Pháo Hôi Dưỡng Bánh Bao - Tiểu Kiều Thả Trung Lộ

Chương 7: Chương 7


Duy nhất không biết là thai nhi có phải hay không hai chân cùng một chỗ, thai nhi đến cùng bao lớn.

Nếu nước ối còn chưa bị phá, cô có thể tính toán sơ qua, nhưng bây giờ không có cách nào, nhất thời có chút hận mình không có bản lĩnh, rời khỏi máy móc hiện đại, những y thuật tự cho là đúng này, thật ra chỉ là một đống lý luận vô dụng mà thôi.

Trước kia lúc đi học, nghe nói Trung y có biện pháp châm cứu thai vị, đáng tiếc mình lại không học, giờ phút này là ảo não không thôi.

Nếu như học, hiện tại nơi nào còn có thể để sản phụ này nằm dưới ánh mặt trời thống khổ, gian nan sinh sản như thế?
Cũng không biết là mặt trời trên đầu quá nóng bức, hay là cô quá mức nóng vội, trên trán đổ mồ hôi, tóc mai đã ướt sũng dán trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.

Bà đỡ vội vàng lau mồ hôi, an ủi cô: “Nha đầu Mạnh gia, ngươi đã tận lực, loại vấn đề này, chúng ta cũng không có biện pháp, chỉ trách thai nhi không giữ được cái mạng này.


Dường như sản phụ cũng biết, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào bầu trời: “Trách ta, không nên cùng theo tới đây.


Cái này ai cũng không trách, rõ ràng là có thể cứu, chỉ trách bản lĩnh của mình không đủ lớn.

Cô hít một hơi thật sâu: “Không được, không thể cứ như vậy được.



Lúc này, đã mở ra bốn ngón tay.

Thời gian không còn dài, cô cũng nhịn không được bắt đầu kêu lên, mỗi một tiếng đều để người bên ngoài nghe được mà kinh hãi giật mình.

Mạnh Phục không cam lòng, học theo chủ nhiệm, lại đặt tay lên bụng sản phụ, tĩnh tâm lại, chậm rãi cảm ứng, cô phải xác định, đứa nhỏ là một chân hay là hai chân.

Nếu như là một chân, cô cũng có tính toán, nếu không chậm, chỉ sợ không chỉ thai nhi không còn, sản phụ cũng sẽ có nguy hiểm tính mạng.

Nếu là hai chân, mình liền dốc hết toàn lực.

Bà đỡ không biết cô làm cái gì, thấy cô nghiêm túc cũng không dám quấy rầy.

Bỗng nhiên, chỉ thấy trong mắt Mạnh Phục toát ra vài tia kinh hỉ, chợt nghe cô an ủi sản phụ: “Ngươi đừng hoảng hốt, cố gắng đừng kêu, tiết kiệm sức lực, hài tử không khó sinh.


Những người bên ngoài nghe cô nói, có chút buồn bực: “Không phải nhìn thấy chân sao?”
Cô cũng không kịp giải thích, vội vàng nhờ bà đỡ hỗ trợ.

Sản phụ cũng không biết lời của Mạnh Phục có bao nhiêu phần thật giả, chỉ là làm một người mẹ, trong bụng này là đứa con mang thai mười tháng của bà ta, phàm là có một chút khả năng, bà ta đều muốn đem đứa bé khỏe mạnh sinh ra.

Cho nên cũng nhịn đau, nghe Mạnh Phục tiết kiệm sức lực.

Tiếp theo, bảy ngón tay.

Tám ngón tay.

Sản phụ không lên tiếng, mọi người bên ngoài cũng không dám lên tiếng, sợ quấy nhiễu sản phụ.

Đến lúc chín ngón tay, đã rõ ràng nhìn thấy hai bàn chân nhỏ.

Nhưng chỉ cần lộ ra không phải đầu và mông nhỏ, bà đỡ đều cảm thấy tám chín phần mười không còn nữa.


Nhưng thấy Mạnh Phục và sản phụ đều tràn ngập hy vọng, cô cũng gia nhập vào trong đó, đi theo hỗ trợ.

Mười ngón tay! Toàn bộ tử cung mở rộng.

“Ta đếm một hai ba, ngươi lại dùng sức.

” Mạnh Phục nói.

Sau đó đếm qua lại vài lần.

Người bên ngoài đều nghe được rõ ràng, mỗi một lần cô đếm một hai ba, đều tràn đầy chờ mong.

Nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Sản phụ cũng sắp từ bỏ, cô thật sự không còn sức lực.

Ánh mắt bắt đầu hoảng hốt, mặt trời đã bị mây che khuất, chỉ nhìn thấy dưới tầng mây ánh lên viền vàng, bộ dáng Mạnh Phục nghiêm túc, mơ mơ màng màng tựa như lại nghe được cô đếm lên một hai ba, vì thế lại một lần nữa dùng sức.

Hạ thân truyền đến cảm giác tê liệt đau khiến cho cô tỉnh táo lại vài phần, dùng hết toàn lực.

Sau đó, liền cảm thấy thứ gì đó từ trong thân thể trượt ra ngoài, loại cảm giác căng đau đè ép tim phổi thoáng cái không còn nữa, toàn thân vô cùng nhẹ nhõm, nhưng một chút sức lực cũng không có, cảm thấy mơ hồ, giống như là một sợi bông, không gốc không rễ phiêu dạt.

Lúc này, bên tai truyền đến một trận tiếng trẻ con khóc nỉ non.


Suy nghĩ sản phụ bay xa bỗng nhiên lại bị kéo về trong hiện thực.

Mặt trời cũng nhô ra khỏi tầng mây.

Bà đỡ khiếp sợ nhìn Mạnh Phục nắm lấy một đôi chân nhỏ, thuận lợi đỡ đẻ đứa nhỏ ra, tay chân lanh lẹ cắt cuống rốn, cầm băng gạc buộc lại, quấn vào trong tã lót.

Hết thảy đều là một tiểu cô nương như Mạnh Phục một tay hoàn thành, động tác không có một chút dây dưa dài dòng, giống như chuyện như vậy cô đã làm trăm ngàn lần, thuận tay lưu loát như vậy.

Nhìn đến mức cô ngây ngốc.

Cho đến khi Mạnh Phục đưa đứa nhỏ cho cô: “Mặt trời hơi lớn, tìm một nơi râm mát.

” Sau đó ngồi xổm xuống dọn dẹp cho sản phụ.

Nghĩ đến đây là sản phụ từ trong ruộng đi ra, không giống sản phụ đời sau được nuông chiều từ bé, ở trong hoàn cảnh như vậy sinh con, cô còn có thể có tinh thần hỏi: “Hài tử của ta không sao chứ?”