cơ thể cô, máu cả người của Khương Tuyết Vi đều đã bị đông lạnh, biểu tình bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo.

~~~~~~~~~~

Những người năm đó từng làm tổn thương Khương Nhất Nặc đều đã bị trừng phạt.

Lương Binh cùng Đỗ Quyên ở trong tù đều là trạng thái nửa tỉnh nửa điên, Khương Tuyết Vi với hai bàn tay trắng sống còn không bằng chết.

Đối với kết cục này, Khương Nhất Nặc tỏ ra phi thường vui vẻ, tuy rằng nguyện vọng lúc đầu là được trở thành tiểu công chúa của Khương gia, nhưng cô hiện tại càng giống như là nữ vương của Khương gia hơn, Khương Quốc Thanh đối với cô, vừa có tình thương của cha vừa có kính sợ.

Hà Nguyệt Dung không cần đề cập tới, không có chờ mong cũng liền sẽ không có thất vọng quá lớn.

Có chút khác so với nguyện vọng, bất quá cô lại càng thấy suиɠ sướиɠ hơn.

Đến lúc này, nhiệm vụ của Khương Nhất Nặc đã được hoàn thành.

Khương Quy không vội liên hệ cho hệ thống giao nhiệm vụ...

Thứ nhất: Thế giới này rất thú vị, Khương Quy muốn lưu lại để học thêm kiến thức, có thể giúp cô hoàn thành thế giới tiếp theo dễ dàng hơn.

Thứ hai: Cô muốn để cho Khương Nhất Nặc sống lâu được thêm mấy năm, rốt cuộc Khương Nhất Nặc cũng là người của thế giới này không phải là người thế giới kia. Ngộ tính của Khương Nhất Nặc cũng không cao, dựa vào cô ấy tới tu luyện kéo dài thọ mệnh sẽ không được lâu, xa không bằng cô tới tu luyện giúp.

Khương Quy đem tính toán của chính mình nói cho Khương Nhất Nặc nghe, dò hỏi ý kiến của cô.

Khương Nhất Nặc liền nóng nảy, cực kỳ giống tiểu thú bị đuổi khỏi sào huyệt, đối với cô, Khương Quy là Định Hải Thần Châm cứu rỗi cuộc đời: 'Vì cái gì ngươi phải đi, chúng ta vẫn luôn ở bên nhau không phải tốt sao? Ta cảm thấy như vậy khá tốt, ta rất vui vẻ.'

(*Định hải thần châm = là cây gậy như ý của Tôn Ngộ Không).

"Ngươi sẽ có thể càng thêm vui vẻ, làm những việc chính mình muốn làm, tự trải qua nhân sinh của chính mình, hảo hảo sống tốt." Khương Quy liền nói tiếp, 'Huống hồ ta cũng là muốn được sớm trở về nhà'

Về nhà, hai chữ này vừa ra Khương Nhất Nặc không còn lời nào để nói.

Vì thế, Khương Quy cự tuyệt lời mời của A Lục sư huynh 'Thế giới rộng lớn như vậy ta muốn đi khám phá nó', cô liền nói: "Muội chuẩn bị trở về tông môn."

A Lục cũng không ngoài ý muốn, tiểu sư muội của hắn chính là một cái tu luyện cuồng ma: "Được rồi, muội về đi, ta ở lại chơi lâu thêm chút sẽ về sau." Tông môn muốn về là có thể về, trở về liền phải chờ mười hai năm nữa mới có thể được ra ngoài, hắn mới không dễ dàng trở về như vậy, hắn muốn chơi đủ rồi mới trở về.

Trước khi trở về, Khương Quy liền cùng Khương Quốc Thanh gặp mặt.

Khương Nhất Phàm bị kết án mười lăm năm tù. Trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, Khương Quốc Thanh còn chưa đến 50 tuổi đã lộ ra thần sắc già nua.

Nghe nói Khương Quy phải đi, Khương Quốc Thanh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ông biết Huyền môn ở ẩn, đối với chuyện này ông đã sớm đoán trước được, nhưng lại không nhịn được cảm thấy mất mát.

"Ta nếu muốn gặp con, có thể đến núi Thanh Thành tìm con sao?"

Khương Quy: "Người sẽ tìm không thấy, con cũng không ra được, mười hai năm có mới có thể đi ra một lần, con sẽ đến thăm người."

Trong miệng Khương Quốc Thanh đắng chát, mười hai năm mới có thể gặp một lần, nhưng ông lại có thể nói cái gì, cũng không có tư cách để nói cái gì, ở lúc đứa nhỏ cần cha mẹ bảo hộ nhất, bọn họ lại vắng mặt. Cho nên, khi đứa nhỏ lớn lên ông không có tư cách tới can dự vào sinh hoạt của nó.

"Con nếu là không vội, có thể hay không ở lâu thêm hai ngày, rồi lại đi." Ngữ khí của Khương Quốc Thanh gần như là cầu xin.

Khương Quy hỏi Khương Nhất Nặc, cô nói tốt.

Khương Quy ở lại Giang Thành một tháng, mỗi ngày đều là bồi Khương Quốc Thanh dùng cơm chiều, Khương Quy liền thay Khương Quốc Thanh điều dưỡng tốt thân thể.

Trong khoảng thời gian đó Hà Nguyệt Dung không có xuất hiện, bọn họ cũng không có nhắc tới bà.

Một tháng sau, Khương Quy rời Giang Thanh trở về núi Thanh Thành, mở ra một con đường tu luyện cuồng ma.

~~~~~~~~~~~

Mười hai năm sau, Khương Quy đúng hẹn xuống núi gặp Khương Quốc Thanh.

Nhìn thấy Khương Quy, Khương Quốc Thanh rất là cao hứng: "Một chút biến hóa cũng đều không có, vẫn là một bộ dáng tiểu cô nương."

Khương Quy liền nói: "Người cũng không có biến hóa."

"Này cũng bởi vì nhờ con đi." Nam nhân sau 40 tuổi vốn dĩ đều sẽ lão chậm, đặc biệt ông lại chú trọng bảo dưỡng, nhưng bảo dưỡng tốt cũng không có khả năng không già đi, Khương Quốc Thanh liền biết là nhờ vào phúc của ai, đứa nhỏ này nhìn bên ngoài lạnh lẽo, nhưng tâm của nó lại rất là nhiệt.

Khương Quy cười cười.

Khương Quốc Thanh hỏi cô mấy năm nay đã làm những gì, ông lại kể ra những chuyện của chính mình, nói tới nói lui, lại phạm vào tật xấu của những người làm cha trong nhà có con gái đã lớn, ông uyển chuyển dò hỏi Khương Quy có bạn trai hay chưa, nga, là đạo lữ sao?

Khương Quy: "...."

Khương Quốc Thanh tỏ vẻ có thể có, tuổi của cô đã không còn nhỏ, đã 31 tuổi, người sư huynh kia của con bộ dáng cũng rất không tồi.

Đang nói nói, Khương Quốc Thanh cảm thấy trên người chợt lạnh, thăm dò theo nơi phát ra khí lạnh, ông liền nhìn thấy mèo trắng lười biếng phía trước còn nằm bò không biết từ lúc nào đã đứng lên, đôi mắt đen như mực thẳng lăng lăng nhìn ông chằm chằm, giống như một cái vực sâu không thấy đáy nước.

Khương Quốc Thanh không tự chủ được cảm thấy mất tiếng.

Khương Quy: "....Sư huynh lớn hơn con một trăm mấy tuổi."

Khương Quốc Thanh có chút bị kinh hách, nửa ngày cũng thốt không ra một câu: "Đó là lớn hơn có chút nhiều, không quá thích hợp." Nói xong Khương Quốc Thanh lần nữa cảm thấy trên người lạnh hơn, Khương Quốc Thanh liền nhịn không được nói: "Con mèo này của con?"

Khương Quy đem mèo trắng ôm vào trong lòng ngực, không cho nó tiếp tục dọa người: "Nó là đang ghen tị."

Khương Quốc Thanh ngẩn người, liền bật cười: "Mèo tính chiếm hữu là tương đối mạnh." Ông vẫn chưa từ bỏ ý định, "Trong tông môn của con không có ai khác tuổi tác thích hợp hơn sao, hoặc là trong tông môn khác?"

Khương Quy không thể nói Huyền môn liền chỉ có ba người cùng một con mèo, Huyền môn cũng cần có mặt mũi, cho nên cô nói: "Chuyện này không vội, tuổi này của con đều là vội tu luyện, nhân sinh đại sự đều là vài trăm tuổi mới suy xét tới."

"....." Khương Quốc Thanh cần thiết phải chậm lại, nói cách khác, đại khái ông đời này là không được nhìn thấy con gái thành gia.

Qua một lúc lâu, rốt cuộc Khương Quốc Thanh cũng xây dựng xong tâm lý mới, nhận rõ được con gái của chính mình là người Huyền môn, không thể giống như những người phàm tục, bất quá ông lại nhịn không được nói: "Vậy lúc con tìm đối tượng, nhớ quan sát, rốt cuộc tri nhân tri diện bất tri tâm."

Khương Quy nói tốt, cô liền hỏi chuyện của Khương Tuyết Vi.

Thần sắc của Khương Quốc Thanh hơi đổi, ông chậm rãi nói: "Người thì vẫn còn sống, bất quá sống cũng thật sự không tốt, chuyện xui xẻo gì cũng có thể gặp, nhưng chính là không có chết được, vài lần muốn tự sát nhưng không thành, đại khái là báo ứng đi." Bên phía Khương Tuyết Vi ông vẫn luôn lưu ý, thảm, thật sự thảm, nhưng ngẫm lại những người vô tội, cô làm hại phải mất mạng, Khương Quốc Thanh liền không còn cảm thấy đáng thương.

Khương Quy câu lấy khóe miệng, đầy người huyết nghiệt như vậy làm sao có thể dễ dàng trả lại. Năm đó bị Cố Ly luyện hóa kỳ thật đã là kết cục tốt nhất của cô, hồn phi phách tán liền không cần phải luân hồi để chuộc tội.

Khương Quốc Thanh hạ thấp thanh âm nói: "Đầu năm, Nhất Phàm được thả ra ngoài, cô ta còn tìm đến Nhất Phàm, Nhất Phàm phớt lờ cô ta. Nó ở bên trong mười hai năm, cuối cùng cũng minh bạch, xem như những năm chịu khổ đó đã dạy cho nó bài học. Nó cảm thấy rất có lỗi với con, không có mặt mũi tới gặp con, muốn ta thay nó nói với con một câu rất xin lỗi."

Khương Quy gật đầu, cô cảm thấy như vậy cũng khá tốt, Khương Nhất Phàm vẫn là một tên có tính cách thịt xá xíu, Khương Quốc Thanh lúc tuổi già thê lương, nên ông hi vọng con cháu sống hạnh phúc bên nhau.

Bồi Khương Quốc Thanh một trận, Khương Quy liền trở lại núi Thanh Thành, tiếp tục nghiên cứu thuật ly hồn, gần nhất cô có cân nhắc qua, có thể hay không đem chính mình cùng linh hồn của Khương Nhất Nặc tách ra, như vậy các cô đều sẽ có một cơ thể độc lập.

Đáng tiếc, mộng tưởng rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại tàn khốc.

Dưới sự đả kích của hiện thực tàn khốc, Khương Quy không thể, không nhịn đau từ bỏ mộng tưởng tốt đẹp này.

Ba mươi năm sau, Khương Quy quyết định rời khỏi thế giới này, liền liên hệ với hệ thống, vẫn như quy tắc cũ, cô đi, Khương Nhất Nặc trở thành Khương Nhất Nặc chân chính.

Mèo trắng đang bắt cá đuối liền cả kinh, lông mao cả người của nó đều dựng thẳng, phun ra con cá đuối vừa mới ngậm vào trong miệng, thân thể nó liền hóa thành một đạo tàn ảnh.

(*Đạo tàn ảnh = dư ảnh)

"Nhất Nặc, nhân sinh của ngươi từ giờ khắc này liền sẽ bắt đầu, hảo hảo mà hưởng thụ."

Khương Nhất Nặc chỉ cảm thấy như bị rơi vào lu dấm, đôi mắt cùng cái mũi đều chua lợi hại, chua đến nước mắt của cô liền lạch cạch lạch cạch rơi xuống, ô ô ô thương tâm khóc lớn, liền bị mèo trắng đột nhiên xuất hiện ném mạnh xuống mặt đất.

Mèo trắng từ trước đến nay vẫn luôn ngạo kiều, hiện giờ tràn đầy lệ khí cùng thù địch, nó nói: "Người đâu?"

Khương Nhất Nặc mặt đầy mộng bức: A Bố! A Bố cư nhiên có thể nói chuyện! A a a a a....Quy tỷ, A Bố có thể nói, A Bố thật đáng sợ, ngươi mau trở lại đi, một mình ta không chịu nổi!